Phần 5
2023-11-16 12:36:00
Bảo Châu và Tuấn Khôi ngày càng có tình cảm với nhau nhiều hơn. Bên Tuấn Khôi cô nàng cảm giác được sự yêu thương mà không cần đòi hỏi ở cô điều gì. Bên anh cô dường như chả bận tâm về những hào nhoáng mà khi trước với cô nó là điều quan trọng nhất. Đúng vậy từ ngày ấy Bảo Châu cũng bỏ lơ thầy Phước. Cô nàng luôn tránh né và không muốn nói chuyện nhiều. Nhưng ông Phước đâu thể dễ dàng từ bỏ. Ông vẫn cứ làm phiền.
Hôm nay đến lớp thầy Phước tìm Bảo Châu để nói chuyện riêng.
– Em có vẻ như muốn tránh thầy nhỉ?
– Em không.
– Vậy hôm nay mình gặp nhau được chứ?
– Em xin lỗi nhưng em có hẹn.
– Với thằng Khôi?
– Vâng.
– Chà chà. Có vẻ em mới là người bị nó bắt hồn nhỉ.
– Em không muốn nói nhiều về chuyện riêng.
– Em cũng chỉ là trò qua đường của thằng nhóc đó thôi. Em nghĩ em sẽ có được trái tim những thằng ranh thiếu gia đó?
– Đó là chuyện của em.
– Em nên nhớ. Em vẫn còn nợ ơn thầy.
– Em nghĩ mình nên dừng lại chuyện xấu xí này rồi ạ. Xin thầy đừng phiền cuộc sống em.
– Em nghĩ thầy bỏ qua dễ dàng cho em?
Ông Phước tiến lại gần sát tai Bảo Châu và nói.
– Thầy sẽ không để thằng nào cướp mất con đĩ nhỏ của thầy.
– Xin thầy nói chuyện tôn trọng em.
– Tôn trọng sao? Cô học trò dâm tiện. Em nghĩ sao nếu thằng bồ em biết chuyện em cho một ông thầy liếm láp âm đạo, cô học trò sẵn sàng chổng mông để thầy giáo nắc vào hậu môn. Cô học trò luôn sẵn sàng mút chim thầy mình và nuốt cả tinh ông ấy?
– Đó chỉ là quá khứ. Nếu thầy dám để anh ấy biết. Em không chắc mình đủ bình tĩnh để làm một cô bé ngoan đâu.
– Em đe dọa thầy sao.
– Đó là sự thật.
– Con chó cái! (Ông Phước trợn mắt lên chửi Bảo Châu.)
– Em xin phép (Bảo Châu bỏ đi.)
Hôm nay Bảo Châu đi chơi cùng Tuấn Khôi nhưng con bé không thể vui vì cứ bận tâm về ông Phước. Ngay giây phút này một sự hối hận vô cùng ập vào tâm trí.
– Em sao thế Châu?
– À dạ em không sao hi.
– Hôm nay em muốn ăn gì?
– Dạ em muốn ăn lẩu. Nhưng mua về nhà em ăn nhé.
– À cũng được đấy. Anh cũng muốn biết em sống như nào.
* Tíng ting tìng…*
– Em nghe điện thoại đã.
– Alo ai đấy ạ?
– Bác Xlee đây.
– À dạ cháu chào bác (Bảo Châu nhìn qua Tuấn Khôi.)
– Cái vai mà cháu casting ấy. Bác muốn gặp để có một vài trao đổi.
– À dạ vậy bác định bao giờ ạ.
– Bây giờ cháu rảnh không?
– Dạ có ạ.
– Thế ghé bác ngay đi.
– Dạ cháu đến ngay.
Bảo Châu tắt máy.
– Là ai thế em?
– Là ba anh.
– Ba anh sao? Ông ấy gọi có chuyện gì?
– Dạ bác bảo em ngay bây giờ đến để nói về vai diễn của em.
– Để anh chở em qua.
– Dạ.
Qua đến nơi. Tuấn Khôi cùng Bảo Châu vào phòng Xlee, thì ngạc nhiên khi thấy có cả thầy Phước ở đó.
– Ủa sao hai đứa đi cùng nhau thế? (Ông Xlee thắc mắc.)
– Dạ con và Châu đang trong giai đoạn tìm hiểu thưa ba. (Tuấn Khôi không ngần ngại công khai mối quan hệ của hai đứa.)
Thế nhưng những lời đó khiến Bảo Châu có phần hơi ngượng khi trước mặt là ông Phước. Ông Phước thì miệng cười nhưng trong lòng thì sôi gan sôi máu.
– Dạ cháu chào bác, em chào thầy. (Bảo Châu lễ phép.)
– Cháu ngồi đó đi bác có chuyện muốn bàn với hai thầy trò. Tuấn Khôi à con ra ngoài để ba nói chuyện.
– Dạ! (Tuấn Khôi bị đuổi đành phải ra ngoài.)
– Bảo Châu này. Bác cũng đã được xem qua khả năng diễn xuất của cháu rồi. Đúng là cháu có tài. Nhưng bác muốn cháu cần phải trau dồi thêm ở phía thầy cháu.(Ông vừa nói vừa chỉ tay về ông Phước.)
– Dạ cháu sẽ cố gắng nhiều hơn nữa ạ. Mong thầy Phước giúp đỡ em.
Bảo Châu bây giờ đang bị vào thế. Không biết điều này có phải do ông Phước sắp xếp hay không nhưng khiến cho Bảo Châu khá khó chịu và không thoải mái.
– Thế nhá. Cuối tuần này cháu đến đoàn của bác để cast một lần nữa nhé.
– Dạ cháu cảm ơn bác.
– Thôi cháu có thể về rồi.
– Để thầy đưa em về. (Ông Phước ngỏ ý.)
– Dạ phiền thầy quá. Em tự về được ạ. Cháu chào bác, chào thầy.
Nói rồi Bảo Châu đi thẳng ra ngoài phía cửa mặt đầy suy tư.
Tuấn Khôi đang đợi sẵn thấy người yêu ra liền hỏi thăm.
– Sao rồi em? Căng thẳng lắm sao? Để anh nói chuyện với ba.
– Dạ không sao đâu anh. Anh đưa em về nhé.
– Ừm. Thôi mình đi.
Cả hai cùng nhau đi siêu thị mua thật nhiều đồ ăn về nấu lẩu như dự tính.
Về tới phòng trọ của Bảo Châu. Tuy không rộng lớn nhưng cũng thoải mái khi chỉ ở một mình.
Cả hai bày biện ra và bắt đầu nấu nướng. Nhìn hai cô cậu cùng nhau nấu ăn vui cười như một cặp vợ chồng son vậy.
Nấu nướng một lúc cũng xong. Cả hai cùng nhau ăn uống.
– Em này. Em thật sự không có chuyện gì căng thẳng chứ?
– Dạ em không. Em không sao đâu mà. (Bảo Châu nhìn về hướng Tuấn Khôi mỉm cười cho anh an tâm.)
– Có gì phải nói không được giấu anh đâu đấy.
Chợt cả hai đang ăn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Bảo Châu đứng dậy đi mở cửa. Thì giật mình khi người đứng trước mặt cô là thầy Phước.
– Hình như em đang nấu ăn nhỉ? Và chắc đang có ai trong đó?
– Dạ thầy đến có việc gì không ạ?
– Em không định mời thầy vào sao?
– À… dạ!
– Yên tâm đi. Thầy là người biết điều hơn những đứa ranh con như em.
Bảo Châu tuy lo lắng và không muốn nhưng vẫn để ông ấy vào.
Vào nhà chạm mặt Tuấn Khôi ông nở nụ cười giả tạo.
– À Tuấn Khôi à. Bác có phiền hai đứa không nhỉ?
– Dạ không có gì đâu. Để cháu đi lấy chén đũa.
– Không cần đâu bác ngồi nói chuyện một lát đi ngay thôi. Bác biết có người không thoải mái mấy.
Bảo Châu đứng một hồi ở cửa suy nghĩ rồi đóng cửa lại rồi đi vào trong lúc ông Phước đang nói chuyện với Tuấn Khôi.
– Thời gian này bác muốn Châu tập trung vào việc chuẩn bị cho casting phim nên là hai đứa…
Vừa nói tới đó thì Bảo Châu bất ngờ lên tiếng.
– Em không muốn cast cái vai đó nữa. Cũng không cần phiền đến thầy phải kèm cặp em đâu ạ. Em nghĩ vai này không phù hợp với em.
Nghe Bảo Châu nói thế cả Tuấn Khôi và ông Phước đều bất ngờ.
– Gì? Em nói gì? Từ bỏ á. Em điên rồi sao. Là cơ hội để em thăng hoa đấy? (Ông Phước nói.)
– Đúng rồi em nên suy nghĩ kỷ lại đi Châu. (Tuấn Khôi cũng góp ý.)
– Anh Khôi à để em nói với anh sau. Còn thầy à em không muốn cast vì em thấy mình không đủ năng lực. Và hiện tại em không đủ khả năng để chấp nhận sức ép. Em cảm ơn thầy, nếu không còn việc gì nữa thì thầy ở lại dùng bữa hoặc là có thể đi giải quyết công việc của mình rồi ạ.
Ông Phước bị sượng khi nhìn thấy sự cứng rắn của cô học trò. Không biết nói gì nữa nên ông đứng dậy và chào cả hai rồi bước ra về với vẻ mặt tức giận.
Ông Phước vừa đi. Bảo Châu ngồi xuống.
– Thôi mình ăn tiếp đi anh.
– Em sao vậy?
– Em nói rồi mà em không thích cái vai đó thôi.
– Anh không hỏi chuyện đó. Anh đang hỏi em đang gặp vấn đề gì sao. Anh thấy em không được vui vẻ lắm.
– Dạ chỉ là chút việc cá nhân thôi ạ.
– Có gì khó khăn phải nói với anh. Đừng ôm nó một mình nhé.
– Dạ! Em biết rồi cảm ơn anh. (Bảo Châu nhìn Khôi và nở một nụ cười an ủi anh chàng).
Một thời gian sau…
– Ê Ngọc, trời ơi. Mày được đóng cặp với anh Khánh Duy luôn hả. Trời ơi sao không nghe mày nói gì vậy? (Quỳnh Nga hỏi thăm.)
– Hì tao đợi ra phim cho tụi bây bất ngờ.
– Trời ơi có cả cảnh hôn nữa. Nhất mày rồi.
– Hì hì ngại chết được.
Đang vui vẻ thì Quỳnh Nga nhìn ra ngoài cửa rồi đá nheo đá chân Mỹ Ngọc khi thấy Bảo Châu.
– Khắc tinh của mày tới nữa kìa. (Quỳnh Nga nói nhỏ.)
Bảo Châu đi lại gần hai người. Nhưng điều làm cả hai bất ngờ là Bảo Châu không hề có ý khích Mỹ Ngọc.
– Chúc mừng nhé. Cảnh đó diễn đạt lắm đó. (Bảo Châu nở nụ cười thân thiện chúc mừng Mỹ Ngọc.)
– Cảm ơn Châu nhiều nha. (Mỹ Ngọc trả lời có phần hơi ngượng vì chưa hết bất ngờ.)
Chúc mừng Mỹ Ngọc xong Bảo Châu đi lại tủ đồ để cất túi xách.
– Ê mày thấy dạo này con Châu lạ không? (Quỳnh Nga xầm xì với Ngọc.)
– Kệ người ta đi soi mói quá. (Lý Đạt từ phía sau đi tới.)
– Ủa Đạt làm hết hồn, nay đến hơi trễ nha. (Mỹ Ngọc nói.)
– À tại hôm qua thức hơi khuya nên nay dậy trễ. Chúc mừng vai mới của mày được công chiếu nha.
– Ừm hi. Chắc bây giờ chúng ta lại tập trung cho kênh youtube nhỉ.
– Ừm. Kịch bản tao với thầy đã lên hết rồi. Đợi mày có thời gian rồi trao đổi thôi.
– Trời ơi sao làm kịch bản mà không rủ tao.
– Tại thầy Long thấy mày bận bịu quá nên thầy muốn mày tập trung một cái thôi.
– Thầy này… À tối nay mày có rảnh không? Tao định mời mày với thầy một chầu.
– À hôm nay tao có việc rồi chắc hẹn mày hôm khác nhé.
– À ừm cũng được.
Chợt chuông điện thoại Mỹ Ngọc reo lên.
Lấy điện thoại ra thì thấy Khánh Duy gọi. Lý Đạt làm lơ bỏ đi chỗ khác. Mỹ Ngọc bắt máy và đi ra ngoài nói chuyện.
– Alo em nghe ạ.
– Em đã xem tập phim có cảnh hai đứa chưa?
– Dạ em xem rồi ạ. Bạn bè em khen nhiều lắm. Hihi.
– Tối nay em có rảnh không mình gặp nhau nhé?
– Dạ tối nay em định rủ thầy đi ăn. Nếu được thì em có thể mời anh đến không ạ?
– Được chứ anh sẵn sàng.
– Mà thầy em là ai có thể cho anh biết tên không? Vì có thể anh sẽ biết.
– Dạ thầy là Nghệ Sĩ sân khấu Đức Long ấy ạ.
– Sao chứ thầy Đức Long á. Trời thì ra là em học thầy của anh.
– Thầy Long cũng là thầy anh á. Em không nghe thầy nói gì.
– Đúng vậy. Nhưng anh cũng lâu rồi chưa gặp lại thầy. Thế em nhắn cho anh địa chỉ tối anh đến nhé.
– Dạ! Để em gửi. Còn giờ em vào học nhé.
– Oke em.
Tối đó như đã hẹn Khanh Duy đến rất đúng giờ và nhập tiệc cùng với Mỹ Ngọc và thầy Long.
Khánh Duy lễ phép chào thầy cũ của mình.
– Dạ em chào thầy. Thầy còn nhớ em không ạ?
– Trời mày giờ nổi tiếng thấy bà sao tao không nhớ haha. Sao dạo này phất lên quá ha con.
– Dạ cũng nhờ thầy rèn dạy hết đó.
– Thằng này mồm miệng nói gì nghe cũng hay. Thôi mình ăn đi hai đứa.
– Em bất ngờ lắm khi biết Mỹ Ngọc đang là học trò của thầy đó.
– Mà sao thầy không nói gì về chuyện thầy dạy anh Duy với em hết dạ.
– Trời để hai đứa tự biết có phải hay hơn không? Hồi đó thằng nhỏ này dạy khó lắm đó Ngọc. Thầy phải giáo huấn dữ lắm.
– Thầy này nói vậy làm em xấu hổ quá.
Đang vui vẻ thì Mỹ Ngọc nhìn ra đường bất chợt thấy Lý Đạt đang chở một cô gái nào đó ngang qua.
Lúc này Lý Đạt đang cùng người yêu cũ cùng nhau đi khách sạn. Lý Đạt lúc này vừa uống rất nhiều nên say xỉn lắm. Chở người yêu cũ vào khách sạn và book phòng. Cả hai vừa vào phòng liền nhanh chóng quấn lấy nhau hôn hít. Lý Đạt đứng tựa lưng vào tường đặt tay lên vai cô gái nhấn xuống. Người yêu cũ của Đạt là Quyên quỳ xuống nhanh tay lôi dương vật của anh ra. Quyên đưa lưỡi liếm láp hai bên đùi Đạt khi hai bàn tay đang một thì sóc lọ một thì xoa cái bìu dái. Liếm ở đùi xong cô nàng đưa lưỡi xuống cái khe nối từ hậu môn đến dái. Liếm dần lên đến đầu khấc thì há to miệng để thồn cặc vào họng. Lý Đạt lên cơn nứng nắm mạnh vào tóc giữ đầu cô gái lại và liên tục nắc từng cú lút cán. Thấy cô gái bị thồn sắp ói vậy mà anh chàng vẫn không tha mà còn ấn trọn dương vật sâu vào trong cuống họng. Cô nàng đỏ cả mặt đánh vào đùi Đạt xin tha. Đạt rút cặc ra bế cô nàng vào phòng tắm. Đặt cô vào phòng tắm ngồi tựa lưng. Đạt tiếp tục cởi sạch đồ và đưa cặc cho Quyên mút. Cô gái cầm lấy cây thịt và tiếp tục bú một cách hăng say. Đã chán với việc được bú cặc. Đạt kéo Quyên đứng dây cởi hết đồ ra. Anh nằm vào lòng bồn tắm chĩa cặc lên trần. Quyên tiến lại cái túi xách lấy ra cái bao cao su siêu mỏng. Cô nàng xé ra, lấy bao cao su đặt lên đầu khấc rồi thành thục dùng miệng đeo vào cho anh chàng. Thành công đeo bao cho bạn trai cũ, Quyên bắt đầu ngồi lên đưa cặc vào trong âm đạo và bắt đầu cưỡi ngựa. Chất bôi trơn giúp cho việc nhún nhảy của cô nàng diễn ra trơn tru hơn. Cảm giác vẫn rất chân thật khiến cho cô nàng không hề bị tuột mood. Nhún mỏi chân nên Quyên đổi thế tay đặt lên vai, hai gối quỳ xuống bồn cứ thế Quyên liên tục trượt trên người Lý Đạt. Anh chàng đưa hai tay chụp vào hai bầu vú to đang nẩy liên hồi. Anh bấu mạnh rồi liên tục nhéo mạnh hai đầu ti. Hành động đó kích thích cô gái làm tình nhiệt hơn. Lý Đạt bợ hai bên mông Quyên cao lên, anh chống hai chân làm điểm tựa rồi nắc một cách mạnh bạo vào tận sâu tử cung.
* Chách chách chách chách…*
– Ớ… hơ… ứ… ứ… ứ… aaaaa. A. Aa. Aa… em sướng. Em sướng anh ơi… ứ ứ ứ… mạnh hơn đi… mạnh vào lồn em.
– Em là con đĩ lăng loàn… biết anh đang yêu người khác vẫn banh lồn mời gọi.
– Tại em thèm được anh địt… cặc anh mới thỏa mãn em…
– Vậy em cần anh hay cần con cặc này.
– Em cần con cặc của anh… ứ… ứ… ứ… anh là thằng khốn nạn… em không một chút nào yêu anh… áaaaaa… ứ ứ ứ…
– Anh khốn nạn như nào.
Vừa nói Lý Đạt vừa dập mạnh mẽ.
– Anh gạ em gái em sau khi mình chia tay… ứ ứ ứ… sao anh lại địt nó chứ… lúc đó nó chỉ vừa 17 thôi.
– Nó thích anh trước… hờ… hờ… nó đẹp và dâm như em vậy?
– Anh đã dùng bao chứ… ứ ứ…
– Nó không cho phép anh dùng…
– Nó đúng là con đĩ mà… aaaaa… chết em mất…
– Nó cũng giống em mà thôi…
Lý Đạt ngồi dậy bế cô gái ra ngoài. Kéo mở rèm cửa. Cả hai đang ở tần 5 nên nhìn rất bao quát khung cảnh bên ngoài. Cả hai tiến dần ra ban công. Cô gái bám lấy ban công đưa mông về phía Lý Đạt. Anh chàng bám vào hông cô nàng và liên tục thúc mạnh. Vì ở ngoài trời nên cô nàng không dám rên mà cố mím môi để kìm hãm. Càng hăng Lý Đạt thúc càng mạnh bạo.
– Á… á… á…
Không kìm được nữa Quyên rên ra thành tiếng.
Kéo đầu Quyên quay ra sau. Lý Đạt ngậm môi và nút lưỡi liên tục. Bên trong lồn Quyên nóng hổi. Nước lồn tuôn ào ạt, cặc Đạt lắp kín và căng to lỗ lồn. Đạt không ngừng thồn cặc một cách vội vã. Khiến cho Quyên cứ sướng không nguôi.
– Ứ… hư… ư ư ư… thốn quá. Em lên em lên… áaaaa~haa…
Cô nàng giật người quỵ xuống thở dốc.
Lý Đạt bế cô nàng vào trong nằm lên giường. Banh hai chân Quyên ra. Lý Đạt tháo luôn cái bao cao su ra và tiếp tục đâm dương vật vào âm đạo. Thế là anh chàng tiếp tục dập thật mãnh liệt dù không có đeo bao. Khoái cảm dâng cao lên ngất ngưởng. Anh gồng cơ mông đốc thêm vài cái rồi rút ra xuất tinh lên bụng cô nàng. Tay anh vuốt vuốt cho ra hết tinh trùng rồi nằm lăn ra thở hì hục.
Một lát sau cả hai bước ra ngoài chạy ra khỏi khách sạn thì tình cờ bị Mỹ Ngọc đang trên đường về nhìn thấy.
– Ủa đó là Đạt mà. Cô gái đó là ai. Tại sao lại cùng nhau vào khách sạn. Chả lẽ Đạt có bạn gái. Sao không nói cho mình nghe nhỉ? (Mỹ Ngọc tò mò về cô gái đang đi cùng Đat.)
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro