Phần 28
2024-10-06 00:10:17
Như đã nói rồi đấy, tôi không phải là kiểu người thích ép người khác uống bia uống rượu rồi sau đó phán ra mấy cái câu mang tính gượng ép như là “em không uống là không nể mặt anh rồi”, “cứ uống đi lát anh mày đưa về”, “uống một ly thì có sao đâu”… Theo quan điểm cá nhân của tôi, thì bia rượu không phải là loại thức uống tốt cho sức khỏe, vậy nên xã giao thì được, chứ lạm dụng thì không nên. Bên cạnh đó, đâu phải cơ thể của người nào cũng có thể nạp được bia rượu vào, người hấp thụ được, người không, vậy nên chúng ta mới thấy có người uống vào thì đỏ mặt, có người lại chẳng có biểu hiện gì. Bằng tất cả những lý do kể trên, tôi khẳng định mình sẽ không bao giờ trở thành một người làm người khác khó chịu trên bàn ăn bằng việc ép uống. Cơ mà đó là tôi, một con người hiểu chuyện, còn với cái ngữ con nhà giàu, đẹp trai lắm tiền nhiều của thì lại khác. Thằng Hải ngựa là một thằng ngông cuồng và có phần tự cao thái quá, sau khi khích cho mấy người đàn ông trên bàn uống lia lịa, nó dễ dàng nhận ra tôi không phải là kiểu công tử bột uống một vài ly là gục, vậy nên nó chuyển địa chỉ rất nhanh. Tất nhiên nó không thể nào chuyển sang… bác trai được, cỡ “nhạc phụ hờ” của tôi mà ra tay thì 10 thằng Hải cũng không uống lại, vậy nên, đúng như những gì mọi người đang nghĩ đó, người mà nó ép uống lần này, dĩ nhiên rồi, là Uyển My.
Tôi không biết Uyển My thế nào, nhưng mà theo những gì tôi biết hoặc là những gì tôi đã từng thấy, thì con gái chưa chắc gì đã có tửu lượng thấp hơn con trai, thậm chí tôi đã từng thấy mấy bà chị uống rượu như uống nước lã, chấp cả mấy ông đàn ông xúm lại cũng đành cam bái hạ phong, quỳ mọt dưới chân bà ấy mà xin tha mạng. Nhưng nói thì nói vậy thôi, dù sao thì bia rượu cũng thật sự không tốt nếu quá lạm dụng, nhất là mấy cô gái xinh đẹp như Uyển My, tránh càng xa mấy thứ đó thì càng tốt:
– Anh mời My một ly nhé!
Thằng Hải ngựa nhìn Uyển My đắm đuối, thiếu điều muốn lao vào ôm chầm lấy nàng mà ngấu nghiến, nhìn vẻ mặt đê tiện của nó, tôi chỉ muốn đấm cho vài cái. Nếu người ngồi trước mặt tôi lúc này mà là bạn gái của tôi thật, chắc tôi đã không ngần ngại lao tới và tặng cho thằng đểu cáng kia vài quyền rồi, ấy vậy mà chẳng hiểu sao, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi lại ngồi thừ người ra, chẳng dám làm gì cả, chỉ đợi xem phản ứng từ phía Uyển My mà thôi. Cũng không rõ nữa, chẳng biết tôi đang muốn gì, muốn xem nàng tự đưa ra quyết định hay chỉ đơn giản là không quan tâm? Tôi thật không rõ nữa.
Uyển My không như tôi, nàng là một người rất khôn khéo và lịch sự. Có thể nàng không thích, nhưng nàng ít khi nào biểu hiện điều đó ra bên ngoài, nhất là với một vị khách quý của gia đình như vậy, chắc chắn Uyển My sẽ không muốn bác trai phải khó xử vì mình, vậy nên, thay vì từ chối, nàng mỉm cười thật tươi, khẽ đưa tay đón lấy ly bia từ thằng Hải ngựa:
– Em không uống được nhiều, nhưng một ly này thì được, cảm ơn anh!
Đến lúc này thì tôi mới mơ màng nhận ra thực tại tàn khốc, đường đường là một đấng nam nhi mà lại để một thằng trời ơi đất hỡi ép rượu “bạn gái” của mình, dĩ nhiên chỉ là “bạn gái hờ”, nhưng điều đó đâu có ai biết ngoài tôi và Uyển My ra, mọi người đều nghĩ chúng tôi yêu nhau thật sự cơ mà. Tôi toan đứng dậy cản lại thì Uyển My đã rất khẽ đưa tay ra dấu rằng nàng không sao. Nàng cũng rất nhanh chóng khiến ly bia đầy nhóc trở về con số không, dĩ nhiên là không nhanh, mạnh bằng thằng Hải ngựa, tuy thế, đối với một người con gái, vậy cũng đã là quá ghê gớm rồi. Nàng hơi ho nhẹ nhẹ một chút sau khi uống, có vẻ là hơi quá sức. Tự dưng nhìn Uyển My lúc này, tôi lại thấy thương nàng ghê gớm:
– Hôm nào rảnh, anh mời My đi uống nước nhé!
Không hiểu thằng mất dạy này vô tình hay cố ý, nhưng rõ ràng tôi đang ngồi đây, trước mặt nó, vậy mà nó dám cả gan mời “bạn gái” tôi đi uống nước riêng. Nếu mà đây thực sự là ý tưởng của nó thì quả thực thằng này quá đê tiện và bố láo, nó không coi bậc cha chú ra gì cả. Ban nãy chuyện mời bia thì tôi có thể bỏ qua, nhưng xem ra phen này hơi quá đáng rồi. Không đợi cho Uyển My chỉ đạo diễn xuất nữa, tôi chủ động cắt ngang:
– Oke anh, hôm nào rảnh anh cứ nhắn, em với Uyển My sẽ sắp xếp!
– Haha, chú Phong cứ đùa, anh rủ riêng bé My mà!
– Anh vui tính quá, haha, không được anh ạ!
Hai thằng bọn tôi được vài phút yên bình thì lại bắt đầu cái trò giả nhân giả nghĩa, mồm thì cười toe toét mà trong tâm thì muốn lao vào giã nhau tới nơi rồi. Tất nhiên ở trong trường hợp này thì thằng Hải ngựa đương nhiên là người đuối lý, vì trên danh nghĩa, tất cả mọi người đều đã biết, tôi và Uyển My có mối quan hệ như thế nào, việc nó mời một cô gái đã có người yêu đi chơi riêng há chẳng phải là một chuyện quá sức… không bình thường hay sao, huống hồ trong căn phòng ngày hôm nay đâu chỉ có 3 đứa trẻ bọn tôi, còn phụ mẫu của Uyển My và cả ba của thằng Hải ngựa nữa cơ mà:
– Cứ vậy My nhé, hôm nào rảnh anh sẽ nhắn!
Thằng đểu cáng tính bỏ qua sự hiện diện của tôi, vì rõ ràng rằng nó chẳng có chút cơ hội nào nếu đối đầu trực tiếp với tôi lúc này cả. Cơ mà nó đã nói né đi như vậy, tôi mà còn đu bám theo nữa, không biết “nhạc phụ nhạc mẫu” sẽ xem tôi là loại người gì đây, không biết lễ phép hay là quá chợ búa? Trong lúc tôi còn đang nhức cái đầu để tìm phương án giải quyết cho trường hợp né giao tranh của thằng Hải, Uyển My, như mọi lần, lại đọc thấu tâm can của tôi và đưa ra phương án trả lời không thể nào chuẩn chỉ hơn được nữa:
– Dạ, em cảm ơn anh, nhưng mà em xin phép từ chối, bạn trai em không thích, hì!
Uyển My miệng vẫn tươi cười, hai tay níu lấy cánh tay tôi và nhìn thằng Hải mặt đang chảy dài mà đáp, chao ôi nhìn nàng lúc này sao mà xinh đẹp tuyệt vời, người gì đâu đã có sắc lại còn thông minh tài trí hơn người, bảo sao mà không yêu… à không, ý tôi là mọi người đều yêu quý Uyển My, chắc chắn là vậy, hehe. Nhận thấy tình hình có vẻ không sáng sủa lắm cho thằng con trai yêu dấu, bác Hoàng đã nhanh chóng lên tiếng trấn an cũng như dẹp bỏ luôn tình trạng chiến đấu bằng mõm của mấy đứa trẻ tụi tôi:
– Thôi em nó nói vậy rồi thì thôi, thằng Hải qua đây cho bác Thanh mày hỏi chuyện!
– Haha, thôi Hải với Phong hai đứa qua đây, đàn ông con trai chúng ta bàn việc lớn!
Không biết là do tôi đang quá sức hài lòng hay sao, chỉ nhớ rằng lúc ấy tôi vẫn còn đang không giấu nổi niềm vui sau màn đáp trả quá ư là… xuất sắc của Uyển My, nhìn cái bản mặt nó xám ngoét đi đến là thỏa mãn:
– Ừm… đi nhé!
– Đi đi!
– Thế bỏ tay ra đi!
– Nắm bao giờ mà bỏ, hứ!
Uyển My liếc tôi một cái rồi cũng nhanh chóng buông tay tôi ra để tôi có thể tự do đi tìm niềm vui mới cho riêng mình. Nói đùa thế thôi chứ có vui vẻ gì cho cam, chỉ là chuyện của cánh đàn ông với nhau mà thôi. Tưởng rằng bác Hoàng và “nhạc phụ” sẽ có bài giáo huấn gì đó về tình yêu đôi lứa cho hai thằng đầu nóng bọn tôi, cơ mà chẳng có gì xảy ra suốt buổi hôm đó cả. Hai bậc tiền bối cứ thế nâng ly làm đám hậu bối chúng tôi cực chẳng đã cũng phải cúi đầu làm theo. Theo ước tính sơ bộ của tôi thì riêng buổi trưa ngày hôm đó, 4 người chúng tôi đã ngốn hết tổng cộng gần 2 thùng bia, sương sương 48 lon bia cỡ 330ml. Thiệt tình từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tiêu thụ từng đấy lượng bia mà còn tỉnh táo ngồi nghe kể chuyện được. Mà nói tỉnh táo hoàn toàn thì cũng không đúng lắm, mắt mũi tôi lúc này đã bắt đầu có hiện tượng trông gà hóa cuốc, nhìn thằng Hải mà chẳng hiểu sao cứ thấy bác Hoàng, rồi thì nhìn lên tường ấy vậy mà lại bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Uyển My, nhìn nàng lo lắng cho tôi cứ y như chúng tôi đang là một cặp đôi yêu nhau thật ấy, không thể nào mà không có cảm giác gì được, hây dà:
– Nhậu nữa đi, sao bảo mấy lon bia không ăn nhằm gì?
– Thôi… thôi… mệt… mệt quá rồi…
– Hay lắm, rồi làm sao về nhà?
– Ở… ở lại… hê hê, ngủ chung với… bạn gái… hê hê… Uyển My…
Tôi ít khi thấy Uyển My hung dữ, ấy vậy mà hôm nay chỉ vì lỡ quá chén một chút, nàng ta đã hiển lộ nguyên hình của mấy bà vợ trong truyền thuyết rồi, cũng may chỉ là diễn, nếu mà là thật không biết tính mạng tôi có còn được bảo toàn hay không nữa, hic hic:
– Nói bậy gì đó, coi chừng đó nha!
– Đâu… đâu có bậy, haha!
Không nhớ là bữa đó tôi có làm gì ngu xuẩn hay không, chỉ biết rằng theo lời Uyển My kể lại, thì tôi có nhào tới tính ôm nàng giữa thanh thiên bạch nhật, mà không đúng, không phải là nhào tới tính ôm, mà đã ôm rồi, tôi chắc chắn luôn, Uyển My thì bảo không có gì xảy ra nhưng tôi cam đoan rằng mình đã ngửi thấy một mùi hương gì đó thơm nức mũi, đã vậy quần áo của tôi sau khi về đến nhà lại toàn mùi hương thơm lừng đó nữa, không ôm mới là chuyện lạ.
À mà phải đính chính lại một chút, rằng kể từ đoạn này trở đi thì là do Uyển My kể lại, chứ thiệt tình thì tôi cũng không tài nào nhớ nổi những diễn biến sau đó, vì thú thực thì mười mấy lon bia đã chạm vào đỉnh điểm giới hạn của tôi rồi. Sau khi xớn xác ôm chầm lấy nàng, tôi cũng được thưởng một cái tát muốn lật quai hàm. Không rõ rằng nếu cái ôm đó diễn ra ở một nơi riêng tư hơn, chỉ có tôi và Uyển My, thì tôi có ăn tát hay không, nhưng mà trước quá nhiều ánh mắt dõi theo như vậy, việc tôi vỡ alo là hoàn toàn chấp nhận được:
– My xem đưa thằng Phong về đi, mưa gió mà nó chạy xe không ổn đâu!
– Dạ, ba, giờ con đưa Phong về, ba với bác và anh cứ nói chuyện tiếp đi ạ!
– Để anh giúp My đưa Phong ra xe!
– Dạ thôi, Phong tự đi được mà anh, anh cứ ngồi đi, hì!
Đúng như vậy đó, mọi người hoàn toàn không nghe nhầm đâu, Uyển My sẽ đưa tôi về, nhưng dĩ nhiên rồi, không phải bằng xe máy, vì nàng không biết chạy, mà bằng… xe hơi. Đây cũng là một trong những điều đầu tiên khiến tôi cảm thấy ấn tượng với Uyển My, vì ngay từ ngày đầu tiên quen biết, nàng đã tiết lộ cho tôi rằng nàng không biết đi xe máy, và nàng đi học đi làm bằng xe hơi, và hơn thế nữa, nàng tự lái đi học. Hồi đầu tôi còn bán tin bán nghi, cơ mà sau khi thấy gia đình của Uyển My cũng như căn biệt thự nghỉ mát của gia đình nàng, tôi có thể khẳng định chắc nịch rằng điều đó là sự thật không thể chối cãi được. Cảm giác được một cô bạn gái đưa mình đi trên chiếc xe hợi sang chảnh mát rượi cũng khiến tâm trạng tôi trở nên khoan khoái biết chừng nào, đã vậy trước đó nàng còn thẳng thừng từ chối sự giúp đỡ của thằng Hải ngựa đáng ghét mà tự mình xoay sở đưa tôi ra tận nơi, thật là cảm động quá đi mất. Nhưng nói vậy không là tôi nằm la liệt đâu nhé, tôi vẫn còn đủ sức tự chui vào xe, mỗi tội là hơi mất thời gian hơn bình thường một chút mà thôi. Cũng phải thông cảm cho tôi, dù sao cũng là lần đầu uống nhiều như vậy kia mà, đáng chúc mừng còn không kịp chứ sao lại quở trách, hehe. Cơ mà đó là tâm trạng của tôi sau khi tỉnh lại và được Uyển My khai sáng về diễn biến tiếp theo của câu chuyện, còn sau đó, theo lời Uyển My nói, cả gia đình tôi đã há hốc mồm khi chứng kiến cảnh một cô tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần đã cất công lái xe đưa tôi về tận nhà trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nói say xỉn cũng đúng mà nói lâng lâng cũng chẳng sai:
– Dạ con chào hai bác, Phong có qua nhà con uống chút bia với ba con nên hơi say không chạy xe về được, khi nào Phong tỉnh hai bác nhắn Phong qua lấy xe giúp con ạ!
– Ừ… bác cảm ơn con gái nha, mà con tên gì?
Mẹ tôi thì đang ngạc nhiên không để đâu cho hết trong khi ba tôi thì thốt không nên lời nữa rồi:
– Dạ con là Uyển My ạ!
– Hai đứa là gì… của nhau?
– Dạ tụi con… học chung lớp, ba con có mời… các bạn qua nhà chơi ạ!
– Ra vậy. Vậy giờ con về hả, hay vào nhà uống miếng nước?
– Dạ thôi, con xin phép về luôn ạ, cũng trưa rồi, hai bác nghỉ ngơi!
– Vậy con… đi cẩn thận nhé!
– Dạ, con chào hai bác con về.
Màn đối thoại giữa “mẹ chồng” và “nàng dâu” hờ xem chừng đã kết thúc một cách êm đẹp, cơ mà tôi đâu có để mọi chuyện lắng xuống như vậy chứ, thay vì để Uyển My ra về một cách đường hoàng và lịch sự, tôi lại phá tan bầu không khí thiếu nét chấm phá bằng những ngôn từ không biết để đâu cho hết… nhục:
– Bái bai… hé hé… Uyển My của… mình… về cẩn thận… hức… nhé… hê hê…
Tôi không dám chắc mình có thực sự nói những câu ngu xuẩn như vậy hay không, chỉ là theo lời Uyển My tường thuật lại với gương mặt đỏ ửng lên, vậy nên tôi cũng phần nào cảm thấy… đáng tin hơn một chút. Mà tôi lại càng không hiểu tại sao bản thân mình lại có thể thốt ra mấy câu nói thô thiển đến như vậy trước mặt ba mẹ, há chẳng phải là chưa đánh đã khai hay sao? Ban nãy Uyển My còn nói giảm nói tránh là bạn cùng lớp, giờ tôi tự nói “Uyển My của mình” thì chẳng khác nào tôi bảo nàng nói láo, thật là không có cái ngu nào bằng cái ngu bia rượu say xỉn, nói gì cũng không nhớ:
– Mình nói vậy thật à?
– Ừm… thiệt.
– Xin… xin lỗi! Tại mình… xỉn quá!
– Không sao, chỉ là nói nhầm nhà thôi, hì hì.
– Là sao???
Suốt buổi chiều hôm đó và cả sáng sớm hôm sau, đầu tôi đau như búa bổ sau màn nằm liệt giường, bỏ qua cả bữa chiều hôm ấy cũng như hàng tá tin nhắn hỏi thăm từ Uyển My. Ủa mà khoan đã, tại sao nàng lại nói là tôi phát ngôn “nhầm nhà” nhỉ, ý nàng là sao? Sáng nay đi học, tôi quên mang cả balo theo, chỉ vác mỗi cái thân tàn ma dại lên lớp, đã vậy còn bị Uyển My chọc quê vì vụ say xỉn hôm qua, thành ra hết muốn học hành gì luôn. Tất nhiên là vì không có xe, nên tôi cũng phải bấm bụng đi học bằng Grab giống Uyển My. Cũng may, trong cái rủi có cái xui, vì cái mặt ngu không tả nổi của tôi đang trình làng mà lần hiếm hoi, Ái Quyên chủ động hỏi han tôi một cách quan tâm hơn thường lệ:
– Nè nè, bạn Phong bị gì đó? Sao không chép bài?
– Hở? Có bị gì đâu?
– Không bị gì mà cứ nhìn đi đâu không đó? Chán ngắm tôi rồi hả?
Nói mới nhớ, dạo này cứ ngồi học là tôi ngắm Ái Quyên không dứt ra được. Không chắc rằng do tôi say mê nàng quá đỗi hay là do tôi đang dùng Ái Quyên làm động lực để cố gắng lảng tránh những suy nghĩ về Uyển My, nhưng mà được ngắm nhìn gương mặt khả ái này chăm chú nghe giảng cũng không phải là một ý tồi. Ái Quyên không thông minh giỏi giang như Uyển My, nhưng nàng lại rất tập trung trong giờ học, ít khi nào tôi thấy nàng lơ đễnh vì là bất cứ lý do gì. Có lần hai thằng ngồi cạnh bọn tôi xích mích gây gổ đánh nhau, kéo đổ bàn đổ ghế, ai nấy đều hốt hoảng ra can ngăn, chỉ riêng Ái Quyên là vẫn cặm cụi làm bài tập trên máy, chỉ đến khi nàng không hiểu bài thì mới buông ra để tìm sự trợ giúp. Tất nhiên là Ái Quyên thừa biết tôi nhìn nàng chăm chú, nhưng nàng lại tỏ ra không quan tâm cho lắm, có lẽ là vì bên cạnh nàng đã có quá nhiều thằng thi triển tuyệt chiêu này rồi không biết chừng. Nhưng việc hôm nay tôi bất thình lình ngó lơ nàng đã khiến nàng có chút gì đó gọi là hơi… nhớ mong. Kiểu như khi bạn đã quá quen với một việc gì đó, dù rằng thích hay không thích, nó cũng đã hình thành trong đầu bạn một thói quen khó bỏ. Vậy nên, khi sự việc đó bất ngờ không xảy ra nữa, nó cũng khiến bạn bỗng dưng cảm thấy hơi khó chịu. Đây là một chiêu điển hình trong bí kíp tán gái mà các bậc tiền bối đã truyền lại, và hiệu quả đạt được có thể nói là tương đối tốt, mỗi tội lúc này, đó không phải là việc làm mang tính có chủ đích của tôi, chỉ là tôi say bia mà thôi.
Sau câu nói có phần “trách yêu” của Ái Quyên, tôi như bừng tỉnh lại và tiếp tục công cuộc “ngắm” nàng như những gì tôi vẫn thường làm, chỉ khác là hôm nay, dường như ngoài Ái Quyên ra, có một đối tượng cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt không lấy gì làm thiện cảm cho lắm…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro