Phần 5
2024-08-03 10:59:22
Đó là một buổi chiều muộn, nắng tàn xuyên qua kẽ lá, đậu trên mặt đường một vệt vàng nhạt thật dài, nắng cuối chiều không gắt, óng ánh rải đều trên những phiến lá xanh.
Ngồi đối diện cô bên chiếc bàn học nhỏ. Đôi mắt tôi dường như chẳng thể dời cô đến nửa giây.
Cô mặc một chiếc áo bà ba, chất vải mềm mỏng, ôm sát vòng ngực căng tròn khêu gợi, bộ ngực tròn trịa cứ nhấp nhô theo nhịp thở làm tôi nhìn ngượng đến nóng người, bên dưới cô mặc cái váy lụa đen, ngắn tới đầu gối, trông thật duyên dáng.
Mái tóc dài của cô buông xuống đôi vai gầy, vài sợi tóc lõa xõa trước mặt được bàn tay ngọc ngà vén lên sau vành tai mỏng.
– Này… làm bài đi… sao cứ nhìn cô hoài vậy? – Cô buông bút, nheo mắt nhìn tôi nói.
– Dạ… vâng… – Tôi ấp úng trả lời.
Cầm lấy chiếc bút, viết viết cho có lệ, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn lén lén nhìn cô. Dù hôm nay cô đã mặc bộ đồ kín đáo, nhưng tôi vẫn cứ tưởng tượng ra cơ thể cô, hai gò mông tròn đầy trắng bóc, mép thịt hồng hồng và chùm lông đen rủ nước.
Chắc cô thấy tôi không tập trung nên lườm tôi, gắt khẽ:
– Em sao thế? Dạo này em không tập trung học đâu đấy.
– Nhưng em… em không biết làm, văn nghị luận khó lắm, với viết kiểu gì về người lính tự nguyện tham gia chiến tranh chứ.
– Trời… dễ mà – Cô nheo mắt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc mai lưa thưa, tay chống cằm, mắt đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc, rồi cô nói:
– Ừmmm… Vì trong mỗi người lính đều có một sự yêu nước nồng nàn, mất nước chính là mất đi quê hương của mình, mất đi xóm làng, mất vợ, mất con, mất gia đình. Từ những thứ ấy hình thành một tình yêu đối với đất nước và họ tự cho đó là nghĩa vụ mà mình cần phải thực hiện… dễ mà, tập trung làm bài đi, không chịu học, bài kiểm tra lần này mà điểm thấp thì chết với cô – Cô lườm nhẹ tôi, rồi cầm bút, cúi mặt soạn tiếp giáo án đang dở dang.
– Vâng – Tôi hí hoáy viết được vài dòng, nhưng rồi lại tắc nghẽn văn nghị luận luôn khó đối với tôi.
Cảm thấy hơi buồn đi vệ sinh, tôi xin phép cô, đi ra sau nhà, giải quyết xong, đang định lên nhà thì người tôi chợt khựng lại trước cửa nhà tắm, đập vào mắt tôi là bộ đồ lót màu trắng được gấp tỉ mỉ, đặt bên trong chậu rửa, nằm ở giữa bộ đồ cô mặc đi dạy lúc sáng, hình ảnh hôm trước lại ùa về làm người tôi căng cứng, một thứ cảm xúc nào đó sai khiến làm tôi không kìm được lý trí, bước vào trong nhà tắm, cài then cửa lại, tôi ngồi xuống bên cạnh chậu đồ, cầm chiếc quần lót lên, một loại kích thích cực lớn, đây là lần đầu tiên tôi được chạm vào một thứ gợi cảm của người phụ nữ mà tôi mơ mộng hằng đêm.
Hai ngón tay tôi run run cầm hai mép vải mở chiếc quần lót ra, từ từ đưa lên mũi, hít nhẹ… một mùi hương nồng đậm mà tôi chưa từng được ngửi bao giờ len vào mũi, lan lên não, làm máu tôi sôi lên, người nóng ran, dương vật cương cứng không chịu nổi.
Tôi đứng dậy, cởi quần xuống, dương vật được giải thoát khỏi lớp vải gò bó, chĩa thẳng mạnh mẽ, quấn quanh chiếc quần lót vào thân dương vật, tôi thủ dâm, vừa sóc tôi vừa nghĩ tới cô… nghĩ tới gò mông tròn trịa được những giọt nước mơn trớn, những sợi lông đen bao bọc nơi kín đáo quyến rũ, chất vải quần lót mềm mại làm người tôi nhanh chóng đã lên tới cực điểm, khoái cảm dâng trào, dương vật căng tức, co giật, tôi nín thở, cố giữ cảm giác sung sướng này thêm vài giây…
Tôi thở mạnh, bao nhiêu đè nén mấy ngày hôm nay tôi xả hết ra, tinh trùng trào ra, vọt thẳng vào tường, một chút tinh dịch dính lên chiếc quần lót. Tôi chống tay vào tường, thở hổn hển, mặc lại quần, ra giếng múc một gàu nước, chấm một chút nước lau đi vệt tinh trùng còn sót lại trên quần cô, rồi để gọn vào chậu lại như cũ, dội nước cho đống tinh trùng trôi xuống cống.
Tôi bước lên nhà, thấy cô đang đứng trước tủ tìm sách, mắt tôi cứ nhìn chằm chằm vào gò mông căng tròn lồ lộ ra sau lớp vải, cô hấp dẫn quá, trong lòng tôi lại trào dâng nhưng ham muốn.
Cô tìm được sách, ngồi xuống đối diện, hành động vừa nãy làm tôi ngại ngùng không dám nhìn cô, mặt cứ cúi xuống, cầm cái bút vẽ linh tinh.
– Em mệt hả? Sao mặt đỏ vậy? – Ánh mắt cô lo lắng nhìn tôi hỏi.
– Em… em… không… sao.
– Mà hôm nay mình học tới đây thôi nhé… Hừ mà em có học được chút nào đâu, cả buổi mà chỉ được có vài chữ.
– Tại bài cô cho khó ý.
– Khó gì chứ? Tại em lười không chịu suy nghĩ ấy… mà coi như là bài tập về nhà tối nay, mai nộp cho cô, tý em ở lại ăn cơm với cô nhé? – Ánh mắt cô nhìn tôi chờ mong.
– Dạ thôi… bố mẹ em đi làm, em còn phải về nấu cơm nữa.
– Ừm… Vậy để hôm khác vậy. – Giọng cô trùng xuống, ánh mắt cô thoáng buồn, chắc cô một mình nên cô đơn lắm.
– Vâng – Tôi cất sách, rồi chào cô về.
Dưới làn đường, tỏa ra hơi nóng còn sót lại lúc ban trưa, gió thổi nhẹ nhàng mang theo hương khói bếp tản mát khắp miền quê. Nhìn lên bầu trời bằng ánh mắt xa xăm, hoàng hôn lại sắp buông xuống rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro