Phần 486
2024-09-12 11:36:00
– Nghệ Phong bằng cách nào lại có thể mời Huyết Sắc Tu La?
Long Minh khẽ nuốt nước bọt. Đối với nhân vật truyền kỳ này, trong lòng sợ hãi không thôi.
– Đây cũng là điều khiến ta cảm thấy nghi hoặc. Đừng nói đến việc mời Tu La, cho dù là tìm được hắn thôi cũng là chuyện rất khó khăn. Hơn nữa mời được hắn ra tay, khó lại càng thêm khó. Cho dù là xuất thân như hoàng tử cũng chưa chắc có thể mời được hắn.
Nghệ Công bất đắc dĩ cười khổ, đối với kết quả này cảm thấy vô cùng buồn bực. Nghệ Phong có thể mời được Huyết Sắc Tu La một lần, không ai dám khẳng định rằng hắn có thể mời được lần thứ hai hay không. Nhớ tới hai lần ra tay trước kia của Huyết Sắc Tu La đều là trợ giúp một người, bọn hắn đã cảm thấy đau đầu.
– Được rồi, tạm thời không nên trêu chọc Nghệ Phong, còn có cỗ thế lực kia nữa, nếu thực sự không chiếm được thì lập tức buông tay. Nếu như không thể chỉnh hợp được đế đô, một tiểu bang phái đối với chúng ta mà nói cũng không có lợi lộc gì. Coi như là tặng cho Nghệ Phong bày tỏ ý giao hảo.
Long Minh nhàn nhạt nói. Khóe miệng Nghệ Công thoáng run rẩy một cái, Nghệ Phong phát triển quá nhanh. Ngay cả Đại hoàng tử cũng phải né tránh phong mang của hắn rồi.
Sâu trong hoàng cùng, Hoàng đế Trạm Lam không có chút bộ dáng nào là đang mệt mỏi vô lực, ngồi trên ngai vàng tinh thần vô cùng phấn chấn. Tôn lão ngồi ở bên cạnh.
– Ngươi nói phủ đệ của Đại hoàng tử chết một tên Vương cấp?
Hoàng đế Trạm Lam có chút kinh ngạc.
– Đúng vậy! Hơn nữa theo ý của ta hẳn là do Huyết Sắc Tu La ra tay, chỉ có hắn mới có thể vô thanh vô tức như vậy.
Tôn lão nhẹ gật đầu.
– Huyết Sắc Tu La? Nhân vật truyền kỳ của Sát Lâu kia? Được nhưng là có thể tự do ra vào hoàng cung như chốn không người – Huyết Sắc Tu La?
Hoàng đế Trạm Lam nhíu mày, ngữ khí có chút trầm trọng.
– Nghệ Phong có thể mời hắn?
– Bệ hạ có biết trong một tháng này Nghệ Phong đã đi đâu hay không?
Tôn lão không có trực tiếp trả lời, mà chuyển chủ đề nói.
– Đi đâu?
Hoàng đế Trạm Lam rất nghi hoặc nhìn về phía Tôn lão, tựa hồ Tôn lão mới trở về từ Tĩnh Vân Tông không lâu. Nghe nói Thánh Tông cùng Tĩnh Vân Tông luận võ, cũng không biết là ai thắng ai thua.
– Tĩnh Vân Tông! Quyết đấu với truyền nhân Tĩnh Vân Tông!
Tôn lão thản nhiên nói.
– Quyết đấu? Cái gì? Ngươi nói Nghệ Phong chính là đại biểu của Thánh Tông?
Hoàng đế Trạm Lam kinh ngạc vô cùng, hắn tuyệt đối không ngờ tới khả năng này. Hoàng đế Trạm Lam thở ra một hơi nói.
– Ai thắng ai thua?
Tôn lão thấy Hoàng đế Trạm Lam nói như vậy, thần sắc trên mặt trở nên đắng chát nói.
– Biểu hiện của Nghệ Phong tại Tĩnh Vân Tông đã không còn dùng hai từ thắng bại để hình dung nữa rồi!
– Lời này có ý gì?
Hoàng đế Trạm Lam rất ít khi gặp Tôn lão có bộ dáng như vậy.
Tôn lão thuật lại chuyện xảy ra tại Tĩnh Vân Tông một lần, sau khi Hoàng đế Trạm Lam nghe xong liền ngốc trệ tại chỗ, thì thào.
– Bốn chiến bốn thắng, còn có Vương cấp tham dự? Điều này sao có thể? Lần trước Liên Lập bại là do Nghệ Phong thi triển ra độc thuật, chẳng lẽ lần này tại Tĩnh Vân Tông hắn còn dám thi triển độc thuật hay sao?
Vị y sư của hoàng cung đã phát hiện ra Liên Lập bại là do trúng độc, chỉ là không điều tra được là trúng độc gì. Đối với kết quả này, Hoàng đế Trạm Lam không có chút nào ngoài ý muốn, Nghệ Phong đã có thể giải độc cho hắn, hiển nhiên là nghiên cứu rất sâu đối với độc thuật.
– Lần này Nghệ Phong hoàn toàn dựa vào lực lượng của bản thân đánh bại Vương cấp, không có chút gian trá nào.
Tôn lão nhắc nhở.
– Hô!
Hoàng đế Trạm Lam hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tôn lão nói.
– Nếu như Nghệ Phong đã là người của Thánh Tông, mời Huyết Sắc Tu La ra tay cũng không phải là chuyện không thể nào.
Tôn lão một lần nữa công bố ra một tin tức kinh người, nhìn Hoàng đế Trạm Lam nói.
– Không biết bệ hạ còn nhớ rõ Tà Tông khi xưa khiến cho người khác sợ hãi? Nghệ Phong chính là Tà Đế đương đại!
– Cái gì? Nghệ Phong là Tà Đế?
Hoàng đế Trạm Lam hoảng hốt, đứng bật dậy, trợn mắt nhìn Tôn lão.
– Đúng! Nghệ Phong chính là Tà Đế đương đại?
Hoàng đế Trạm Lam vô lực ngồi xuống, thân phận Tà Đế này hoàn toàn có thể ngang hàng nói chuyện cùng hắn. Nhưng không thể tưởng tượng nổi Nghệ Phong còn một thân phận như vậy. Trong lòng Hoàng đế Trạm Lam ngoại trừ khiếp sợ vẫn chỉ là khiếp sợ.
– Kỳ thật, đáng sợ nhất không phải là Nghệ Phong, cho dù thiên phú Nghệ Phong kiệt xuất hơn nữa, nhưng nếu chúng ta muốn áp chế hắn tuyệt đối không phải là vấn đề. Chính thức khủng bố chính là sư tôn của hắn, Tà Đế tiền nhiệm Liễu Nhiên, đó mới là tồn tại khủng bố.
Tôn lão nói đến đây, chợt nở một nụ cười tự diễu sau đó nói tiếp.
– Có lẽ bệ hạ khong tin. Vài chục năm trước ta từng giao thủ qua cùng Liễu Nhiên, lúc đó ta chỉ có thể trụ được 100 chiêu. Dùng thiên phú của hắn, hiện tại, chỉ sợ ta không chống nổi 10 chiêu của hắn.
Hoàng đế Trạm Lam nghe được lời này lại càng trợn mắt: Hắn biết rõ thực lực Tôn lão, thực lực Tôn cấp hoàn toàn có thể quét ngang đại lục. Không ngờ trong tay Tà Đế chỉ có thể chống nổi 10 chiêu. Như vậy Liễu Nhiên mạnh đến cỡ nào?
Hoàng đế Trạm Lam không có cách nào ước định nổi, chỉ là hắn đã có chút minh bạch, vì sao người Tà Tông thưa thớt, nhưng lại có thể ngồi ngang hàng cùng hoàng đế. Hơn nữa còn là rất nhiều thế hệ tương truyền.
– Như vậy ý tứ của Tôn lão là?
Hoàng đế Trạm Lam cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, hắn từng nhiều lần suy đoán qua bối cảnh của Nghệ Phong, nhưng vẫn không thể ngờ rằng bối cảnh của hắn lại kinh khủng đến như vậy. May mà Tà Tông hành sự cổ quái, Tà Đế tiền nhiệm không quan tâm đến việc của Tà đế đương đại. Ngược lại không cần lo lắng Nghệ Phong có thể mời Liễu Nhiên xuất thủ. Chuyện này khiến cho Hoàng đế Trạm Lam cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều.
– Chúng ta không cần lo lắng lão gia hỏa Liễu Nhiên kia. Kẻ này tự cho mình là thanh cao, tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện như thế này! Chỉ có điều không được phép khi phụ, sỉ nhục đồ đệ của hắn là được! Nếu là đồng bối thì không sao, tài nghệ không bằng người, với tính cách của Liễu Nhiên nhất định sẽ giam Nghệ Phong lại bắt bế quan sau đó báo thù. Nhưng nếu nhưng những tiền bối như chúng ta ra tay đối phó với Nghệ Phong. Lão gia hỏa này có thể giết tới tận hoàng cung. Trên đời này không có chuyện gì mà Tà Tông không dám làm.
Hoàng đế Trạm Lam minh bạch ý tứ của Tôn lão, chính là cứ để cho đám người trẻ tuổi đấu đá, không nên nhúng tay vào. Chỉ có điều, những người kia có thể đánh lại Nghệ Phong sao? Tuy rằng hai vị hoàng tử của hắn kiệt xuất, nhưng so với Nghệ Phong vẫn có chênh lệch nhất định, công thêm Huyết Sắc Tu La, tại đế đô hắn hoàn toàn có thể hoành hành mà không cần cố kỵ một ai.
– Bệ hạ không cần lo lắng về Huyết Sắc Tu La. Với tình tình của tên ma đầu Huyết Sắc Tu La này, cho dù có chút quan hệ mờ ám cùng Nghệ Phong, Nghệ Phong muốn mời hắn hỗ trợ cũng vô cùng khó khăn. Lúc trước, bạn tốt của hắn cũng chỉ có thể mời hắn xuất thủ hai lần, hơn nữa còn phải trả giá cực cao. Chẳng lẽ địa vị của Nghệ Phong có thể so sánh với hảo hữu của hắn sao?
Tôn lão nói. Hoàng đế Trạm Lam nhẹ gật đầu, cũng đồng ý với lời này của Tôn lão, tài phú của Nghệ Phong cũng không dày, muốn mời Huyết Sắc Tu La ra tay rất khó.
– Tiểu tử này thật đúng là quậy cho đế đô biến thành hỗn loạn, đấu đi, đấu đi! Nếu ai có thể đánh bại Nghệ Phong, ta truyền ngai vị hoàng đế này cho hắn cũng cảm thấy yên tâm.
Hoàng đế Trạm Lam lẩm bẩm nói. Tôn lão chấn động, thực không ngờ Hoàng đế Trạm Lam lại dùng tiêu chuẩn này để tuyển chọn ra người kế thừa ngai vị.
– Đúng rồi, hoàng thất tận lực duy trì quan hệ tốt đẹp cùng Nghệ Phong, người như vậy, nếu như không thể làm bằng hữu, cũng phải tránh trở thành địch nhân.
Hoàng đế Trạm Lam thản nhiên nói, đứng trên ngai vị của hắn, cũng không cho rằng thanh danh có bao nhiêu trọng yếu, cho dù Thánh Tông tiếng xấu lan xa. Nhưng hắn cũng không nhìn bằng ánh mắt khác, huống chi là Tà Tông cùng Thánh Tông khác biệt.
– Bệ hạ, ta biết rồi!
Tôn lão thấy Hoàng đế Trạm Lam làm ra quyết định này, có chút thở phào, lão gia hỏa Liễu Nhiên kia, lão thực sự không dám đối mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro