Phần 40
2024-08-05 10:36:37
Màn đêm buông xuống, cũng đã giữa khuya. Lê Cường tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, lượng rượu khi nãy có lẽ quá sức với anh, dù tửu lượng của anh cũng không phải là kém. Trong cơn say, anh vẫn còn nhớ là Ngân Sương đã trở lại với anh, cả hai cũng nhau đắm chìm trong nhục dục. Lê Cường mỉm cười, có lẽ chỉ là mơ, nhưng anh bỗng hoảng hồn với cái thân hình mềm mại bên cạnh. Một thân hình thiếu nữ phơi phới xuân thì, đang lõa lỗ ôm lấy ngang người anh. Vết tình của cuộc giao hoan vẫn còn và dính bệt trên người cả hai.
Định thần đôi chút, anh nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Cảm giác tội lỗi dâng trào, rốt cục trong lòng anh vẫn chỉ có hình bóng Ngân Sương nhưng anh đã nhiệt tình chăn gối với người con gái khác mà cứ tưởng là vợ mình, như vậy là lợi dụng, hãm hiếp phụ nữ, anh không muốn bị đánh giá như vậy.
Lê Cường từ từ gỡ tay Tuyết Lan ra khỏi người và chui ra ngoài. Trong toilet, anh hoảng hồn nhìn thấy một việc mà Lê Cường có mơ cũng không nghĩ đến. Trên bụng Lê Cường là vết máu trinh của Tuyết Lan. Tội càng chồng tội, với những người đàn ông khác có thể là hứng thú nhưng với Lê Cường là một sự sợ hãi, anh hoàn toàn không muốn điều này.
Nếu nàng không còn trinh thì dễ bề ăn nói hơn, còn đằng này… Lê Cường thật sự phát hoảng, anh mặc vội quần áo rồi bỏ ra ngoài, trước khi đi không quên viết một lá thư để lại cho Tuyết Lan, nói rõ sự tình. Sau những cuộc chơi, con người ta thường đối diện với rất nhiều hiện thực, cặp vợ chồng Lê Cường Ngân Sương không hẹn mà gặp đã cùng xử sự theo một cách, nhưng có lẽ với Ngân Sương là một sự chủ động và bình tĩnh giải quyết và còn Lê Cường là khủng hoảng, nhưng anh nào biết thêm một điều rằng, tội lỗi ngày hôm nay sẽ kéo anh trượt dài trên con đường khổ ải phía trước. Và trước mắt là sự vỡ vụn của Tuyết Lan khi nàng thức dậy và đọc lá thư của anh vào sáng hôm sau. Với Tuyết Lan, một đêm sung sướng tận cùng nhưng sáng hôm sau thì kết thúc bằng những giọt nươc mắt. Lá thư của Lê Cường để lại làm trái tim của hoa khôi Đà Lạt như vỡ vụn…
Hôm nay, bác Minh chở Ngọc Cúc đi đón một đoàn khách tại vườn hoa Đà Lạt, ngay sát bên cạnh bờ Hồ Xuân Hương. Chuyện không khó với nàng vì thi thoảng cũng có những đoàn khách như thế. Nhưng cái nàng lấy làm lạ là đoàn khách này có gì đó kỳ lạ, không phù hợp với lẽ thường. Thời tiết Đà Lạt dạo này hay ẫm ương đến lạ, dù chưa tới mùa hè nhưng cũng sáng nắng chiều mưa. Theo thông tin từ resort, đoàn khách này có lẽ khá VIP vì bao trọn cả khu trong một tuần, để quay phim hay làm chương trình gì đó. Nhưng điều đặc biệt là cũng chỉ có mười mấy người thôi.
Ngọc Cúc thầm nghĩ chỉ bao nhiêu con người mà bao cả khu thì hơi phí. Cái làm nàng không yên tâm là người liên hệ nói với ban quản lý khu resort là chỉ muốn nàng ra tiếp, nàng và Ngân Sương ở tại nơi đây ít có người biết đến, nghĩ cũng lạ. Vài tuần nay nàng thấy trong lòng không yên nên có gọi cho ông Hùng vài lần nhưng lần nào số máy cũng không liên lạc được.
Lê Cường tuần trước về ở căn biệt thự đối diện nàng thì có cũng như không vì ngày nào anh cũng say, say đến nỗi quên mất đường về. Ngân Sương cũng vậy, từ cái hôm về đây cô nàng để tâm trí mông lung, như đâu đó trên mây. Nỗi lo âu này chắc chỉ còn mình Ngọc Cúc là nặng gánh, nàng cảm thấy sau một mùa xuân rực rỡ là những cơn bão đang bắt đầu kéo đến. Đôi lúc Ngọc Cúc cũng cảm thấy chán ghét cái tâm trạng này, một trạng thái mông lung không định hình được.
Ngọc Cúc phóng tầm mắt ra khoảng rừng mênh mông mà nghĩ ngợi miên mang. Nàng không biết rằng bác Minh nãy giờ vẫn đang lặng lẽ ngắm nhìn nàng, một vẻ đẹp u buồn nhưng thanh khiết hiện lên như bức tranh trang nhã khi nhìn qua gương chiếu hậu. “Gương mặt Ngọc Cúc đẹp quá, như một viên ngọc không tì vết” – bác thầm nghĩ.
– Cô… ah Ngọc Cúc, cô không khỏe sao?
– Cháu vẫn ổn. Có chuyện gì sao bác? – Câu hỏi của bác Minh cắt ngang dòng suy nghĩ vô định của nàng.
– Ah không, tôi thấy cô hơi buồn. Cô có tâm sự sao?
– Chuyện vu vơ thôi. Tại thời tiết kỳ lạ quá, mùa này mà mây giông kéo đầy trời.
– Mấy năm nay nó vậy, không như thời tôi lúc trước.
– Bác ở đây lâu chưa?
– Ừ thì tôi là dân miền Trung, đi kinh tế mới, vào đây theo anh chị em lúc 25 tuổi, xét ra cũng được hơn ba mươi mấy năm.
– Wow, lâu rồi đó. Như vậy bác được xem như dân địa phương rồi.
– Ờ có thể xem là vậy, anh chị em tôi về quê cả rồi, chỉ còn mình tôi trụ lại, thiệt tình thì tôi xem nơi đây là quê hương thứ hai của mình rồi.
– Vậy bác gặp bác gái ở đây luôn hả?
– Dạ đúng rồi cô, vợ tôi người Đơn Dương, hai vợ chồng lúc trước làm rẫy trên đó.
– Vậy sao bác gái mất vậy… Ồ cháu hỏi thật bác đừng buồn nhé.
– Không sao, vợ tôi mất lâu rồi, cũng hơn hai chục năm rồi. Hồi đó bả đi rừng rồi bị sốt rét, lúc đó y tế đâu được như bây giờ, cứ đưa vào làng cho thầy phán. Phán riết về với ông bà tổ tiên luôn. Haha.
– Bác này, vậy mà cũng tếu cho được, ước gì cháu cũng sống lạc quan được như bác.
– Do mình thôi cô ơi. Sống nặng nề mệt mỏi lắm, nhiều chuyện tính cũng đâu có được. Tới đâu mình tính tới đó đi cô. Lúc bả bỏ tôi đi, một mình nuôi hai đứa con, riết hồi tụi nó lớn khi nào không hay.
– Bác giỏi hen. Đàn ông như bác thật khó tìm, đúng là một người chồng tốt. Vậy mà đó giờ không bà nào hốt bác luôn vậy, kể ra đàn bà ở đây cũng dại thật… hihi…
– Phụ nữ mà, thế hệ của tôi, người ta sống hình thức, muốn có của ăn của để. Bà nào gặp tôi thấy thêm hai đứa nhỏ cũng nản, nhà cũng không khá giả gì, trước còn ở nhà gỗ trên núi, mấy năm nay hai đứa gửi tiền về nhưng tôi ở trong resort luôn cho đỡ tốn kém.
