Phần 9
2024-07-30 19:26:33
Án mạng đêm ấy khiến cả khu phố bàng hoàng. Cảnh sát đã vào cuộc nhưng cuối cùng vụ án cũng đi vào bế tắc. Có người nói đã thấy xác đôi trai gái trôi sông, cũng có người khẳng định Bin đã được cứu sống rồi bỏ xứ đi biền biệt. Bốn năm sau, có người còn thấy Bin trong bộ đồng phục cảnh sát hình sự dưới quân hàm trung tá, mỗi bước đi đều có tiền hô hậu ủng, lính tráng vây quanh. Trên vầng trán cao cao nay xuất hiện một vết sẹo dài khiến cho khuôn mặt từng một thời tự ti đã trở nên lạnh băng vô cảm. Anh hiếm khi xuất hiện trước công chúng nên ngay cả người từng quen biết cũng không có dịp tiếp cận.
Nhịp sống cứ thế tiếp diễn theo cách của nó, vẫn tồn tại những thái cực đối lập, những kiếp người bất hạnh vẫn nhan nhản giữa dòng đời. Chiếc xe bốn chỗ bóng loáng giảm tốc độ dừng lại sát lề đường vì không thể ôm cua vào cánh cổng lớn do bị một tên vô lại nào nó nằm chắn ngang. Xe bấm còi hai nhịp nhưng gã đó chẳng mảy may nhúc nhích. Gã tài xế bực bội mở cửa bước xuống đá chân vào tên ăn mày bẩn thỉu đang ôm chặt chai rượu vào lòng.
– Này anh kia, né qua một bên cho tôi đánh xe vào nhà, sao nằm giữa đường thế này?
Gã ăn mày lờ đờ mở mắt nhìn một lượt từ trên xuống. Gã nhận ra chỉ là thằng tài xế ăn mặc chải chuốt như thằng hề, đã vậy còn đeo kính đen trông khó ưa.
– Đây là lề đường, tao nằm đâu là chuyện của tao – Gã ngửa cổ tu một hơi rồi tiếp tục gối đầu lên tay nhắm mắt.
– Nè…
Anh tài xế không đủ kiên nhẫn khom người túm cổ áo. Chưa kịp lôi đi liền bị gã ăn mày chộp lấy cổ tay vặn ngược ra sau. Gã đã bật dậy nhanh đến mức tưởng như chỉ có camera quay chậm mới có thể thấy được.
– Đụ má… động đến tao là tới số.
Hai tên áo đen khác từ trong xe lao ra hỗ trợ chụp vào hai cánh tay gã lang thang. Lúc này gã chỉ ngồi im đưa mắt quan sát. Lực lượng hoàn toàn áp đảo khiến anh tài xế tự tin hẳn lên. Anh ta ngồi xổm trên gót chân, tháo kính râm móc lên túi áo nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông nhem nhuốc ăn mặc bẩn thỉu, mái tóc gã bù xù phất phơ trên cái trán lấm lem như vừa chui ra từ ống khói.
– Anh thật quá đáng. Anh cản đường xe tôi vào nhà lại còn gây sự. Đừng tưởng tôi không làm gì được anh nhé.
Anh chàng tài xế thoáng nhìn thấy sợi dây chuyền sáng choang thập thò trong cổ áo gã ăn mày, trên đó có treo một hộp tròn nhỏ như hộp dầu cù là. Anh ta ngang nhiên thò tay lấy ra thẩy thẩy trong lòng bàn tay nói khẩy.
– Bùa hộ mệnh đây hả?
– Bỏ sợi dây chuyền ra – Giọng gã ăn mày đầy mệnh lệnh.
– Hừ… – anh tài xế cười cười – … không thì sao?
– Thì chết mẹ mày với tao.
Bất ngờ, gã bẩn thỉu vung tay khiến hai tên đang đứng phía sau bật ngửa. Hai cánh tay dơ bẩn tức tốc quay trở lại trước mặt, một dằn trên cổ tay anh tài xế, một đấm ngược từ dưới lên khiến tay trái người này gãy đôi. Một tiếng rú kinh khiếp vang lên, người tài xế quằn quại ôm tay gục xuống. Hai thằng phía sau bật dậy lao đến liền trúng ngay những cú đá đầy uy lực khiến chúng văng vào góc tường nằm chồng chất lên nhau ôm ngực rên xiết.
Gọi gã này là ăn mày có phần hơi quá, tuy hắn ta bẩn thỉu say xỉn nhưng chẳng đi xin của ai. Người đàn ông ước chừng năm mươi từ trong băng sau chiếc xe hơi khi nãy bước ra với phong thái từ tốn. Khuôn mặt tuy không có nét gian xảo nhưng trông rất lạnh lùng, toát lên một thân thế không tầm thường. Ông này gọi khi gã lang thang bỏ đi.
– Khoan đã, tôi cần nói chuyện với anh.
Gã say xỉn dừng bước nhưng không quay mặt lại.
– Thằng mất dạy đó dám phỉ báng linh vật của tao thì nó phải bị trừng phạt.
– Tôi không nói chuyện đó. Chỉ là chuyện vặt vãnh, thôi bỏ đi – Người đàn ông có mái tóc lấm tấm bạc tiến lại toan đặt tay lên vai kẻ lạ mặt thì chợt nghĩ đến điều gì đó nên rụt lại – Tôi muốn bàn với anh một chuyện làm ăn.
Gã lang thang khẽ nhíu mày. Có lẽ gã đang thắc mắc tại sao mình đánh trọng thương thuộc hạ của tên này mà hắn lại muốn bàn chuyện làm ăn? Hay hắn đang giở trò?
– Làm ăn cái đéo gì? Tao đã bị chúng nó chơi một vố, đéo tin thằng nào nữa hết.
– Hóa ra anh bị người ta chơi khăm. Thảo nào anh hận đời đến vậy – Người đàn ông ăn mặc sang trọng trầm ngân – Ưhm… có thể mời anh vào nhà uống một ly nước được không?
– Tao chỉ uống rượu của tao – gã đưa chai rượu lên cao.
– Thôi được, không ép. Một tài năng thế này mà phải lây lất thật uổng phí. Tôi đang chiêu mộ nhân tài – Người đàn ông đi vòng tới trước – Võ nghệ của anh thật cao cường. Anh có biết khi nãy vừa hạ đo ván ba thằng đệ giỏi nhất của tôi không? Hy vọng anh suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này và sẽ liên lạc lại với tôi.
Gã nhà giàu kẹp tấm danh thiếp trên hai ngón tay đưa lên trước mặt nhưng kẻ đối diện vẫn dửng dưng không chút thay đổi thần sắc. Thấy vậy, ông ta khẽ nhét nó vào túi áo gã say xỉn.
– À, tiện thể… – Ông ta móc trong áo vest cọc tiền dày cộp ngắt một nửa mà chẳng cần quan tâm là bao nhiêu – … gửi anh chút tiền uống rượu – Cọc tiền vừa đặt vào túi đã khiến chiếc áo rách nát của gã lang thang xệ xuống.
Nói rồi người này vỗ vai thân thiện ung dung bước đi. Khi hai chiếc lưng của hai người đàn ông cách xa một đoạn, bước chân chợt dừng lại như nhớ ra điều gì.
– Có thể cho tôi biết tên được không?
Gã lang thang lưỡng lự rồi cất tiếng.
– Tuấn. Hoàng Mạnh Tuấn.
– Cánh cổng biệt thự này luôn rộng mở, mong sớm gặp lại anh, anh Tuấn.
Nói rồi người đàn ông thả từng bước chân kiên định đi qua cánh cổng đã mở toang. Những người hầu đứng hai bên kính cẩn cúi chào. Gã say xỉn vẫn đứng im một chỗ, chỉ có cái đầu bù xù hơi xoay nghiêng liếc mắt nhìn vào hàng song sắt tường rào. Bên trong là một tòa biệt thự uy nghi có lối trang trí theo phong cách thời phong kiến Âu châu.
Đôi chân mày khẽ nhíu lại như đang suy tư, có lẽ gã đã dao động trước thân thế cao sang và lời đề nghị quá hấp dẫn. Đúng vậy, với một kẻ vừa thoát khỏi nanh vuốt cảnh sát thì một chỗ trú ẩn an toàn là điều mà gã ăn mày không thể làm ngơ. Gã lấy tấm danh thiếp ra xem, trên đó chỉ có vỏn vẹn dòng chữ Hồ Thiên Ân in lớn phía trên số điện thoại.
Đám thuộc hạ trong biệt thự vội chạy ra ngoài dìu ba tên cận vệ vào trong. Gương mặt ai nấy đều toát lên vẽ kinh hãi khi chứng kiến những cú ra đòn quá nhanh và hiểm ác. Cánh cổng lớn vội đóng kín như sợ gã kia sẽ lao vào xé xác từng người một.
– Ông chủ! – Ba gã cận vệ cúi mặt ôm lấy vết thương vừa được sơ cứu.
– Ba người các anh khiến tôi quá mất mặt. Đây là những vệ sĩ chuyên nghiệp đó sao? Không chống nổi một gã ăn mày rách rưới.
– Ông chủ, chúng tôi bị đánh lén, ông cũng thấy rồi mà.
– Đừng giải thích, hãy nhìn vào kết quả – Ba gã áo đen im lặng cúi đầu xấu hổ – Điều tra ngay tên này là ai mà thân thủ lại bất phàm đến vậy.
– Dạ.
Bằng hệ thống chân rết trải khắp thành phố, không khó để những con người của tổ chức này điều tra về kẻ lạ mặt. Hắn đúng thật là Hoàng Mạnh Tuấn, từng là cánh tay phải của một băng nhóm giang hồ mới nổi vài tháng trước, nhưng do bị cảnh sát cài cắm nội gián nên băng nhóm non trẻ này đã nhanh chóng tan rã. Vài năm gần đây, giới giang hồ vô cùng lao đao khi xuất hiện một nhân vật tên Trần Bin, trung tá cảnh sát hình sự được giao sứ mệnh xóa sổ tất cả các băng đảng. Rủi thay đám thảo khấu mới nổi mà trong đó có Tuấn lại là đối tượng đầu tiên nằm trong tầm ngắm. Thông tin này cũng từng công khai trên nhiều tờ báo nên cũng không có gì lạ.
Một tên cận vệ áo đen đứng bên cạnh khẽ nói nhỏ vào tai người đàn ông tóc điểm bạc, ông ta có vẻ gật gù khi lời trình bày của Tuấn khớp với những gì mà bọn họ đã âm thầm điều tra.
– Vậy là anh từng chạm trán với Trần Bin?
– Đúng, tôi không thể quên gương mặt của hắn, trên trán có cái sẹo nghiêng nghiêng như thế này – Tuấn đặt ngón tay lên trán mình làm dấu – Không, ngược lại, phía ngược lại.
– Hóa ra chúng ta có chung kẻ thù – Ông Ân ngửa ra lưng ghế salon gỗ nhìn Tuấn bằng ánh mắt thân thiện – Nhưng làm sao anh thoát khỏi nhà giam?
– Đó là một sự may mắn tình cờ. Đúng là trong cuộc sống nhiễu nhương, đôi khi cần làm một điều gì đó tốt đẹp. Cai ngục chính là kẻ chịu ơn khi tôi cứu gia đình hắn thoát khỏi chết đuối ở một khu nghỉ mát. Hắn trả ơn bằng cách tạo cơ hội cho tôi khống chế hắn làm con tin để thoát ra ngoài. Nhưng… – Tuấn hất mái tóc lòa xòa trước trán bật ngửa ra ghế bắt chéo chân với phong thái thật khó coi – … nhưng tôi không thích cái cách mà ông tra hỏi về nhân thân của tôi.
– Này anh kia, đừng tưởng được ông chủ yêu mến mà tỏ ra xấc xược như vậy.
Tuấn chống cùi chỏ lên tay vịn ghế bành, nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt rực lửa của kẻ vừa lên tiếng. Ánh mắt kia lập tức cụp xuống.
– Hôm đó uống hơi say nên… nhưng có phải đây là gã bại tướng dưới tay tôi không nhỉ? – Lời sỉ nhục khiến tên áo đen nổi đom đóm – Nếu vẫn chưa phục mời ra sân tỷ thí lần nữa.
Thật là một sự chà đạp không thể chấp nhận, nhưng ngay sau đó gã áo đen thoáng chột dạ vì nhận thức sâu sắc mình không phải đối thủ của Tuấn.
– Thôi… cùng là anh em với nhau không cần tranh hơn thua – Ông Ân xoa dịu sự căng thẳng – Tuy nhiên anh vừa gợi cho tôi một ý tưởng rất hay, nhất định sẽ tổ chức một buổi đấu võ để chọn ra đầu lĩnh gánh vác trọng trách lớn cho tổ chức của chúng ta. Anh thấy thế nào? – Ông Ân chồm tới trước nâng tách trà hớp một ngụm.
– Tốt thôi. Nếu tôi có thể hạ hết lính của ông, liệu ông có dám giao trọng trách mới nói cho tôi không?
– Tất nhiên là như thế vì đó là điều tôi đang nhắm tới. Tôi chiêu mộ nhân tài không ngoài mục đích này. Nếu anh thể hiện được sự nổi trội thì không lý do gì tôi từ chối.
– Ok, vậy tiến hành ngay hôm nay thôi.
– Ha ha… – Ông Ân bật cười thích thú – Cứ từ từ anh bạn trẻ. Giục tốc thì bất đạt – Quay sang người áo đen đứng sau lưng, ông Ân nói tiếp – Bố trí chỗ ở thật đàng hoàng cho Mạnh Tuấn và thông báo đến toàn thể anh em, từ hôm nay tổ chức Thiên Ân chính thức kết nạp thành viên mới. Đầu tuần sau sẽ mở hội tỷ võ để chọn lại nhân vật số một, người sẽ đại diện cho Thiên Ân làm việc với Hắc Long.
Nhìn từ bên ngoài khó ai nghĩ tòa biệt thự Thiên Ân lại có khuôn viên lớn đến vậy. Tuấn được người áo đen dẫn ra lối cổng phụ đi sang một khuôn viên nhỏ hơn, nơi đây có rất nhiều gian nhà trệt, là chỗ ở và nơi làm việc của những người mà ông Ân xem là thân tín. Hóa ra Tuấn được đối đãi tốt hơn những gì hắn nghĩ. Tuấn dừng chân trước một căn phòng rộng đến 40 mét vuông có đầy đủ tiện nghi. Nó đẹp và lộng lẫy không khác gì một resort. Dù không thiện cảm với Tuấn ngay từ lần gặp đầu tiên nhưng do ông Ân đặc biệt chiếu cố nên người áo đen không dám khinh suất, cố tỏ ra lịch thiệp và chọn căn phòng khá sang trọng dành riêng cho Tuấn.
– Giờ thì tắm rửa thay bộ đồ chỉn chu, trưa nay đi ăn cơm với ông chủ.
– Cảm ơn.
Tuấn bước vào đóng sầm cửa lại. Gã áo đen khẽ chau mày khó chịu rời đi. Nhìn thấy ông Ân đang cắt tỉa mấy chậu hoa, gã tiến đến cúi chào.
– Đã bố trí ổn thỏa chứ?
– Dạ xong cả rồi.
– Anh ta hài lòng không?
– Tất nhiên quá hài lòng. Một kẻ lang thang như hắn có một nơi tá túc quá sang trọng thì cả đời có mơ cũng không dám – Gã áo đen tự cho mình cái quyền nói hộ cảm giác của người khác – Nhưng… xin ông chủ thứ lỗi, liệu hắn có đáng tin và đáng được đãi ngộ như thế không?
– Vẫn chưa có câu trả lời cuối cùng sau khi hắn trải qua thử thách của chúng ta – Ông Ân từ tốn quay sang, cái kéo trên tay chỉ chỉ vào mặt gã áo đen bằng phong cách bề trên – Loại người này chẳng khác con ngựa chứng. Hoặc hắn là nhân tài kiệt xuất, hoặc hắn là kẻ ba hoa chẳng đáng một xu. Phi vụ sắp tới sẽ có nhiều điều để nói…
Tiếng chuông điện thoại reo vang cắt ngang câu chuyện. Người hầu hối hả mang chiếc điện thoại cầm tay đưa đến trước mặt ông Ân.
– Thưa ông chủ, tiểu thư gọi.
– Chào cục cưng của ba!
– Ba thiệt là… lần nào cũng chậm nghe máy – Một giọng ngọt ngào nũng nịu vang lên.
– Ừ, ba xin lỗi. Có chuyện gì đó con gái?
– Bạn con đang gặp khó khăn, nó muốn tìm chỗ làm kiếm tiền đi học. Ba giúp nha ba?
– Ây da… cái này…
– Kìa ba… bạn thân của con đó.
– Ba sẽ giúp với một điều kiện… – Ông Ân bở lơi câu nói.
– Thôi khỏi luôn đi. Biết điều kiện của ba rồi, lấy chồng chứ gì? Con chỉ mới 20 tuổi, sao ba cứ nói chuyện này hoài vậy?
– Con gái học hành chi cho nhiều. 20 tuổi là lớn rồi, bây giờ tìm người yêu là vừa đó con. Giới thiệu bao nhiêu người, con đều không ưng. Vậy mẫu người con chọn thế nào đây hả?
– Con không chọn gì hết. Con ở vậy nuôi ba.
– Thôi đi cô.
– Ba… Hứa giúp bạn con đi. Hứa đi rồi… rồi… thời gian nữa con giới thiệu bạn trai của con!
– Ha ha… lừa tôi một lần thôi, đừng nghĩ tới lần thứ hai.
– Con không biết đâu… trưa nay con dẫn bạn tới đó nha…
Ông Ân chưa kịp nói gì thì cô tiểu thư nhà họ Hồ đã vội cúp máy. Vì con bé mất mẹ từ nhỏ nên ông Ân rất yêu nó, ông cố dùng tình thương của người cha bù đắp sự thiếu hụt tình mẹ. Vì cưng chiều lâu ngày khiến con bé càng làm nũng quá mức và thường đặt ông vào chuyện đã rồi. Lần này cũng vậy, cứ như cúp máy là hợp đồng đã được ký kết. Ông Ân nhìn ra khoảng sân rộng lắc đầu ngao ngán.
Sau khi tắm rửa thay bộ đồ mới để sẵn trong ngăn tủ, Tuấn đi qua dãy hành lang khá dài bước vào đại sảnh, nơi đang tụ họp đông người. Hôm trước, Tuấn ngà ngà say và mang đôi dép lê nên dáng đi có vẻ lom khom bần tiện. Hôm nay mọi thứ đã đảo ngược, không còn hình ảnh bẩn thỉu hôi hám của một gã ăn mày. Đứng giữa đại sảnh là một thanh niên cao lớn trong đôi giày Tây chỉn chu, những thứ trên người như tôn vinh cho thần thái uy nghi mạnh mẽ khiến vóc dáng ấy sừng sững như một tòa tháp. Tuấn có phần ngỡ ngàng khi không gian quanh anh ngưng đọng.
– Chào! Hy vọng tôi không đến trễ.
– Ha ha… – Ông Ân tiến đến vỗ vai – Trông bảnh bao lắm anh bạn trẻ.
– Đi được chưa thưa ông chủ?
Ông Ân gật đầu bước ra khoảng sân trước tòa biệt thự, nơi có chiếc xe hơi đen bóng đã mở máy lạnh đợi sẵn. Đi song hành với ông Ân là Tuấn. Cái cách mà anh ta đi bên ông khiến cho những kẻ thân tín thấy khó chịu. Thằng nhãi ranh này nó nghĩ nó là ai kia chứ? Đối tác của ông chủ chắc? Đáng lẽ nó phải đi cùng đám lâu la cận vệ mặc com – lê đen phía sau ông. Cửa xe mở rộng cúi chào khi ông Ân ngồi vào băng sau. Tuấn cũng định chui vào cùng thì một tên áo đen chắn ngang. Giọng hắn lạnh lùng khó chịu.
– Ngồi phía trước – Hắn hất hàm chỉ vào ghế phụ cạnh bên tài xế.
Tuấn nhỏen miệng cười cười xoa đầu gã áo đen chỉ đứng đến ngang tai mình.
– Cảm ơn đã chỉ dẫn.
Đụ má thằng chó, vài hôm nữa tỷ võ biết tay tao. Tên này đã nghe kể về thành tích ra mắt của Tuấn nhưng tiếc là hôm đó hắn không có mặt. Khuôn mặt chữ điền sạm lại khi tự tin nghĩ đến ngày rửa hận cho ba huynh đệ của mình.
Xe lăn bánh rời đi, cánh cổng biệt thự nặng nề khép lại. Điểm dừng chân là một nhà hàng sang trọng bậc nhất Sài Gòn. Lúc này là giữa trưa nên khách không đông như chiều tối. Đang bước đi trên lối dẫn đến bàn được đặt trước thì chuông điện thoại reo lên, ông Ân đưa máy lên xem chần chừ một hồi lâu mới trả lời.
– Ba đây.
– Ba đang ở đâu, con dẫn bạn đến gặp?
– Nhà hàng hôm trước – Ông Ân miễn cưỡng trả lời.
– Hay quá, con cũng đang ở gần đây. Vậy con qua nha!
– Con và bạn con có năm phút để trình bày lý do ba phải giúp. Sau đó phải nhanh chóng rời đi vì ba có cuộc nói chuyện quan trọng.
Chiếc bàn tròn đã được bày biện đẹp mắt nằm hiên ngang giữa một sảnh lớn. Ánh sáng giữa buổi trưa hắt qua cửa sổ chiếm trọn cả bức tường làm cho mọi vật thêm lung linh. Cận vệ kéo ghế mời ông Ân thì cũng vừa lúc Tuấn ngồi vào chiếc ghế cạnh đó. Bốn gã cận vệ nhìn Tuấn rồi đưa mắt nhìn nhau khẽ lắc đầu.
– Đứng lên. Chưa ai dạy cho anh lễ nghi hay sao? – Một trong số họ lên tiếng.
Tuấn nhón người đứng dậy thì ông Ân giữ lại.
– Dù sao đã ngồi rồi thì cứ ngồi yên đấy – Ông quay đầu ra sau ngoắt ngón tay gọi gã cận vệ đến gần – Anh ta là người mới nên cần tiếp đón như một gia đình, không nên quá soi mói câu nệ. Lễ nghi cứ từ từ hướng dẫn.
– Dạ, thưa nghe.
Gã áo đen mỉm cười thân thiện nhưng lòng chẳng vui tí nào. Gã theo ông chủ bao nhiêu năm cũng chưa từng dám ngồi ngang hàng với ông. Có chút gì đó ganh tị gợn lên trong ánh mắt bốn gã cận vệ. Tuấn biết hết nhưng vẫn cứ giả lơ. Kệ xác chúng bay, đẳng cấp khác nhau tất nhiên chỗ ngồi phải khác nhau. Tập chấp nhận từ bây giờ là vừa.
Từ phía xa, hai dáng hình khuê nữ xuất hiện. Một người mặc áo thun trắng quần jean xanh, một người thướt tha trong chiếc đầm maxi phủ gót. Tà áo bồng bềnh trong từng bước chân sang trọng tiến đến chiếc bàn mà cô thường ngồi với ông Ân mỗi khi muốn cầu xin điều gì đó. Càng đến gần, bước chân ấy càng hối hả.
– Chào ba – Cô gái mặc đầm ngồi vào chiếc ghế đối diện. Chợt cô bắt gặp ánh mắt người thanh niên cạnh ông Ân đang nhìn mình không rời – Đối tác của ba hả?
– Không. Lính mới.
Tuấn cướp lời ông Ân đáp lại cộc lốc. Khóe miệng hơi mỉm cười như cố tỏ ra lịch thiệp nhưng ánh mắt lại nói lên điều ngược lại. Một thoáng ngỡ ngàng khi thấy Tuấn ngồi ngang hàng với ông Ân mà lại xưng là lính mới. Đã vậy lối nói chuyện khác hẳn với những người dưới quyền của ba mình khiến cô gái mới đến không khỏi lúng túng. Ánh mắt cô tiểu thư chợt né tránh trước cái nhìn như thiêu đốt của Mạnh Tuấn. Sau một phút bối rối, cô rụt rè mở lời.
– Chào… anh…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro