Phần 1
2021-10-21 22:39:00
Người đàn ông nhìn màn hình máy tính một lúc lâu, khẽ thở dài rồi gỡ cặp kính xuống, quay qua nói chậm rãi:
– Bản thảo lần này cũng được, có điều, vẫn chưa có gì mới mẻ. Kiểu tình yêu này có thể bắt gặp nhan nhản trên phim hay trong các truyện ngôn tình khác. Nói cách khác thì thể loại này đã bão hòa rồi, nếu không có gì đột phá, e rằng có xuất bản cũng chìm nghỉm mất thôi.
Nhung ngập ngừng hỏi:
– Ý giám đốc là…
Người đàn ông nhấp ngụm nước rồi nói tiếp:
– Ừm, cần một cái gì đấy sáng tạo hơn, mạnh bạo hơn, không thể cứ mãi kiểu tình yêu đôi lứa thanh xuân vườn trường này mãi được. Tôi vẫn sẽ lưu bản thảo này lại, để thăm dò thị trường xem sao. Nếu cô có tác phẩm mới thì càng tốt.
– Vâng, tôi hiểu rồi.
Nhung chào người đàn ông nọ rồi ra về. Trong lòng nàng là cảm giác trống rỗng khó tả. Những lời giám đốc Quang nói không hề sai. Những tác phẩm của nàng hầu như chỉ xoay quanh chuyện tình yêu tuổi thanh xuân, tuổi học trò mộng mơ nhiệt huyết. Giống như bao cô gái khác, Nhung cũng bị những bộ ngôn tình sướt mướt ảnh hưởng khá nhiều, do vậy truyện do nàng viết chỉ có một màu cũng là dễ hiểu. Tuy nhiên, nàng không giống mấy cô gái trẻ khác, đó là nàng đã lập gia đình. Vậy nên nếu còn luẩn quẩn mãi với cái thể loại này thì đúng là giậm chân tại chỗ.
Về tới nhà, Nhung uể oải nằm ra giường. Phải nhanh chóng nghĩ ra ý tưởng mới, nhưng biết tìm đâu ra cảm hứng bây giờ. Không chỉ bế tắc trong công việc, ngay cả chuyện hôn nhân của nàng dạo gần đây cũng khá là lạnh nhạt. Chồng Nhung mới được thăng chức, cứ nghĩ sẽ nhàn hơn nhưng trái lại còn bận bịu hơn trước. Sáng đi, tối mịt mới về. Đến thời gian chơi với con chồng nàng còn không có nói gì đến quan tâm nàng. Chính vì tình cảnh hiện tại như vậy khiến Nhung khá chán nản.
Nghĩ đến con, nàng chợt giật mình ngoái nhìn đồng hồ. Đã gần 5 rưỡi, quên mất cả việc đón thằng cu. Nhung vội vội vàng vàng tìm chìa khóa xe, vừa chạy xuống lầu vừa nhìn điện thoại xem có cuộc gọi nhỡ nào không. Điện thoại hết pin từ bao giờ, nàng hơi lo lắng, không biết thằng bé đã phải đứng đợi bao lâu.
Vừa ra đến cổng thì Nhung thở phào một cái, bố chồng nàng đèo thằng cu vừa hay về tới nơi. Thằng bé leo xuống ôm chầm lấy mẹ phụng phịu:
– Sao mẹ không đón con…
– Mẹ quên mất, xin lỗi cu Bin nhé…
Nhung ngước nhìn bố chồng cảm kích:
– May quá có bố đón thằng cu, nay con lơ đãng quá.
Hiếu vừa dắt xe vào trong nhà vừa bảo con dâu:
– Cô giáo bảo gọi cho con không được, gọi cho thằng Đạt cũng không, cũng may là có lưu cả số của bố. Lúc đến cu cậu sắp khóc nhè đến nơi rồi.
– Con bận đi công việc, với lại điện thoại hết pin. Bố tắm cho Bin hộ con nhé, con ra chợ mua đồ nấu cơm đã.
– Không cần đâu, bố sợ con về mệt nên mua sẵn đây rồi.
Nhung giờ mới để ý bên hông xe bố chồng có treo cả rau củ thức ăn. Cảm giác mệt mỏi như tan biến được một chút. Hầu như ngày nào cũng vậy, Nhung nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, đến chiều đi đón con, rồi lại đi chợ về nấu cơm. Cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều khi làm nàng thấy buồn tẻ. Chỉ một hành động nhỏ này của bố chồng cũng đủ khiến nàng vui vẻ khi được sẻ chia một phần việc nhà.
Hiếu tắm táp cho cả mình lẫn thằng cháu xong xuôi thì ra ghế xem tivi. Cu Bin chăm chú xem hoạt hình, còn Hiếu thì chăm chú ngắm nhìn con dâu.
Không biết bao nhiêu lần rồi, Hiếu say sưa ngắm nhìn đứa con dâu của mình đứng nấu ăn. Bộ đồ công sở ban nãy đã được thay bằng cái áo thun cộc tay và cái quần đùi mặc ở nhà. Bờ mông tròn trịa cùng cặp giò nuột nà được cái quần ngắn bó sát phơi bày ra trước mắt, nhìn kỹ còn thấy cả viền quần lót hằn lên dưới lớp vải mỏng manh. Cái áo thun ôm lấy cơ thể để lộ ra hai cánh tay trắng muốt cùng vòng eo thon gọn. Chỉ ngắm nhìn từ đằng sau thôi cũng đủ khiến Hiếu mê mẩn, đôi mắt cứ dán chặt vào vòng 3 nảy nở của con dâu. Gái một con trông mòn con mắt, những đường cong cơ thể của bà mẹ 26 tuổi làm ông bố chồng cứ thèm thuồng không thôi.
Hiếu là chủ một cửa hàng đồ điện, vợ ông đã mất được cả chục năm nay. Cũng có lúc ông tính đi thêm bước nữa, nhưng khi nghe con trai tuyên bố nó chỉ có một người mẹ trên đời, ông cũng đành gác lại ý định. Hiếu không muốn chứng kiến cảnh mẹ ghẻ con chồng.
Nhung là một nhà văn trẻ, ngoài viết tiểu thuyết ra thì nàng còn làm cộng tác viên cho một số tờ báo. Thi thoảng có đến tòa soạn, nhưng hầu hết thời gian vẫn là làm việc ở nhà. Chính vì phần lớn thời gian ở nhà nên thói quen ăn mặc của nàng khá thoải mái, đều là đồ ở nhà nên không tránh khỏi có chút hơi vô tư nào đó. Như ngay lúc này đây, nàng chỉ mặc có mỗi cái quần đùi mỏng manh ngắn cũn cỡn, khiến cho bố chồng ngắm nhìn say sưa.
Còn Hiếu, đã bị kìm hãm chuyện sinh lý bao nhiêu năm, lại ở chung nhà với đứa con dâu trẻ đẹp khiến ông nhiều khi như phát điên. Một người đàn bà gợi cảm cứ lượn lờ trước mặt cả ngày, chẳng khác nào thử thách sức chịu đựng của gã đàn ông trung niên.
Đấy mới là nhìn từ đằng sau, mỗi khi Nhung quay người qua hoặc xoay người hẳn lại, bộ ngực căng mọng cùng cái mu lồn đầy đặn đập vào mắt lại càng khiến Hiếu thêm rạo rực. Cái quần bó sát làm cho vùng tam giác gợi dục cứ hiện rõ mồn một, con cặc trong quần ông đã cứng lên như sắt. Hiếu giả bộ hơi ngoảnh mặt đi như đang không nhìn con dâu, tay khẽ thò vào trong quần, cứ lúc ánh mắt Nhung không hướng về phía này là Hiếu lại tranh thủ nhìn trộm cái mu lồn, mông, đùi con dâu rồi tay nhanh chóng sục cặc. Đã không biết bao nhiêu lần rồi gã vừa nhìn con dâu vừa thủ dâm trong thèm thuồng.
Về phần Nhung, bố chồng đối xử với nàng rất tốt, chưa bao giờ trách móc hay nặng lời gì với nàng. Ông cũng hay giúp nàng làm việc nhà, lúc thì phơi quần áo, lúc thì mua thức ăn, có lúc còn phụ nàng nấu cơm. Thế nên Nhung mới khá vô tư khi ở nhà cùng ông, cảm giác thoải mái không phải giữ ý tứ gì. Còn Hiếu, đó đơn giản chỉ là cái cớ để ông được gần gũi hơn với con dâu mà thôi. Nhất là lúc phơi quần áo, gã có thể đường hoàng cầm đồ lót của con dâu lên nhìn ngắm, trong đầu tưởng tượng ra cảnh con dâu mặc bộ này sẽ như thế nào, rồi dí mũi vào hít hà thật sâu.
… Bạn đang đọc truyện Nghiệp chướng tại nguồn: http://truyensextv.com/nghiep-chuong/
Nhung uể oải bên màn hình máy tính. Đã mấy ngày rồi nàng vẫn bế tắc trong việc tìm ý tưởng. Nàng ngoảnh sang nhìn tờ lịch, hôm nay là…
Nghĩ tới khiến Nhung lại khẽ chạnh lòng. Chồng nàng vẫn như vậy, vẫn đi sớm về muộn, thậm chí có hôm ngủ lại công ty. Không biết chồng nàng có nhớ hôm nay là ngày gì không.
Nhung gọi điện cho chồng, hỏi tối nay có về muộn không. Câu trả lời cũng giống đa số lần khác.
“Tối nay anh về muộn, cả nhà cứ ăn cơm đi đừng đợi anh”.
Nhung chán nản bỏ điện thoại sang một bên, ủ rũ xuống dưới nhà nấu bữa tối. Trong đầu thầm nhủ: Không nhớ thật rồi…
– Hai ông cháu ra ăn cơm nào.
Nhung vừa bày đồ ăn vừa gọi, chả thấy ai lên tiếng. Mới nãy còn thấy hai ông cháu hí húi trong phòng, giờ lại đâu mất rồi. Chợt điện đóm tắt phụt một cái, cả nhà tối om. Nhung đang ngơ ngác thì có tiếng hát vang lên.
– Happy birthday to you, happy birthday to you…
Cu Bin và bố chồng từ trong bóng tối bước ra, vừa hát vừa bê cái bánh sinh nhật cắm mấy ngọn nến, hai ông cháu lại còn đội cái mũ nhọn dài dài mà mấy bữa tiệc hay dùng nữa. Nhung cười cười nhìn hai ông cháu, cảm giác hạnh phúc khẽ dâng lên trong lòng. Ít ra vẫn có người nhớ sinh nhật mình.
Hát xong xuôi hai ông cháu rú lên chúc mừng rồi bắt Nhung thổi nến. Cu Bin còn bắt mẹ nó nhắm mắt ước rồi mới được thổi. Nhung đành ngoan ngoãn làm theo ông nhõi con. Sau màn vỗ tay nhiệt liệt khi nến được thổi thì đèn mới được bật lên, ngay sau đó là tiết mục tặng quà. Cu Bin tặng mẹ nó một bức tranh tự vẽ, trong tranh có ba người nắm tay nhau, giống vợ chồng và đứa con. Còn bố chồng tặng nàng một hộp quà được bọc khá đẹp, không biết có gì. Nhung vui vẻ đón nhận cả hai món quà rồi hỏi cu Bin:
– Con bày ra vụ này đấy à?
Cu Bin bảo mẹ:
– Ông nội đấy ạ, ông bảo mấy hôm nay mẹ có vẻ buồn, phải làm cho mẹ vui lên.
Nhung quay qua nhìn bố chồng, thấy bố chồng cũng đang nhìn mình trìu mến. Nàng khẽ cười với bố, trong lòng có chút cảm giác lạ lùng. Đã lâu rồi mới có người quan tâm nàng như vậy. Đâu cần tiệc tùng xa hoa, chỉ vỏn vẹn cái bánh sinh nhật nhỏ nhoi này cũng đủ ấm cúng rồi.
Ba người vui vẻ dùng bữa tối với nhau, cảm giác cô đơn trong lòng Nhung cũng vơi đi phần nào.
Trước lúc ngủ Nhung mới bóc quà của bố chồng. Một chiếc váy màu tím kiểu ôm sát cơ thể. Nàng ướm thử lên người, phần ngực hơi khoét rộng, phần dưới ngắn trên đầu gối, hai dây váy nhỏ nhắn tạo nên sự mềm mại quyến rũ. Tuy không đến nỗi hở hang, nhưng cũng có thể coi là gợi cảm. Nhung đứng ngắm nghía trước gương, cái váy khá đẹp, lại còn trông rất vừa vặn với cơ thể mình. Cảm giác thích thú nhè nhẹ đi kèm với chút ngại ngùng làm nàng hơi đỏ mặt. Sao bố chồng lại biết rõ cỡ quần áo của mình vậy nhỉ.
Nhung đâu hề biết, đó là do thành quả ngắm nhìn cơ thể nàng suốt bao nhiêu năm của Hiếu, cùng với sở thích mân mê đồ lót của nàng làm ông cũng đại khái nắm được số đo ba vòng của con dâu.
Tối muộn chồng nàng mới về nhà, lúc này cả nhà đã đi ngủ rồi. Đạt leo lên giường sau ngày dài làm việc mệt mỏi. Anh vòng tay ôm lấy eo Nhung, dí mặt vào gáy khẽ hít hà mùi thơm từ mái tóc và cơ thể vợ. Hương thơm dễ chịu làm bao nhiêu mệt mỏi như tan biến. Đạt khẽ thì thầm vào tai Nhung:
– Chúc mừng sinh nhật vợ.
Nhung chưa ngủ, tưởng như năm nay chồng sẽ quên nhưng hóa ra là chàng vẫn còn nhớ. Nàng khẽ mỉm cười, cảm giác hạnh phúc lại nhen nhóm trở lại. Nhung quay người lại làm bộ giận dỗi, chu môi ra hỏi nhỏ:
– Quà đâu?
– Anh để trên bàn ấy, anh ngủ đã, mệt quá…
Đạt ngáp ngắn ngáp dài rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhung lườm yêu chồng một cái, coi như tạm tha cho tội về muộn, vẫn nhớ mua quà là tốt. Nàng hí hửng leo xuống giường, tới bên chiếc hộp trên bàn. Nhung bóc ra, là một đôi giày cao gót, nàng hơi thất vọng một chút, màu này không phải màu nàng thích. Tuy vậy Nhung vẫn bỏ xuống đi thử. Và rồi nàng thực sự thất vọng.
Rộng hơn cỡ chân của nàng, Nhung lật mặt dưới lên xem, cỡ 39, nàng bực bội nhét đôi giày vào trong hộp. Nàng đi cỡ 37, kết hôn bao nhiêu năm rồi mà ngay cả cỡ giày của vợ cũng không nhớ? Từ hy vọng chuyển thành thất vọng, Nhung chán nản leo lên giường, không thèm liếc nhìn chồng một cái. Có lẽ việc tặng quà vợ chỉ là nghĩa vụ, là làm cho xong mà thôi, chồng nàng đâu còn quan tâm nàng nữa, nhìn người ta tặng quà vợ tinh tế đến thế nào kia kìa. Bao nhiêu suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu Nhung.
Trong những suy nghĩ đó, có cả hình ảnh chiếc váy màu tím…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro