Ngã rẽ cuộc đời

Phần 27

2024-08-05 14:55:09

Phần 27
Lan cắn răng trân mình đón nhận những công phá diễn ra sâu trong cơ thể đã rã rời vì tê sướng. Nàng muốn hạ chân khép háng để ngăn sự tuôn chảy nhưng gã sếp cà chớn cứ giữ khư khư đùi Lan trên eo. Bên dưới, dương vật ghim thật sâu trong âm đạo liên tục xạ tinh vào tử cung.

Nếu lúc này đang ở nhà chắc Lan đã la hét đến trối chết, nàng đang sướng kinh khủng, sướng đến ngu người, sướng nhất trong tất cả các lần Trí vùi dập mình.

Gần ba tháng rồi còn gì, bộ phận con gái của Lan đã phải để không suốt khoảng thời gian dài sau khi quen mùi vị ái ân hàng đêm.

Bao nhiêu thương nhớ khát khao dồn hết cho đêm nay nhưng thật không ngờ Trí lại chọn bệnh viện để đưa Lan lên đỉnh.

Thật tình mà nói, ăn vụng bao giờ cũng ngon hơn ăn thành bữa, và Lan đang được trải nghiệm cảm giác đó.

Nàng run bây bẩy trong từng cú bắn tinh vừa nhiều vừa mạnh.

Thân người như co quắp nhưng lại không dám choàng qua ôm siết lấy Trí để giải tỏa cơn tê dại.

Cả khu háng đã nhầy nhụa khí huyết, thứ chất nhờn trơn tuột được tạo nên từ sự hòa quyện của tinh dịch với nhớt khí âm đạo.

– Anh làm ơn dừng lại dùm em được không! – Lan nghiến răng nói lí nhí chỉ vừa đủ cho Trí nghe – Bắn ra quá nhiều rồi sao bỗng dưng nhấp trở lại nữa vậy? Trời ơi con bé nó đang đi tới kìa anh!

Tiếng bước chân rón rén thăm dò, đôi mắt nữ điều dưỡng lo lắng dán chặt vào người phụ nữ đang nằm run rẩy trong chiếc chăn mỏng.

Trí không thèm để ý đến cảm giác lo sợ đến vã mồ hôi của người yêu.

Anh nhếch mép cười cười, thỉnh thoảng nhăn mặt đờ đẫn khi đường ống của Lan thắt chặt cái vòi nóng hổi.

Khốn khổ cho Lan làm sao khi càng run sợ lại càng hứng tình, âm đạo chết tiệt đã phản bội nàng, nó liên tục co thắt như muốn kích thích cho bộ phận đàn ông duy trì độ cứng để có thể làm lại động tác truyền giống một lần nữa.

Tình trạng đó cũng diễn ra tương tự phía bên Trí, cái của nợ to dài một gang tay không chịu nhỏ lại mà cứ cứng đơ ương ngạnh chiếm đoạt cả âm cung.

– Đồ quỷ sứ! Anh đi chết đi! Thả chân em ra… – Lan nhéo Trí bầm cả ngực.

Nữ điều dưỡng đã đến gần hơn chút nữa và ghé qua chiếc giường trống kế bên lấy một tấm chăn dày hơn mang lại đứng sát vào cạnh giường. Tình cảnh nguy cấp khiến Lan muốn khóc ngất, nàng giấu mặt vào chiếc gối đã bị cắn xé tơi tả, cố không để cô gái kia nhìn thấy bộ mặt đỏ ửng vì sướng của mình. Mồ hôi tuôn thành dòng trên cổ và vai, nhưng lưng và mông cứ run rẩy giật giật khi cửa mình đang tự nó ra sức ngậm nút dương vật của Trí. Cô gái sờ tay lên trán Lan, không thấy sốt. Cô lại luồn vào chăn sờ lên lưng. Ủa sao chiếc áo lót lỏng lẻo thế này?

– Kỳ vậy ta! Không có sốt anh ơi, nhưng chị bị run và vã mồ hôi. Để em đổi cái chăn dày hơn nha?

Điều dưỡng định tốc tốc mảnh vải đang đắp để thay bằng cái khác thì Trí hốt hoảng ngăn lại.

– Thôi thôi, em đắp thêm một lớp nữa đi. Ừ đúng rồi, vậy đó.

Má ơi nực muốn chết đây nè, Lan biết phải làm sao ngoài việc nằm im như người bệnh. Bên ngoài thì cố không để con nhỏ điều dưỡng dở hơi phát hiện, nhưng bên trong lại phải trân mình chống đỡ trước cái sướng tê tái khi Trí đang tranh thủ lúc lộn xộn đẩy thật gấp vào nàng. Lan nhăn nhó muốn chết ngay lúc này cho xong, nhưng cha mẹ ơi sao mà tê hết cả người rồi. Anh giết em luôn đi. Lan nhéo Trí mấy cái liền nhưng anh vẫn đẩy vào êm ái.

Gã trung niên quay mặt cố ngăn một tiếng cười. Con nhỏ ngu quá tay, người ta đang ở cao trào phối giống mới như thế chứ bệnh hoạn gì đâu mà cứ hỏi xoắn vào.

– Cô phát thuốc xong rồi thì ra ngoài đi cho tôi còn ngủ. Nếu người ta có bị sao thì đã gọi bác sĩ, hơi đâu cô lo – Người trung niên giả vờ bực bội.

– Anh ơi, nếu thấy cần gì cứ qua phòng trực phía đối diện gọi em nha.

– Được rồi, cảm ơn em nhiều.

Lan thầm biết ơn ai đó vừa lên tiếng, nó như phao cứu sinh giúp nàng hóa giải nguy cấp. Một lúc sau thì nữ điều dưỡng trẻ người non dạ cũng rời khỏi phòng, trả lại ánh sáng tù mù và không gian tĩnh lặng. Đợi một lúc cho tiếng ngáy ổn định như lúc đầu, Lan choàng tay siết chặt lấy Trí. Nàng thèm khát cảm giác này ngay khi hiệp hai vừa bắt đầu nhưng con bé lắm chuyện kia cứ rầy rà khiến Lan uất chết đi được. Lan thủ thỉ vào tai Trí.

– Anh là đồ quỷ chứ không phải người ta! Em muốn tới nữa rồi nè!

– Nhưng mà thích không?

– Em thích! – Lan mím môi cười tủm tỉm.

– Đổi kiểu nha, để anh leo lên.

Giờ Trí mới chịu thả chân Lan ra, hai kẻ liều mạng siết cứng lấy nhau.

Lan lăn người nằm ngửa còn Trí thì úp lên nàng.

Cả hai cùng phối hợp nhịp nhàng nên việc xoay trở cũng thuận lợi.

Lan nhón người dịch vào giữa giường, mông đặt ngay lên bãi chiến trường nhầy nhụa.

Hết tránh được rồi, đành chịu thôi, ai bảo ham hố làm chi.

Lan co chân ở khớp gối, hai đùi mở thành chữ V cho Trí lọt vào giữa.

Anh tốc ngược áo Lan lên cao rồi úp mặt bú nút hai vú như điên.

Lan kéo chăn phủ qua đầu anh che lại rồi đưa mắt nhìn quanh xem có bị ai bắt gặp hay không.

Gã trung niên khi nãy tưởng cuộc mây mưa đã kết thúc nên nằm quay lưng ngáy khò khò từ lúc nào.

Chiếc đồng hồ điện tử của ai đó vừa báo bíp bíp, chắc đã nửa đêm rồi, Lan đoán thế.

Hy vọng không còn ai vào phòng nữa để nàng có thể thoải mái hưởng thụ cảm giác vợ chồng.

Tiếng chát chát của da thịt va đập đang êm dịu chuyển sang lớn dần.

Trí ra sức dập xuống thật nhanh trong cơn quằn quại đón nhận của cô thư ký thông minh xinh đẹp.

Lan siết cứng lấy Trí để cùng anh tuôn trào bao nhung nhớ yêu thương.

Cả hai cắn răng rú lên bồi đắp cho bãi lầy dưới mông Lan càng thêm nhoe nhoét.

Trí gục xuống người Lan, nàng ôm anh hôn thật lâu, thật cuồng nhiệt rồi mới chịu tách rời nhau sau nhiều giờ liền dính chặt.

Toàn thân Lan rũ rưỡi, nhất là cơ đùi mỏi nhừ vì bị Trí giữ trên hông anh quá lâu.

Nàng muốn thiếp đi ngay lúc này nhưng phải cố ngồi dậy thu dọn bãi chiến trường đang loang rộng trên tấm ga giường.

Lan đưa mắt nhìn quanh trước khi vén chăn rón rén bước xuống. Hạ thể trống trơn không một mảnh vải che chắn.

Chiếc mu vun cao với mảng lông rậm đen bê bết những sản phẩm của ái ân.

Nàng mở ngăn tủ lấy cuộn giấy lau sơ hạ thể rồi vội vã tròng cái quần kaki trắng.

Nàng chồm qua người Trí lấy chiếc xì líp hồng nhỏ như một sợi dây đi nhanh vào nhà vệ sinh.

Tiếng xịt nước xoẹt xoẹt rất lâu sau đó mới thấy Lan trở ra.

Tới lượt Trí vào toilet, anh phải xả bỏ lượng nước tiểu đang căng cứng bàng quang.

Lan lột bỏ tấm ga đã chèm nhẹp một bãi nhầy cuộn lại ném xuống chân giường.

Nàng xé giấy lau thật kỹ chỗ ướt trên nệm rồi lấy tấm ga khác phủ lên. Vậy là xong, sẽ chẳng ai biết chuyện động trời đã xảy ra.

Âm thanh nhốn nháo của những người đẩy băng ca đã đánh thức Lan và Trí sau một đêm tuyệt vời. Một bệnh nhân vừa ra khỏi phòng mổ được đưa vào phòng lưu bệnh. Lan thấy toát mồ hôi, may mà vì chuyện này không xảy ra đêm qua. Nàng vào nhà vệ sinh tắm thật nhanh rồi thay chiếc đầm hồng cánh sen.

Mái tóc dài buộc đuôi ngựa đong đưa trông đẹp mê người. Cái váy xòe ngắn nửa đùi tôn vinh nét trẻ trung gợi tình khiến mọi ánh mắt phải ngước nhìn lẫn ước vọng. Trong lúc Trí đi một vòng bắt tay từ biệt những người còn nằm lại thì Lan thu gom đồ đạc. Cái váy đong đưa theo mỗi động tác thoăn thoắt, thỉnh thoảng nàng cúi sâu khiến cho phía sau lấp ló chiếc quần lót trắng tinh.

– Em về nhé anh Thái – Trí bắt tay người đàn ông trung niên nuôi một cụ già 80 – Chúc ông cụ mau khỏe về nhà với con cháu.

– Chú Trí về khỏe nhé. Có vợ trẻ đẹp quá, thảo nào cứ nôn nóng đòi về miết – Gã trung niên nói nhỏ vào tai Trí – Giữ sức khỏe nha, thấy có nguy cơ đuối dài dài đó.

Hai người đàn ông phá lên cười sảng khoái. Gã trung niên tên Thái chợt quay sang nhìn Lan với ánh mắt đầy ẩn ý. Đó không phải ánh mắt xã giao, cũng không phải ánh mắt dê xồm mà dường như hàm chứa một điều gì đó. Nàng chột dạ khi nghĩ đến chuyện đêm qua, không biết ông ta có hay biết gì không mà cái nhìn sáng nay thật khác lạ. Lan vòng tay đi sát bên Trí, chốc chốc nàng đưa mắt nhìn anh rồi hỏi một câu.

– Hồi nãy anh với ông Thái nói chuyện gì mà cười hả hê vậy?

– Ôi… chuyện của đàn ông, em quan tâm làm gì?

– Anh có thấy ông đó kỳ kỳ sao không?

– Kỳ là sao?

– Ổng nhìn em lạ lắm, hay đêm qua ổng biết mình… làm chuyện đó?

Trí nhíu mày nhớ lại lời nói ẩn ý khi nãy, cũng dám lắm chứ. Mà thôi kệ đi, biết thì đã sao. Chỉ biết thôi chứ làm sao thấy được. Đối với Trí chuyện này cỏn con chẳng đáng để lưu tâm. Điều anh nghĩ đến lúc này là buổi đấu thầu sắp tới. Chiếc taxi bốn chỗ đã đợi trước cổng bệnh viện, tài xế đón lấy hành lý bỏ vào cốp xe rồi ngồi vào chỗ tay lái. Xe rùng nhẹ lướt đi. Không khí miền biển thật dễ chịu, chỉ còn vài giờ nữa là Trí sẽ rời xa nơi này để trở về với thương trường cạnh tranh đầy rẫy những mưu mô.

– Anh chị có muốn ghé ăn sáng không? – Tài xế lịch sự hỏi.

– Ừ, anh coi có chỗ nào ngon và lãng mạn thì ghé giúp. Chọn chỗ vắng thôi nhé anh – Lan đáp lời.

Đi thêm một đoạn thì taxi nhá đèn ghé vào một quán ăn sát biển. Nơi này không tắm được vì đá lởm chởm.

Chạy dọc bờ biển là kè đá, quanh năm sóng biển đập vào tung bọt trắng xóa.

Lan mời tài xế vào ăn cùng nhưng anh ta bảo đã ăn sáng rồi nên chỉ ngồi ngoài xe chơi game trên điện thoại.

Không biết anh ta khách sáo hay thật sự như vậy.

Mà thôi, thế càng hay vì Lan sẽ thấy thoải mái khi được tự do bên người yêu.

Trí đi nhanh tới một bàn vuông chọn lấy một chỗ ngồi để có thể ngắm biển.

Dân địa phương không ra khỏi nhà ăn sáng như người thành phố, hàng quán đều mở để phục vụ khách đi đường.

Hai người trẻ tuổi là khách mở hàng của quán.

Sau khi đi một vòng ngắm nghía những chậu cây cảnh, Lan đến ngồi bên cạnh Trí.

Chiếc váy xòe bọc gió khẽ tung lên thoáng ẩn hiện chiếc xì líp trắng mới tinh.

Khi mông vừa đặt xuống thì nàng giật bắn người đứng phắt dậy, nàng vừa ngồi lên một cái gì đó. Nhìn xuống thì thấy bàn tay Trí đang xòe ngửa trên ghế đón lấy cặp mông của Lan.

– Quỷ sứ anh! Làm giật mình hà! – Lan phát vào vai Trí – Lấy tay ra cho em ngồi.

– Thì em cứ ngồi đi.

– Dở trò gì nữa đây! – Lan chỉ tay vào mặt ông sếp mà trước kia nàng vẫn sợ lấm lét.

– Anh đã nói ngồi đi, rồi em sẽ thích ngay thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã rẽ cuộc đời

Số ký tự: 0