Mưa và em

Phần 32

2024-10-06 00:10:17

Phần 32
Tối nay tâm trạng tôi không được ổn cho lắm, dù sao ngày hôm nay cũng đã là một ngày quá ư là mệt mỏi. Tôi cũng thiệt lòng là không thể hiểu nổi tại sao chỉ trong vòng một nửa ngày ngắn ngủi mà tôi có đủ khả năng để gây hấn cũng như ăn hành từ tất cả mọi người mà tôi đã đối mặt. Tưởng rằng ở trường về thì tôi đã thoát nạn rồi nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay nhìn Uyển My ngồi trong xế hộp của thằng Hải ngựa vi vu đi ăn uống, tận hưởng trong thế giới giàu sang của nàng và nó. Tất nhiên, nói tôi không cảm thấy ghen tị là không đúng, rõ ràng là tôi vô cùng khó chịu và bực mình khi phải chứng kiến cái cảnh không lấy gì làm vui vẻ đó. Thế nhưng, dù đúng dù sai, dù có ghen hay không ghen, tôi cũng chẳng thể nào làm gì khác để thay đổi chuyện đó khi nó gần như chắc chắn phải xảy ra. Vì vậy, không thay đổi được câu chuyện, thì ta thay đổi suy nghĩ, tôi quyết định sẽ… giận Uyển My kể từ hôm nay vì nàng đã nỡ lòng nào bỏ tôi một mình bơ vơ để đi cùng một trong những thằng mà tôi ghét nhất, nếu không muốn nói nó chính là thằng tôi ghét nhất chứ còn gì nữa. Càng nghĩ càng tức, tôi quyết định về nhà một mạch, ăn uống no say rồi tót lên giường ngủ, những mong có thể sớm xóa đi những mảnh ký ức đáng quên của ngày hôm nay, một ngày khủng khiếp nhất trong cuộc đời tôi cho đến lúc này.

Gia đình thì dạo này cũng không có gì mới mẻ, ngoại trừ việc ba tôi đã biết chuyện tôi đăng ký đi thi đấu võ thuật ở trên trường, nơi mà hầu như toàn là những người không chuyên, họa may lắm thì mới có vài người học hành đến nơi đến chốn như tôi. Nhưng mà nói là học hành như tôi vậy chứ cũng chưa có cân sức lắm, vì tôi được học đầy đủ từ một võ sư như ba, sau đó còn học thêm một môn nữa suốt nhiều năm, vậy nên là có thể xem tôi ỷ mạnh bắt nạt yếu, ma cũ hành hạ ma mới cũng không sai:

– Tao dạy mày sao Phong?
– Sao ba?

Tôi vừa ăn, tay vừa bấm điện thoại:

– Mày học võ để thể hiện à?
– Sao ba nói thế?

Công nhận hồi đó tôi mất nết thiệt, ba mẹ thì hỏi, tay thì vẫn bấm điện thoại không rời, đã vậy còn vừa làm vừa ăn nữa chứ, thiệt không ra cái thể thống gì cả:

– Bỏ cái điện thoại xuống nghe tao nói hay không?

Nói gì thì nói, ở nhà ba tôi vẫn có cái uy cực lớn, mặc dù ít khi nào ba tôi đánh tôi tơi tả lắm, chỉ hơi quát nạt chút xíu thôi:

– Mày học võ tới cỡ như vậy, tao nói mày đi tập tuyển, mày không đi, giờ mày đi đánh với mấy đứa nghiệp dư, không xấu hổ à con?

Tất nhiên, tôi không phải là đứa ngu, tôi biết, việc mình đem một thân võ công đã tu luyện gần 20 năm nay đi đấu với những người chỉ mới học hành qua loa ít lâu là điều không hay, nhưng mà ngày đó thì tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn thử sức mình một chút cũng như đóng góp thêm chút ít thành tích cho lớp mà thôi:

– Có gì đâu ba, đánh lấy điểm thi đua thôi, hehe!
– Mày lớn rồi, liệu sao thì làm, đừng có để người ta nói mình ỷ mạnh hiếp yếu.

Thiệt tình là lúc đó tôi cũng biết, trình độ võ thuật của mình cũng thuộc dạng tương đối khá so với lứa tuổi, cơ mà tôi không đánh giá cao mình tới mức như vậy, tôi chỉ đơn thuần nghĩ rằng, tôi chỉ hơn được tụi không biết tí gì một chút, còn với những người đã có học hành bài bản, tôi cùng lắm là chỉ ăn được 1 chiêu nửa thức là cùng. Cơ mà ba tôi thì không nghĩ vậy, với con mắt nhìn người bao nhiêu năm nay, đã lựa lọc không biết bao nhiêu thành viên cho đội tuyển Karate của thành phố, ba tôi nhận định tôi hoàn toàn đủ khả năng đánh ngang ngửa với ông, nếu thua thì chỉ là do kinh nghiệm mà thôi:

– Không sao đâu ba, con không đánh hết sức là được chứ gì.
– Không! Đã thi đấu là phải làm hết sức, nhưng không được đánh người ta bị thương!
– Con nói cho ba vui thôi, chứ con cũng nghĩ thế, hehe.
– Thằng nhãi này!

Ba tôi mà không nhắc, chắc tôi cũng quên béng đi mất là khoảng tháng sau là lớp tôi sẽ tham gia hội thao của trường, bao gồm các thể loại từ võ thuật, bơi lội cho đến đá bóng, esports… Tình hình là ngoài bộ môn Karate đối kháng mà tôi đã đăng ký, tôi có rủ tụi trong lớp tham gia thêm môn đá bóng cho gắn kết tình đồng chí, cơ mà dường như lớp tôi không có mấy thằng đủ sự nam tính nên thằng nào thằng nấy cũng thoái lui, chưa biết thế nào mà lần.

Ăn uống no say, tôi phi thẳng lên phòng vùi mình vào sự cô đơn nhưng không hề lạnh lẽo. Một nửa trong tôi cảm thấy khá bực bội khi nghĩ đến cảnh Uyển My và thằng Hải ngựa đang vui vẻ ăn uống, trò chuyện cùng gia đình hai bên, đã vậy còn được dẫn đến ra mắt những ông to bà lớn của Bộ ngoại giao gì đó nữa, thật là hết biết. Kiểu gì khi gặp nhau, những người này chả nói những câu đại loại như là: “Hai đứa này trai tài, gái sắc, hai gia đình kết thông gia thì còn gì bằng nữa!”, Rồi thì “Hai đứa lấy nhau là hai gia đình càng thêm gắn kết”, blah blah… Càng nghĩ càng tức, tôi quyết định sẽ “đoạn tuyệt” tạm thời với Uyển My bằng cách lấy điện thoại ra… chặn luôn tin nhắn của nàng. Cơ mà vừa mở lên thì đã thấy tin nhắn cách đó ít lâu từ Uyển My rồi. Tội nghiệp, nàng hứa với tôi như thế nào, là làm y như thế ấy, không sai một lời. Vừa đến nơi, Uyển My đã chụp hình thông báo rồi gửi cho tôi: “Mình đến rồi nhé, người khó tính”. Khoảng nửa tiếng sau tin nhắn đó, nàng lại tiếp tục gửi một đoạn video quay lại khung cảnh ăn uống của mọi người, đặc biệt là nàng ngồi cạnh mẹ, còn thằng Hải ngựa thì bị mấy ông chú lớn tuổi chuốc bia say quắc cần câu ở đối diện: “Đây nhé, không có ngồi cạnh đâu, khỏi lo”. Mặc dù đang trong trạng thái tức giận, tôi vẫn phải mỉm cười vì độ chân thật của cô nàng. Nhưng mà chuyện nàng ta ngồi chung xe với thằng kia, tôi vẫn không bỏ qua đâu nhé, hừm hừm. Thế nên, tôi chỉ đọc thôi, tôi không trả lời Uyển My, để xem ai giận ai cho biết.

À nhắc mới nhớ, dạo gần đây tôi đang áp dụng một chiêu thức mới đối với crush Ái Quyên của tôi, đó là những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi buổi tối và những lời kêu gọi thức dậy vào mỗi sớm mai, mỗi câu chúc mỗi ngày sẽ thường không giống nhau, kiểu kiểu như là “Ngủ đi cô bạn hung dữ” rồi thì “Dậy thôi quá giờ trưa rồi kìa!”. Ái Quyên không giống như Uyển My, nàng không tỏ ra quá hào hứng với những màn chúc sến sủa của tôi, thế nhưng cũng tuyệt nhiên không hề khó chịu, có hôm thì nàng ta hào hứng trả lời, có hôm thì im bặt xem cho qua chuyện. Tôi thì đã chuẩn bị tinh thần từ trước, rằng khi làm dự án này, sẽ có một lúc nào đó, Ái Quyên cảm thấy chuyện này quá sức bình thường và không có gì lạ nữa, nó giống như một thói quen không thể bỏ trong cuộc sống của nàng, và nàng sẽ làm lơ chuyện đó đi. Và đó cũng chính là lúc mà tôi sẽ xài chiêu… mất tích trong một vài ngày, đủ để khiến nàng cảm thấy khó hiểu và sẽ hỏi han tôi rối rít vì sợ tôi đã đi chúc… người khác. Khá tự tin với kế hoạch hoàn hảo của mình, tôi nhắn đại vài dòng chúc ngủ ngon với người con gái tôi thích rồi an tâm chìm sâu vào giấc ngủ để chuẩn bị cho một ngày dài kế tiếp.

Sáng sớm hôm sau, bằng một sự hào hứng khó tả trong lòng, tôi nhanh nhanh chóng chóng vệ sinh ăn uống rồi tót lên trường thật mau lẹ, những mong có thể sớm gặp được em bé Ái Quyên xinh xắn, hung hăng nhưng cuốn hút của tôi. Thường ngày tôi vẫn đi sớm, nhưng mà hầu như đều đến sau nàng, có thể là vài phút, hoặc có thể là cả tiếng. Vậy nên, hôm nay, tôi quyết định sẽ đi thật sớm, sớm hơn hẳn nửa tiếng để có thể đón nàng vào lớp trong vẻ mặt đầy hân hoan và rạng rỡ. Và vâng, đúng như những gì người ta nói, ghét của nào trời trao của ấy, và hôm nay mặc dù tôi không ghét của nào, nhưng tôi đang rất mong ngóng sự có mặt của Ái Quyên để xua tan đi đám mây mù mịt trong lòng khi nghĩ tới Uyển My. Và rồi thì… ĐOÀNG… một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, à không, nó không phải là tiếng nổ thật ở ngoài đời, nó là tiếng nổ làm vụn vỡ con tim non nớt của tôi. Thằng Linh lớp trưởng xác nhận Ái Quyên hôm nay xin nghỉ vì gia đình nàng… có chút công chuyện, hèn gì hôm qua lúc ra về, nàng cứ nhắc lại chuyện chiều nay sang đưa đón nàng đi sinh nhật, hóa ra là do nàng nghỉ học buổi sáng. Vậy mà nàng không thèm nói với tôi lời nào. Chính vì lẽ đó, tôi quyết định, sẽ giận luôn cả Ái Quyên cho vừa lòng hả dạ. Đúng là nữ nhân thường tình, chỉ đem lại đau khổ cho những trang nam nhi đầu đội đất chân đạp trời như bọn tôi, tôi không nói sai, vì tôi nhảy hiphop, hừm.

Ngồi đực mặt ra được một lúc thì Uyển My đến. Hôm nay thì câu chuyện lại trở về như những ngày đầu, đó là nàng đi một bên còn bên cạnh dĩ nhiên là thằng Đức trời đánh rồi. Hôm nay nhìn mặt nó rạng rỡ bao nhiêu thì mặt tôi ủ dột bấy nhiêu. Vừa nhìn thấy bóng nàng, tôi đã giả vờ chúi đầu vào máy tính làm bài tập như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tuy thế, hành động của tôi thì không lấy gì làm nhanh nhẹn cho lắm, vì tôi còn mất khoảng đôi ba giây để ngắm nhìn “bạn gái hờ” của tôi xem nàng có còn lành lặn không, có bị thằng Hải đểu cáng kia làm xây xước gì hay không. Sau khi đã yên tâm rằng nàng vẫn xinh đẹp như mọi lần, tôi mới dứt áo ra đi. Nhưng mà, cái sự chần chừ đó của tôi không thể nào qua mắt được Uyển My. Ngay khi vừa để cặp sách xuống chỗ ngồi, nàng đã tiến cạnh bên, nhìn tôi ra vẻ đăm chiêu dữ lắm:

– Bạn gì ơi, mình hỏi chút nè!
– …
– Bạn ơi, bạn đang làm bài đó hả?

Uyển My vừa nói, vừa lấy tay che miệng cười, không hiểu nàng thấy có gì vui ở đây nữa:

– Bạn làm bài kiểu gì mà máy tính chưa mở á, hì hì.

Đến nước này thì tôi mới nhận ra mình ngu hết phần của thiên hạ. Thật đúng là dại gái chỉ có đầu thai mới hết. Đành rằng giả vờ thì cũng phải giả vờ cho ra hồn, ai đời ngồi bấm chuột lia lịa mà máy tính thì rõ ràng là chưa mở, màn hình còn đen thui như tiền đồ chị Dậu, thật là nhục nhã hết chỗ nói. Cũng may là Uyển My không thích chọc ghẹo dai dẳng, chứ không chắc tôi đến phải chui xuống đất cho hết nhục mất:

– À ừ… thì, mình quên… giờ mở nè.
– Rõ là không bình thường, giận mình hở?
– Giận… giận gì chứ? Ai thèm giận!

Uyển My lấy hai tay chống cằm, nhìn tôi bằng ánh mắt mèo con, thật là nhìn chỉ muốn chụp lấy mà hôn tới tấp thôi, người đâu mà lúc nào hai má cũng đỏ ửng lên nhìn yêu thế chứ lị. À phải nói rõ chỗ này một chút, hai bên gò má của Uyển My hầu như lúc nào cũng hơi ửng đỏ nhẹ lên, nhìn thì tưởng rằng nàng trang điểm nhưng thật ra không phải vậy, đó là tự nhiên, là bẩm sinh. Mà công nhận đấng tạo hóa cũng biết chọn mặt gửi vàng ghê chứ, bao nhiêu tinh hoa thì hội tụ hết ở cái cô nàng này rồi còn đâu:

– Sao lại giận Uyển My chứ? Uyển My có làm gì sai đâu? Hic…

Nàng hỏi tôi bằng giọng nói ngọt hơn mía lùi, nếu là đứa con gái khác nói câu này, chắc tôi đã ói lên ói xuống tám dòng sông, cơ mà vì đó là Uyển My, tâm trí tôi không thể nào tỉnh táo được nữa:

– Không… mình…

Trong giờ phút mơ hồ của sự thật, tôi chợt nhìn thấy ánh mắt không thể nào giấu được sự điên cuồng của thằng Đức ở phía xa, nó nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, muốn phanh thây làm trăm mảnh. Rõ ràng mới hôm qua còn hứa hẹn sẽ tránh xa Uyển My để không cản đường nó, vậy mà giờ nàng lại chủ động tiến tới mè nheo với tôi, thiệt có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan tình. Nhận thấy tình hình có vẻ sẽ không ổn nếu tiếp tục cứ ngồi im chịu trận, trước mắt là thằng Đức sẽ gạch tên tôi khỏi danh sách khách mời cho buổi tối ngày hôm nay, kế đến là tôi sẽ mất luôn cơ hội đưa đón Ái Quyên trong buổi tối có thể nói là buổi hẹn hò công khai đầu tiên của tụi tôi, chưa hết, thậm chí với máu điên sẵn có của mình, không có gì đảm bảo rằng thằng Đức sẽ không liên minh với thằng Nhật để cho tôi no đòn trong tương lai nếu mọi chuyện cứ diễn ra đúng như thế. Vậy nên, trong một phút mà tôi đã nghĩ rằng mình tỉnh táo, tôi bỏ mặc sự quan tâm của Uyển My, bỏ mặc người con gái đáng yêu đó lại và chạy vụt ra ngoài bằng tất cả sức lực mình đang có. Khoảnh khắc ấy, tôi thậm chí đã chẳng nghĩ gì quá nhiều, chỉ là tôi sợ, những lời hứa của tôi với thằng bạn thân nhất sẽ không cánh mà bay, tôi cũng sợ, sự quan tâm quá mức của Uyển My sẽ đến lúc khiến tôi động lòng, rằng tôi sẽ không thể nào bình tĩnh cũng như đủ can đảm để từ chối nàng nữa. Chính vì lẽ đó, việc tôi quyết tâm bỏ đi ngày hôm đó quả thực là một quyết định hết sức dứt khoát và có phần… tàn nhẫn. Mặc dù tôi chẳng đi đâu quá xa, thế nhưng sự phũ phàng đó cũng đủ để có thể khiến cho Uyển My, một cô gái xinh đẹp giỏi giang nhất mà tôi từng biết hiểu được những gì tôi đang nghĩ. Tôi không chắc nàng có đau lòng vì những gì tôi đối xử với nàng hôm nay hay không, thế nhưng tôi chỉ hy vọng nàng chấp nhận được chuyện đó, rằng tôi và nàng mặc dù như rất gần, nhưng sẽ mãi mãi là rất xa, rất rất xa.

Tôi trở lại phòng học sau khoảng 10 phút trốn tránh ngoài ban công phòng học. Uyển My lúc này đã trở về chỗ ngồi bên cạnh thằng Đức, nàng cũng giống tôi lúc nãy, đang giả vờ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính một cách vô thức khi thậm chí nàng còn chẳng thèm di chuột hay bấm phím, chỉ ngồi nhìn như thế hồi lâu. Tôi mặc dù trốn chạy nhưng còn chẳng đi đâu quá xa, chỉ là đứng né khỏi cửa sổ phòng học một chút xíu, thế nhưng tuyệt nhiên Uyển My cũng không hề có ý định sẽ chạy theo tìm tôi như trong phim Hàn Quốc. Chắc tôi cũng đã nghĩ nhiều quá rồi, những hành động của tôi có lẽ cũng đã quá rõ ràng để một người thông minh như nàng có thể hiểu được tâm ý ẩn sâu trong đó. Dĩ nhiên, bằng sự tinh ý của mình, Uyển My chắc chắn nhìn ra được thứ tình cảm mà tôi dành cho nàng, đó rõ ràng không phải là một tình bạn như trong truyền thuyết, giữa một nam và một nữ, không phải như vậy. Tôi có thích Uyển My, tôi rất ghét phải thừa nhận nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Sự xinh đẹp, sự duyên dáng, đáng yêu đó, không thể nào mà không rụng động được. Thế nhưng, trái với những người khác, tôi có lẽ là người duy nhất được Uyển My đối xử một cách đặc biệt như vậy. Nói không ngoa, nếu như nàng biết tôi thích nàng thì chắc chắn là tôi cũng cảm nhận được, Uyển My có cảm tình không hề nhẹ với tôi. Nhưng hãy thử đặt mình vào vị trí của tôi, bạn mới có thể hiểu được sự giày vò, cắn rứt trong tâm hồn. Tôi không muốn mất đi tình bạn với thằng Đức, càng không muốn làm tổn thương Uyển My thêm nữa, bên cạnh đó, tôi còn muốn trở thành một người quan trọng của Ái Quyên nữa kìa, vậy thì tại sao không sớm chấm dứt sự mập mờ không đáng tồn tại này. Sự quyết định của tôi ngày hôm nay cũng chỉ là một quyết định đầy đau đớn khi mọi chuyện đã bị đẩy đi quá xa so với dự tính ban đầu. Thế nhưng, tôi cũng mong, quyết định này sẽ giúp cho tất cả chúng tôi sẽ đi được theo những lựa chọn mà con tim mách bảo, rằng ai rồi cũng sẽ có được niềm hạnh phúc của riêng mình.

Suốt buổi học hôm đó, tôi không dám quay xuống nhìn Uyển My lấy một lần, tôi sợ sẽ bắt gặp gương mặt xinh đẹp ấy đang trong một trạng thái không lấy gì làm vui vẻ, tôi sợ rằng nếu nhìn ngắm nàng thêm một phút giây nào nữa, trái tim tôi sẽ mủi lòng và không thể ngăn được sự xúc động, rồi tôi sẽ chạy đến bên nàng, xin lỗi nàng rối rít để rồi chúng tôi lại vui vẻ với nhau như ngày nào. Nhưng mọi chuyện cũng chỉ là trong tưởng tượng, vì tôi đã quyết định thật rồi, kể từ hôm nay, tôi sẽ cố gắng tránh xa Uyển My hết sức có thể, sẽ không làm những chuyện khiến nàng hiểu sai về tình cảm của tôi nữa, sẽ không quan tâm nàng như những gì tôi đã từng làm những ngày vừa qua nữa. Chuyện đóng giả làm bạn trai của nàng, có lẽ cũng đã đến lúc gạt nó qua một bên, cái chiến trường mà tưởng như tôi không muốn thua cuộc nhất ấy lại là nơi tôi từ bỏ đầu tiên. Nếu có ai hỏi, nàng chỉ cần nói rằng “chúng tôi đã chia tay”, chỉ có vậy thôi. Rồi thì thằng Hải sẽ nhảy lên sung sướng, ăn mừng thâu đêm suốt sáng vì đá được một cái gai trong mắt đi xa hàng tỷ cây số. Rồi nó sẽ được đường hoàng mời Uyển My đi ăn, đi chơi trên chiếc xe hơi đắt tiền sang trọng của nó, rồi cả hai người sẽ tìm thấy nhau trong ánh hoàng hôn chiều buồn rực rỡ.

Nhưng mối lương duyên trời định thì nào dễ dàng cách xa. Dù tôi có cố gắng chủ động cách mấy đi chăng nữa, mọi thứ cũng sẽ diễn ra đúng như những gì mà nó phải diễn ra, dù bằng cách này hay cách khác, kết quả cũng sẽ không bao giờ thay đổi được. Buổi tối hôm đó, buổi tối định mệnh của cả tôi, thằng Đức, Uyển My, hay thậm chí là cả Ái Quyên, một buổi tối thực sự nhiều xúc cảm mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ dám quên trong cuộc đời mình.

Đúng 17h30 phút chiều thứ 7, tôi ăn diện một cách trẻ trung, năng động và không kém phần lịch lãm, hiên ngang ngồi lên con AB chiến của mình và chuẩn bị đi đón Ái Quyên nhập tiệc. Và mọi chuyện cũng đã bắt đầu như thế…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa và em

Số ký tự: 0