– Bác nói sao, chứ cháu thấy bác vẫn còn ngon lành cành đào, tại bác nghĩ nhiều quá thôi.
– Hà hà, cô nói khéo quá. Tôi mà ngon nỗi gì, đen đúa lại ăn nói cộc lộc.
– Bác mới khách sáo đó. Cháu thấy cũng ngon… ví dụ như chỗ đó… hi hi. Cháu giỡn đừng giận nha – Ngọc Cúc bụm miệng che tiếng cười khúc khích, nàng chợt nhớ lại cái đêm hôm ấy và cái buổi sáng tinh sương đó, khi nàng đã trực tiếp và gián tiếp cảm nhận cái đó của bác như thế nào. Bác Minh nhìn nàng cười mà tâm hồn già cỗi như muốn rung động trở lại như thời trai trẻ.
– Cô Ngọc Cúc đừng ghẹo tui nữa. Tuổi trẻ sau này đúng là hơn hẳn thế hệ tụi tôi. Hà hà.
– Bác giận hả? Cháu xin lỗi.
– À không, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi còn ngại vì bữa đó ẩu quá làm liều, nếu cô Ngọc Cúc không phải người hiền lành và độ lượng như vậy chắc giờ tôi ngồi khám bóc lịch rồi.
– Hôm đó thì đúng là có bất ngờ thật. Nhưng sau khi tiếp xúc thì cháu nhận ra bác dễ mến, chỉ vì nhất thời không kiềm chế được thôi. Nếu bữa đó… bữa đó… uhm…
– Sao cô? Bác Minh chợt giật mình, bác thắng xe lại khi đang xuống dốc và gài thắng tay, bác sợ thái độ lưỡng lự của Ngọc Cúc, chẳng lẽ nàng còn phiền lòng vụ hôm đó, thật tình khó khăn lắm bác mới thân thiết với nàng nên không muốn làm mất mối quan hệ tốt đẹp này.
– À không… không có gì… bác chạy tiếp đi.
– Trời, cô nói mau đi. Tôi đã xin lỗi rồi mà. Tôi không muốn cô Ngọc Cúc phiền lòng đâu, thật lòng tôi quý cô lắm. Tôi biết tư tưởng cô thoáng hơn tôi nên cô cứ nói thẳng đi.
– Cháu… à thì là… nhiều khi tự nghĩ. À… như cháu nói với bác là chuyện đó… chuyện tình dục ấy không phải vấn đề to tát gì. Nếu hôm đó, bác làm từ từ thì cháu cũng chịu mà, đại khái là… cho qua cho lại, cứ xem như bạn bè cho nhau ấy.
– Ý cô là… hôm đó tôi hành động như cưỡng hiếp làm cô sợ phải không? Tôi bậy quá.
– Ui trời, mình sa đà vào chuyện này rắc rối lắm bác. Tâm lý phụ nữ đó mà. Khi một người phụ nữ không thích thì đúng là không nên cưỡng ép, cái đó là hiếp dâm. Nhưng nếu mình xây dựng mối quan hệ từ đầu và hai người cùng muốn chuyện đó một cách tự nguyện thì có lẽ… không vội vã như vậy… Cháu giả dụ vậy thôi.
– Ừ… cô nói cũng đúng. Đúng là ăn học nhiều có khác, suy nghĩ những thứ dân lao động này không nghĩ đến được. Mà đúng là bản năng con người lúc đó không nghĩ được gì khác, giờ tôi bắt đầu hiểu ý cô rồi. Nhiều khi báo đài đăng tin hiếp dâm này nọ, chắc họ cũng như tôi chỉ biết nhào vô mà không nghĩ được chuyện khác.
– Dạ đúng ạ, bác hiểu phần nào rồi, cháu nghĩ chắc họ ngại tìm hiểu nhau, chỉ muốn đóng phim Hàn Quốc là híp xong dong vậy đó. Haha.
– Cô làm tôi hết hồn, tưởng còn vụ gì nữa làm tôi sợ hôm đó lúc hứng chí đã làm cái gì không tốt mà không nhớ – bác Minh thở phào khởi động lại máy và xe lại bắt đầu lăn bánh.
– Thật ra… uhm bác làm rất tốt, thật đó…
– Tôi… à… làm tốt hả? Cô… – bác Minh cố gắng tập trung chạy xe nhưng đầu óc lại bắt đầu mơ lại cái đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời bác, đêm đó bác được sống lại một thời trai trẻ huy hoàng, tinh lực tích lũy bao lâu nay làm não bác như đông cứng lại.
– Nói một cách khách quan, kỹ năng giường chiếu của bác rất tốt, cháu cũng đã rất sướng, cái đồ nghề… cũng thuộc dạng ngon… – Ngọc Cúc chợt nhỏ giọng, bản thân nàng cũng thấy xấu hổ khi nhìn nhận điều này.
– Hôm đó, ah… ừ… cô thích không?
– Lúc đầu hơi sợ, nhưng sau đó cháu… cũng thấy thích. Nói thẳng là bác cũng là một người đàn ông điêu luyện chuyện đó, cháu nói thẳng đó nha, ở đây có bác với cháu thôi, đừng cười.
– Tôi thấy vui… vì cô cũng sướng. Đúng là phước phần của tôi cũng khá tốt đó chứ.
– Vậy là… uhm… chuyện tình dục bác cháu mình cũng khá hợp nhau.
– Tôi… à… tôi… – bác Minh thấy sướng trong lòng, hôm nay Ngọc Cúc đã nói ra những điều khúc mắc giữa hai người, một mặt bất ngờ vì nàng không giận mà còn thừa nhận cái khả năng đàn ông của mình, điều mà bất cứ người đàn ông nào cũng mông muốn, vượt xa sự mong đợi của bác khi Ngọc Cúc chính miệng nói ra. Cái của nợ của bác Minh lại từ từ bò dậy, bác Minh giả vờ nhích người, lấy tay gãi gãi nhưng thực ra là chỉnh hướng cho cái của quý mình nghiêng góc 45 độ, áp sát vào đùi cho đỡ xấu hổ.
– Cháu cũng không có gì xa xôi đâu, như cháu nói mình xem như bí mật giữa hai chúng ta. Bác và cháu vẫn như độc thân mà, đàn ông đàn bà làm chuyện đó chỉ là sinh lý thôi.
– À… cái đó… tôi… hiểu rồi – hy vọng chợt tắt lịm ngay sau đó, bác nghĩ Ngọc Cúc chỉ trêu đùa ông cho đoạn đường đi đỡ chán thôi, chứ hạng người như bác thì sao có cửa.
– Bác hiểu gì nè? – Ngọc Cúc đã chồm lên từ băng ghế sau lên ngồi cạnh bác Minh, mùi nước hoa nàng nhẹ nhàng và tao nhã làm bác thấy nhẹ nhõm.
– Cháu nói ra luôn nha. Dạo này chàu… à… cũng hơi buồn. Cháu cũng là đàn bà… cũng muốn chuyện tình dục… hay là… hay là… mình làm lại chuyện hôm trước, coi như bác giúp cháu – Ngọc Cúc vừa nói vừa nhoẻn miệng cười thật dễ thương.
– Tôi… không dám… cô đừng ghẹo tôi nữa – bác Minh giả vờ chăm chú lái xe mà tránh nhìn vào ánh mắt nàng, bác đinh ninh rằng chuyện nàng vừa nói chỉ là bông đùa, chứ làm sao mà bác có khả năng với tới một người đẹp ngà ngọc như nàng lần nữa được.
– Thật đó… bác Minh không tin à? Ngọc Cúc không nói thì thôi, trước đó cháu đã suy nghĩ rồi, bác là người đàn ông tốt nhất hiện giờ cháu có thể gần gũi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro