Phần 10
2024-07-23 01:16:26
Sáng hôm sau dậy tôi đã thấy Quỳnh với Hoa đang quét dọn nhà cửa. Cửa phòng bọn nó mở, nhìn vào trong thấy Tuyết vẫn đang say giấc nồng lắm. Vẫn là quả ngủ há mồm bá đạo. Chân thì vắt sang một bên, đi ra tôi hỏi:
– Hai đứa dậy sớm thế, mới có 9 rưỡi. Sao không ngủ thêm tí nữa.
Quỳnh quay ra nói:
– Ngủ gì hả anh, đêm qua Tùng Sơn ngủ mà nó chảy dãi ướt cả tay em này. Mà còn ngủ mơ, gần sáng cứ Ú, Ố.. Thế nên em dậy.
Không được cái nước gì, ăn uống thì ba vạ, nói năng cộc lốc, ngủ cũng phô diễn hết cái xấu. Hoa nghe Quỳnh nói thế thì lại xổ tiếng tộc. Tôi đoán chắc mắng cái Quỳnh vì nói xấu chị nó. Tôi ngao ngán đi đánh răng rửa mặt tiện hỏi:
– Thế hôm nay thích ăn gì, tí anh mua đồ về nấu..
Hoa trả lời:
– Ăn gì cũng được anh ạ. Anh cứ nấu như trước là ngon lắm rồi.
Nói đến đồ ăn tôi lại nhớ đến Dung mama với nỗi sợ thịt kho dừa. Giờ mà nó còn ở đây thể nào tôi cũng phải cho nó ăn mấy bữa. Suy nghĩ một lúc tôi nói:
– Trứng rán thịt với sườn xào chua ngọt, canh ngao nấu chua, rau muống xào tỏi được không..!?
Quỳnh nghe thấy thế:
– Mới nghe đến chua chua là chảy nước miếng rồi anh ạ. Mà anh ơi, hôm nào làm món nộm gà xé phay đi. Em mua gà về anh làm nhé. Hôm nọ làm mỗi tí ăn vẫn còn thòm thèm.
Tôi gật đầu nói:
– Rồi, cứ chi tiền ra đây thích ăn gì cũng được. Mà ăn thì ăn tầm muộn muộn, đêm nghỉ rồi ăn.
Đang chuẩn bị gọi điện mua đồ thì Thuỷ đi ra:
– Anh ơi, em đổi vé máy bay rồi. Sáng mai 5h sáng em bay vô trỏng thôi. Lạnh quá hông chịu nổi anh ạ. Tay em sưng hết cả lên rồi..
Tôi nói:
– Ừ vậy để anh đặt xe cho, em cứ nghỉ ngơi đi. Lát đun nước mà ngâm cho nó đỡ rồi sáng mai đi sớm. Để anh đặt xe người quen 5h bay thì 4h phải có mặt ở sân bay rồi. 3h xe đón nhé.
Thuỷ dạ vâng cảm ơn tôi rồi đi vào trong, vậy là phải chia tay với hai em miền tây sớm hơn dự kiến. Tầm 10h thì có cô ở chợ mang đồ ăn đến nhà. Cái Hoa cái Quỳnh thì phụ tôi nấu cơm. Thuỷ thì đau tay, Tú Anh thì đang đi khách trên nhà nghỉ Hoa Phượng. Còn riêng Tuyết thì vẫn ngủ, mông lung như một trò đùa.
Tú Anh đi về thì cơm nấu cũng gần xong, tôi mới bảo Hoa:
– Em xem vào gọi con Tùng Sơn dậy, ngủ không biết đường dậy à. Hôm qua nó đi nghỉ sớm chứ có thức muộn đâu.
Hoa lại lật đật chạy vào trong phòng, dùng tiếng dân tộc gọi Tuyết dậy. Lắm lúc tôi nghĩ không biết hai chị em con này có phải chị em ruột không mà chẳng có điểm gì giống nhau cả. Nhưng sau nghe cái Hoa kể chuyện thì thấy nó cũng khổ thật. Hoa gọi một lúc nó mới đi ra, thấy nó mà tôi giật cả mình. Tóc tai thì bù xù, xong không có lớp trang điểm nhìn nó còn sợ hơn quả mặt cương thi tối qua. Cố trấn tĩnh tôi nói:
– Nhanh đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm.
Nó vâng dạ rồi đi vào nhà tắm, cơm cháo dọn ra bàn xong xuôi tôi bảo mấy đứa cứ ăn trước. Tôi lấy xe đi mua ít đồ, với tôi ăn trưa thường 1-2h mới ăn. Tầm đó không thấy đói. Trước khi đi tôi dặn:
– Ăn xong tí mấy đứa dọn rửa luôn đi nhé.
Cả bọn gật đầu, tôi đi phải mất nửa tiếng sau mới quay về. Về đến nhà thấy dọn dẹp sạch sẽ thì cũng ưng lắm. Đi vào bếp cũng định làm bát cơm. Giật mình khi sờ vào cái bát oto. Nó còn nhẫy mỡ, miệng bát còn dính cả hành. Tôi cầm cái bát ra hỏi:
– Đứa nào rửa bát đây, rửa thế này mà cũng úp lên kia được à.?
Cái Quỳnh trả lời:
– Chị Tuyết rửa anh ạ..!!
Mẹ ăn gì con cúng, tôi bảo Quỳnh:
– Em vào trong xem bát đĩa, cái nào bẩn bỏ ra rửa lại giùm anh. Khiếp quá..
Đi qua phòng thì thấy Hoa đang giúp Tuyết trang điểm, nhìn nó tự nhiên tôi thấy sợ luôn. Không muốn nhắc nữa, xấu, bẩn, bựa đủ cả. Cỡ mẹ Tuyết này có mời giáo sư sử học về dạy cũng không tiến bộ được. Ở trong phòng tôi nghe thấy tiếng cái Hoa nói:
– Chị đi làm phải ăn nói cẩn thận vào. Không người ta đánh cho đấy. Mà anh chị ở đây nói phải nghe. Anh thì hiền nhưng điên lên không biết được đâu. Mà anh không đánh đâu, toàn người khác đánh thôi.
Cái Hoa đang khuyến cáo cho Tuyết Tùng Sơn. Nó nói chuẩn rồi, bình thường nhân viên nào mà rắn mặt tôi chỉ cần ới bà chị cho một thằng chuyên đánh đàn bà, con gái xuống nó doạ cho một tí là vỡ mật. Có thằng Hưng Con, thằng đấy nó đánh nhân viên thì quên mẹ nó đi. Nghe bà chị kể ngày trước có đứa thái độ, không chịu đi làm. Có đi thì nó đi kiểu chống đối, lên phòng xong toàn kiếm cớ đi về. Nói không nghe bà ấy mới để thằng kia nó dã cho một trận. Tím hết cả mặt mũi vào, nói chung là mỗi người một cách làm. Bạo lực không phải là cách giải quyết vấn đề của tôi. Cùng lắm tôi chỉ cho người doạ dẫm thôi chứ không để động tay động chân.
Bà chị cũng từng nói:
– Làm cái nghề này mà thương người thì không làm được đâu. Nhân viên chẳng đứa nào nó thương mình. Không rắn với chúng nó thì chúng nó nhờn ngay.
Tôi thì lại nghĩ khác:
– Nghề nào thì cũng cần có tính người. Chúng nó đã phải làm cái nghề mạt hạng như này là khổ lắm rồi. Đánh đập chỉ làm nó sợ, mà cũng khổ thân chúng nó.
Nói chung ai cũng có cái lý của riêng mình, nhưng nói thật 90% chủ nuôi nhân viên đều đánh nhân viên để phủ đầu. Chắc chỉ có tôi suy nghĩ ngược chiều với họ. Vi tôi không phải là chủ, suy cho cùng thì cũng chỉ là người làm thuê có quan hệ thân quen mà thôi. Thành ra tôi thấy đồng cảm với chúng nó hơn. Không làm được thì xin nghỉ, ăn uống phải đầy đủ mới có sức. Còn với chủ thật sự thì họ khác. Nhân viên đối với họ chỉ là những cỗ máy kiếm tiền di động.
Đôi khi có những người quản thay như tôi họ không cần biết nhân viên như thế nào mà chỉ cần rõ: Hôm Nay Làm Được Bao Nhiêu Tiền.
Những chỗ khác ốm đau, rong kinh, mệt mỏi vẫn phải đi làm là chuyện bình thường. Đến tháng hả nhét bông vào trong vẫn phải đi khách bình thường. Rồi còn đủ cách kìm hãm mấy ngày đèn đỏ lại. Nghe chúng nó kể mà cũng thấy tội. Chu kỳ kinh nguyệt nó là hiện tượng sinh lý tự nhiên của phụ nữ. Cố gò ép bản thân qua những ngày đó sau này chỉ khổ thân. Tôi nhớ ngày trước có nghe cái Trang kể đợt làm ở Xuân Thành – Hà Tĩnh nó đến tháng không đi được khách. Nhưng chủ không cho nghỉ, vì nó trẻ, lại là hàng mới nên nhiều người đi.
Thế là chủ bắt nó uống thuốc hãm kinh, nó nói:
– Lọ thuốc đó to bằng 3 ngón tay, cao tầm 10cm. Nước nó màu nâu đen. Uống vào thì máu không chảy ra nữa.
Tôi hỏi:
– Thế có hại gì không..!?
Nó trả lời:
– Có hại chứ anh, uống thuốc thì không bị ra nhưng 2-3 hôm sau bụng nó cứ chướng lên. Rồi đi khách nó cứ rỉ ra một ít một. Em uống mấy lần cho nên bây giờ lắm lúc 2-3 tháng em còn không bị lần nào. Nhiều lúc cứ sợ có thai nhưng không phải.
Đm, uống loại đó vào thì loạn kinh là đúng rồi. Như cái Trang sau này khó có con lắm, chủ lồn gì ác như chó. Biết là mỗi lần bị ít cũng phải 4-5 ngày mới hết. Những ngày đó cũng thất thu không phải ít tiền. Tuy nhiên bắt ép chúng nó đi làm kiểu đó sao được. Nhất là những đứa chưa con cái gì. Nhiều chỗ nhân viên thái độ là bị đánh thấy mộ ông bà ông vải luôn.
Quả Tuyết này mà vào tay bà chị tôi ngày xưa có khi răng lại đều và đẹp vì phải trồng loạt mới. Kể cả bây giờ, tôi chỉ cần alo thông báo tình hình có một đại ca cứng đầu là chỉ 5-10 phút sau Hưng Con nó xuất hiện ngay lập tức. Tuy nhiên nó là chị cái Hoa, chị em nó dẫn nhau xuống đây cũng vì tin tưởng với kiếm miếng cơm. Tuy thái độ nhưng chấp gì những đứa nó không có học, không khôn khéo. Có lần chủ nhà nghỉ gọi mượn người xong mắng vốn tôi:
– Nhân viên nhà mày có đứa vô học, hỏi gì cũng không nói. Mà đến nới chẳng chào ai cả.
Tôi nói thẳng:
– Ở nhà đôi khi em hỏi nó cũng chẳng trả lời. Dạy rồi nhưng không vào đầu, còn tất nhiên tụi nó không được ăn học. Còn giá mà được dạy dỗ cẩn thận nó cũng chẳng đi làm phò đâu. Mà với cả có học như Sinh Viên cũng vẫn làm phò đấy thôi. Có gì anh cứ bảo em, đừng chửi chúng nó làm gì.
Ông chủ nhà nghỉ nghe thế cũng chẳng nói được câu gì thêm. Quay lại với việc Hoa đang dạy Tuyết, tôi thấy cái Tuyết cũng ậm ừ. Hoa thì nói:
– Chị đi làm ở trong Gia Lai đi làm vườn cho người ta tháng được có 2tr thì sống kiểu gì. Chịu khó làm ở đây, ít nhiều vẫn có cơm ăn. Mà ngày kể cả đi được 2-3 vé cũng gấp mấy lần tiền đi nhặt Tiêu rồi.
Thì ra cái Tuyết trước đi vào Gia Lai là làm thuê đồn điền cho người ta. Nhưng mà lương 2tr thì thấp thật đấy. Nghĩ cũng khổ thân cho nó. Bảo sao da đen xạm, người thì lùn lùn, gầy gầy. Ăn uống thì bạ đâu ăn đấy. Cơ mà dù gì cũng vẫn phải dạy nó cách cư xử. Tôi nói có khi nó không nghe, hoặc có nghe cũng chống đối. Tuy nhiên chị em ruột trong nhà nói thì lại dễ hơn. Vậy nên sau này có chuyện gì tôi đều bảo cái Hoa dạy dỗ lại Tuyết. Tuy cách này cần có thời gian nhưng ai chẳng thế, để học một điều gì thì đều cần có thời gian.
Nghe loáng thoáng câu chuyện thì có điện thoại ở nhà nghỉ gọi mượn hai người. Tôi gọi Hoa với Tuyết nhanh nhanh rồi đi làm:
– Xong Hoa chở cái Tuyết xuống dưới Hoa Lan 2 nhé. Cả hai đứa đi làm.
Cái Hoa từ trong phòng nói ra:
– Vâng bọn em đi giờ đây..
Hai chị em nó chở nhau đi làm, đi qua tôi đang ngồi Tuyết nói:
– Em đi làm anh ạ.
Tôi gật đầu:
– Ừ, đi xong nếu Hoa nó chưa xuống thì ngồi đợi rồi hai chị em chở nhau về.
Chắc nghe cái Hoa nói nó cũng có tí sợ nên thay đổi thái độ. Vẫn còn dạy được, tôi nghĩ vậy rồi đi sang phòng Thuỷ với Tú Anh. Thấy hai đứa đang gấp quần áo, tôi nói:
– Anh đặt xe rồi, 3h sáng xe đến đón. Tiền lấy luôn hay gần về mới lấy.
Tú Anh trả lời:
– Dạ, đêm anh đưa cũng được mà. Em xin lỗi, cũng muốn ở đây làm cho anh chị nhưng nó lạnh quá anh ạ. Có gì mùa hè bọn em lại ra làm anh ha..
Thuỷ tiếp lời:
– Tối nay nhà mình đi ăn nhà hàng đi anh. Em mời, chia tay mọi người cũng buồn lắm.
Tôi cười:
– Anh cũng đang tính tối bảo cả chị rồi đi ăn đây. Nghĩ xem tối ăn gì, ăn ở đâu đã. Vậy cứ chuẩn bị đồ đi, đêm anh đưa thanh toán tiền cho nhé.
Hai em miền Tây ở đây chưa được một tuần nhưng làm cũng không ít tiền. Mỗi người đều được trên 15tr. Đa phần đi nhiều khách xịn nên có ngày mỗi đứa cũng kiếm được 2-3tr có ngày còn hơn. Tôi gọi cho bà chị hỏi xem tối đi ăn ở đâu thì bà ấy nói:
– Đi ăn gà Đông Tảo nhé, để chị đặt bàn.
Nghe cũng khá ngon nên tôi đồng ý luôn, tôi nói luôn:
– Ăn xong về thôi nhé, không rượu chè vào lại dở chứng đi bay là mệt đấy. Sáng mai 3h tụi nó phải đi rồi đấy.
Bà chị cười:
– Cậu trả tiền bay thì đi.
Tiền éo đâu mà tài trợ cả chuyến bay, tôi nói mỗi câu ” Con chịu ” rồi tắt máy. Xong xuôi tôi thông báo với cả nhà:
– Tối nay không nấu cơm, cả nhà đi ăn Gà Đông Tảo.
Mấy đứa chắc không biết con gà Đông Tảo nó như nào hay sao mà cứ hỏi:
– Gà Đông Tảo là sao hả anh..!?
Tôi phải giải thích đó là con gà chân to, ăn ngon hơn gà bình thường. Tiện search chị Gu Gồ cho tụi nó xem con gà Đông Tảo như thế nào. Nhìn quả chân gà cái Quỳnh nói:
– Gà này chân nó như bị bệnh hay sao ấy..!!
Vãi cả gà bị bệnh, 7h tối xe đến đón cả nhà đi ăn. Đi với toàn người nhà nên ăn uống cũng thoải mái hơn hẳn lần đầu. Ngồi phòng riêng nên cứ thế chén thôi. Lại là thèn Quyết với những pha cười ra nước mắt. Chả là bàn tròn xoay nên ăn món gì là phải xoay bàn để đưa món đó đến gần. Tuy nhiên trước khi xoay cũng phải nhìn xem trong bàn có ai đang gắp không đã. Bà chị tôi đang gắp miếng nộm da gà bóp thính. Vừa đưa đũa vào đĩa nộm thì mẹ Quyết quay luôn một phát, mẹ ấy nhắm đến đĩa thịt đùi gà. Thế là bà chị gắp trượt, hai em miền tây thấy thế thì bụm miệng cười. Tôi thì cũng không nhịn nổi, bà chị được phen ê mặt nhưng biết làm sao.
Càng lúc càng thấy Thèn Quyết bá đạo. Ăn gần xong bà chị bảo tôi xuống thanh toán. Tôi xuống quầy hỏi trả tiền thì phục vụ nói có người thanh toán rồi. Lên trên hỏi ra thì Thuỷ lúc nãy bảo ra ngoài gọi điện thoại đã đi xuống trả tiền. Thuỷ nói:
– Em đã nói để hôm nay em mời mà. Mọi người không trả tiền được đâu.
Chị tôi cười:
– Vậy cả nhà đi Bar chơi đi, chị bao..Ok không.!?
Tú Anh xua tay nói vội:
– Thôi chị ơi, giờ đi uống nước gần gần đây rồi về thôi. Mai em về sớm rồi.
Tôi cũng chẳng thích bar với bủng, thêm nữa cho quả Quyết kia vào bar chắc banh mẹ nó nóc rồi vuốt nhục không kịp. Tôi nói:
– Em cũng không đi đâu, đau đầu lắm.
Vậy là cả nhà đi uống nước xong bà chị chở bọn tôi về quán. Vào đến nhà tôi nói với hai em miền Tây:
– Hai em đi nghỉ đi, mai còn dậy sớm.
Thuỷ với Tú Anh gật đầu đi vào phòng, bà chị đi sau tôi ghé tai nói nhỏ:
– Quả chị Hoa kia nhìn ác thế, đúng sở thích của cậu…
Định mệnh trêu vãi cả loằn, tôi nói:
– Nhân viên của bà đấy, xuống mà chỉ đạo. Tôi chịu…
Ngồi xuống ghế bà chị hỏi:
– Tuyết à, em đen thế kia thi mua kem dưỡng trắng về mà bôi. Chị trước cũng dùng loại đó tốt mà thơm lắm.
Tuyết hỏi luôn:
– Có đắt không chị..!?
Bà chị trả lời:
– Triệu rưỡi một hộp..
Tưởng Tuyết tiếc tiền không mua ai dè:
– Vậy chị mua cho em một hộp. Nhưng cho em nợ, làm được em trả.
Bà chị tôi đồng ý, đúng thật cũng phải có cách nào trùng tu nhan sắc của nó đi chứ. Nhìn thế kia buổi tối quáng gà khách nó còn chọn chứ buổi sáng chắc sợ hết hồn. Cơ mà đừng đùa, Tuyết có điện thoại:
– Alo, anh đang ở nhà nghỉ nào.!? Phòng bao nhiêu ạ.?
Tuyết tắt máy rồi quay sang nói với tôi:
– Em đi khách quen của em ở nhà nghỉ bên kia anh nhé. Thu 300k phải không..!?
Tôi gật đầu trong sự ngỡ ngàng, Thèn Quyết có khách quen sau một ngày làm. Phải nói là cũng được của nó đấy. Tuyết nó đi tôi nói với bà chị:
– Uây, có khách quen luôn kìa.
Bà chị thì cười, cái Hoa nói:
– Em đã bảo Tùng Sơn có duyên lắm mà anh không tin…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro