Mùa Hạ

Phần 9

2024-08-03 11:28:26

Phần 9
Khoảng 1 lát sau, thằng Huân cũng có mặt tại lớp để vào học tiết cuối. Nó hình như đã nhận ra điều gì đó khác thường từ tôi, nên quay sang hỏi:

– Mày, quen, bạn, nữ, kia, phải, không?

– Nói tử tế đi nào? Mày đã xấu trai lại còn ăn nói như trẻ con lớp 1 đánh vần thế à? – Tôi gắt.

– Đúng không?

– Ừa, đúng.

– Tao biết ngay mà, sao con méo nào tao để ý lại đều biết mày thế hả? Nghiệt ngã vãi củ cải K à.

– Đây là một mối quan hệ buồn, nên mày đừng nhắc nữa, nhé. – Tôi không cười, mặt sầu thảm, nói thật nhỏ nhẹ và chậm rãi.

– Ơ, ờ, tao hiểu rồi. – Nói rồi, Huân cặm cụi ghi chép những dòng chữ trên tấm bảng đen.

Tôi trầm ngâm nhìn ra phía cửa sổ, nơi có thể thấy được khoảng sân sau trường. Tôi, vẫn đang sống trong cảm xúc bi thương từ giấc mơ đêm hôm qua.

Điện thoại rung lên trong cặp, tôi nhìn cô giáo đang tập trung ghi nội dung bài học lên bảng, mới dám lấy điện thoại ra kiểm tra.

Tin nhắn từ Linh.

– K, lát đi học thêm văn, cậu đèo tớ nhé?

Lại cảm giác như bị ai đó bóp nghẹn cổ họng. Thằng Huân ghé mắt nhìn sang. Tôi lừ mắt. Nó quay phắt đi. Miệng lẩm bẩm.

– Gái nhắn nhờ thì đồng ý đi, nghiện còn ngại.

– Là bạn Linh của mày đấy. – Tôi nhấn mạnh.

– Ồ nô, trái tim tao, rỉ máu. – Huân thì thào.

Tôi trả lời Linh.

– Được, tan học, chỗ cũ.

Sau đó, cất điện thoại, tập trung vào môn học. Mắt tôi hơi nhoè đi, hình như một phần nước mắt đang muốn được òa ra.

Trong mơ, người mà bên cạnh tôi, người mà tôi tìm kiếm, không phải là Linh. Vậy, tại sao, trái tim tôi lại đau đớn khi nhìn thấy, nghe thấy và ở cạnh cô ấy đến vậy? Cảm xúc đó là gì chứ?

Tan học, thu dọn sách vở muộn hơn mọi khi, tôi là người cuối cùng rời khỏi lớp. Sân trường bây giờ đã vắng vẻ hơn. Nhà xe chỉ còn lác đác vài chiếc xe đạp của những thành phần về muộn như tôi. Tôi đang cố tình để cho Linh chờ đợi mình. Dắt xe ra khỏi bãi gửi, phía dưới tán cây xà cừ gần cổng trường, tôi đã thấy hình bóng của Linh. Tôi muốn cất tiếng gọi thật lớn, muốn chạy tới thật nhanh mỉm cười với cô ấy. Tôi muốn nghe giọng nói đó, muốn những ngón tay vẽ vẽ sau lưng tôi những dòng chữ yêu thương nguệch ngoạc… Nhưng mà, tôi phải đi chậm lại, phải thật lạnh lùng khi gặp Linh. Gã đàn ông không tự chiến thắng chính mình thì còn làm được việc gì nữa?

Tiến đến gần Linh, không nở nụ cười. Linh cũng mặt lạnh như tôi vậy. Hai con người này, thật tàn nhẫn giống nhau mà.

– Lên xe đi. – Tôi lên tiếng.

Linh ngồi lên yên sau xe tôi.

Không có bàn tay ai níu vạt áo của tôi, chỉ có cảm giác nặng nề, ở phía sau và ở trong lòng tôi. Hai đứa như lần gặp trước, chỉ im lặng.

Đi ngang qua đoạn đường ngập tràn mùi hoa sữa. Tôi từ tốn tận hưởng thật nhiều mùi hương đó. Nhưng mà…

– Tớ thật sự rất khó chịu với mùi hương này. – Linh nói.

– Hả, à ừa, thế để tớ đi qua nhanh đoạn này. – Tôi nói. Chợt mỉm cười. Quả thật, sở thích của hai đứa tôi hoàn toàn không giống nhau. Cô gái tóc ngắn trong mơ, rất thích hoa sữa. Vị của Hà Nội.

– Nay Tiến với Lan nghỉ nên tớ mới nhờ cậu đèo.

– Ừa, tớ biết rồi. Nay thấy cậu tập văn nghệ ở sân sau. – Tôi gợi chuyện.

– Bọn tớ cũng tập sắp xong rồi, mà con trai lớp cậu…

– Kệ bọn nó đi, cậu nên tự hào vì cậu rất xinh. – Tôi lỡ miệng. Trong những ngày tháng quen nhau, tôi chưa từng khen Linh xinh một lần nào.

– Cảm ơn… cậu.

Hai đứa chúng tôi còn cách nhà cô khoảng 500m thì bánh xe phía sau của tôi bị xịt hơi. Tôi phải dắt bộ, tìm vào một quán sửa xe đạp cách đó vài chục mét. Linh có vẻ không thích cảm giác phải chờ đợi, cô nàng nhăn mặt và nhìn vào điện thoại liên tục.

– Tớ nghĩ sẽ vào lớp muộn.

– Chắc chắn sẽ vào lớp muộn rồi, 17 giờ 55 rồi cậu. – Linh trả lời tôi bằng chất giọng tôi chưa bao giờ được nghe.

– Tớ xin lỗi.

Cô nàng chỉ im lặng. Linh đi cách tôi một đoạn dài và lôi điện thoại ra gọi cho một ai đó. Tôi lấy chiếc ghế nhựa màu xanh của bác sửa xe, ngồi bên cạnh bác, mắt không ngừng quan sát Linh. Một lát, khi chiếc xe của tôi được vá xong, cũng là lúc một anh chàng chững chạc đến đón cô ấy. Linh lên xe, không một lời chào, không một lời cảm ơn tôi. Cô ấy rời đi.

Tôi trả tiền cho bác sửa xe, miệng cười, lòng đau như thể chiếc đinh vừa xiên thủng lốp xe tôi đang đâm sâu vào trái tim tôi vậy.

Đạp xe trong tổn thương. Rất lâu sau khi chia tay, tôi đã lại bật khóc vì Linh.

… Bạn đang đọc truyện Mùa Hạ tại nguồn: http://bimdep.vip/mua-ha/

Thu về trên con đường tôi đi. Hơi lạnh theo đó mà ùa về thật khốn nạn. Chiếc áo khoác đồng phục mỏng manh giờ không đủ để bao bọc tôi.

Không hề run lên bởi cái lạnh, tôi run lên bởi nước mắt. Bởi tôi bật khóc.

Dòng chất lỏng lạ lùng khiến tôi không thể đến lớp học thêm. Tôi đạp xe lang thang, đường nối đường, hẻm nối hẻm, không có điểm tới, không có điểm dừng chân, chỉ muốn bình dị trốn tránh cảm xúc bằng sự mệt mỏi khi hành hạ cơ thể và đôi chân mình. Vô thức, cầu DT là nơi tôi đã tới.

Đã hơn nửa năm, tôi không tới đây. Nơi nỗi buồn được trút bỏ, tôi đã bỏ quên nó.

Gần 7 giờ tối, mây đen đã đến ca trực, chúng vây kín bầu trời, ánh sáng nghỉ ngơi, khuất dần về phía đằng tây chân trời. Hôm nay, hoàng hôn vội vã tàn lụi, không còn dư ảnh.

Ngồi vắt chân lên thành cầu, vài người đi bộ ngang qua nhìn tôi bằng con mắt dè chừng. Tôi vẫn vậy, thở hắt ra, cầm sỏi ném từng thỏi xuống dòng sông đang chảy xiết.

Một lát, tôi lôi điện thoại, lướt lướt trong hàng chục số danh bạ, tôi đã gọi cho Huân.

– Alo, gọi gì tao thế?

– Mày rảnh không? Ra đây với tao. – Một chất giọng rất buồn từ tôi.

– Rảnh, đọc địa chỉ đi.

– Cầu nhỏ DT, gần trạm bơm nước…

– Oce, đợi 10p.

– Mua đồ uống nhé.

15 phút sau, Huân có mặt, nó gạt chân chống, đỗ xe ngay sát thành cầu, trên tay cầm một túi toàn nước đậu nành. Mặt tôi nghệt ra.

– 10 Phút?

– Thì 5 phút mua đồ uống cho mày còn gì?

– Sao không mua thứ gì đó có cồn?

– Học sinh nhé mày, định học đòi người lớn hả ông cụ non. – Thằng Huân chỉ thẳng vào mặt tôi mà cười lớn.

– Ừ thì nước đậu.

Huân nhảy tót lên thành cầu, ngồi kế bên tôi.

– Mày có chuyện gì buồn sao? – Huân chậm rãi lên tiếng.

– Ừa, sầu thảm lắm. – Tôi vẫn với màu giọng bi thương đó.

– Kể đi.

– Hm, tao từng hẹn hò với Linh, nhưng hai đứa tao chia tay rồi. Trường mình nhỏ quá, dạo gần đây thường xuyên gặp lại nó. Cảm xúc thật tệ.

– Hm con khỉ ý. Mày không có gì để suy nghĩ ngoài chuyện yêu đương à? Mày thấy tao có yêu đương gì đâu mà vẫn sống vui vẻ lành mạnh thế cơ mà. – Huân vỗ ngực dương dương tự đắc.

– Ừa, mới chỉ nằm ôm đầu và bị đánh ghen thôi mà? – Tôi cười khẩy.

– Thôi nào, những ký ức đó thì mày nên xóa đi. Hm, tao cũng có những nỗi buồn mà. – Huân bắt đầu có nụ cười giống tôi.

– Mày nghe tao chia sẻ nhiều rồi, giờ mày chia sẻ đi, tao nghe. – Tôi quay sang nhìn Huân. Nó cười lớn, cúi gằm mặt, hít 1 hơi thật dài.

– Tao cũng giống mày, có những nỗi sầu bi nhỏ nhặt. Mọi chuyện tệ hơn vào hơn 2 năm trước, khi bố tao mất. Nhà còn mẹ, tao và đứa em gái. Mẹ tao phải nuôi 2 đứa đang trong tuổi ăn học, rất vất vả. Tiền ma chay đến giờ nhà tao vẫn chưa trả xong, may là họ hàng người ta thương, người ta không làm khó. Tao đi làm thêm ở xưởng gỗ, nhưng sắp tới người ta nhập máy về, tao nghĩ người ta không cần tao khuân vác nữa. Không biết phải kiếm việc gì để làm thay mày ạ. Tao thương mẹ tao quá. Còn đứa em tao, từ lúc bố mất, gia cảnh lại thế, nó tự ti lắm, giờ như đứa trầm cảm, không chơi với ai cả. Lúc đi học về nó nấu cơm giặt giũ, phụ tao việc nhà, xong chỉ lủi thủi chơi với con búp bê ngày trước bố tao tặng nó vào ngày sinh nhật. Con bé bị bạn bè xa lánh, trêu chọc. Còn tao thì…

– Tao hiểu cảm giác đó mà… – Tôi vỗ vai Huân.

– Mày thấy đấy, tao luôn tỏ ra thật mạnh mẽ, vui vẻ, ít để ai thấy mình đang phải chịu những gì? Tao phải để mẹ và em yên lòng, vì thật ra, tao là người đàn ông còn lại trong gia đình mà. Tao thấy trên đời này, tao vẫn còn rất may mắn, mẹ tao, em tao và bản thân tao vẫn đang khỏe mạnh. Tao và em tao vẫn được đi học, vẫn được ăn no. Tao vẫn có bạn bè, có những mảnh tình vắt vẻo ngang qua. Haiz, phải luôn yêu đời thôi mày à, nếu cứ kiếm đại vài ba nỗi sầu để làm bản thân buồn ý, chắc có lẽ tao vào ‘hòm’ lâu rồi.

– Mày đã làm tốt lắm, Huân à.

– Thế nên, nghe câu chuyện của tao xong, mày nên suy nghĩ thoáng lên. Tao biết Nam, bạn thân của mày đã mất, chuyện tình cảm và gia đình cũng ẩm ương, lận đận, nhưng mà, phải làm bản thân hạnh phúc, vui vẻ, đừng hành xác chính mình. Tao và mày, xứng đáng có 1 cuộc sống trọn vẹn mà, phải không?

– Ừa, tao rõ rồi, tao hiểu rồi. Có lẽ tao cần sống thực tế hơn, không bi lụy nữa.

Huân và tôi choàng vai nhau, hai thằng cười lớn, dốc hết đống nước đậu nành vừa mua, nhâm nhi, cạn túi như thể đang “mượn rượu” giãi bày tâm sự vậy. Tôi đã hiểu về Huân nhiều hơn. Tôi cũng bớt buồn khi nghĩ về Linh.

Một nhánh sông Hồng vẫn đỏ nặng phù sa, sóng nối sóng thành dòng chảy xiết. Gió thu như nghe được câu chuyện của hai thằng, giờ vờn nhẹ qua da tôi, an ủi Huân, vỗ về Huân. Cái lạnh hóa thành hơi ấm một cách kỳ lạ.

Chẳng đợi nhau nói thêm gì, hai đứa hét lớn. Giải tỏa mọi cảm xúc chất chứa, nghẹn ứ trong lòng. Người nối người đi qua nhìn chúng tôi, dù dè chừng hay kinh sợ, thì cũng không khiến chúng tôi bận tâm nữa rồi.

Hôm đó, khoảng 21 giờ hơn tôi về đến nhà, bố mẹ vẫn phần cơm ở dưới bếp. Cất đồ ăn vào tủ, tắm rửa, lên phòng, tôi không cảm thấy đói.

Được Huân khai sáng tư tưởng, tôi bỗng thấy yêu đời và tràn đầy năng lượng. Nghĩ về buổi học thêm mà mình đã bỏ, tôi lướt trong đầu những người quen ở cùng lớp học văn, loại bỏ Linh, Tiến, Lan, cái tên còn lại là Hoàng Mai. Tôi có số điện thoại từ lần cứu em họ cô ấy ở Hồ.

– Chào bạn, mình là K, chắc bạn nhớ mình chứ? Mình muốn xin bạn tài liệu học thêm văn hôm nay. Mình có việc bận nên không đi học được.

Nhắn xong, tôi quăng điện thoại lên tấm đệm, rồi cũng nằm phịch xuống giường. Ngó nhìn đồng hồ, tích tắc, đếm thời gian cô nàng trả lời tôi. Nhưng mà, suốt hơn 20 phút trôi qua, chưa có một lời hồi âm nào cả.

Tôi bật dậy, kéo ghế ngồi vào bàn học, lấy sách vở ngày mai ra chuẩn bị, học hành nghiêm túc.

Tôi có trí nhớ rất tốt, có thể nhớ được những chuyện từ năm mình 2 tuổi, rõ ràng, không vỡ ký ức. Có thể học một nửa quyển sách sử trong 1 đêm và nhớ được kiến thức tạm bợ đó trong nhiều ngày liền. Chỉ tệ là, hồi ức về những tổn thương, cũng theo vậy mà khắc ghi vào tâm chí tôi. Không thể xóa, không thể lu mờ.

Khoảng 23 giờ, tôi hoàn thành bài tập cho ngày tới, đưa tay vuốt mặt, rót 1 cốc nước đầy và uống cạn. Chợt nhớ về cô gái trong giấc mơ, tôi lấy bút vẽ vẽ từng nét mơ hồ.

“Tóc ngắn, tóc ngắn…”

Tôi chống cằm, cắn nát đầu bút chì, vò đầu, ngồi dậy, đi đi đi lại vòng quanh phòng, thật sự, không thể nhớ nổi khuôn mặt của cô gái đó.

Điện thoại rung lên trên giường, có tin nhắn mới.

Tôi dừng suy nghĩ, vội vã leo lên giường, mở khóa điện thoại.

– Xin lỗi bạn nhé, mình đang bận quá, mai bạn qua lớp mình, mình đưa vở cho. – Hoàng Mai trả lời.

– Ừa, vậy mai mình qua lớp.

– À, bạn có biết ghép video và lồng phụ đề không?

– Tạm tạm, mình có biết qua. – Tôi thêm kèm icon cười nhe răng.

– Giúp mình nhé, lớp mình toàn con gái, không đứa nào biết làm cái này cả.

– Oce, gửi đây, mình xem. Mail là… – Tôi lại ôm việc vào người.

– Đợi mình chút.

Tôi bật máy tính, check mail. Có một tin mới đến từ Hoangmai…

Nội dung bao gồm 5 video nhỏ, chưa được chỉnh sửa.

Tôi với lấy điện thoại.

– Mình nhận được rồi, để mình ghép cho, bạn có thể nghỉ ngơi được rồi.

– Mình sẽ thức cùng bạn. Mình gọi cho bạn nhé?

Không cần nhận được câu trả lời từ tôi. Điện thoại đã rung lên…

– Alo.

– Mình Mai đây, bạn nghe rõ giọng mình không?

Tôi có cảm giác như đã từng nghe giọng nói này mỗi ngày, nó thân thuộc và vô cùng ấm áp. Thanh âm này dường như là một thứ rất đặc biệt đối với tôi, nhưng có lẽ cũng là thanh âm mà tôi đã bỏ quên ở đâu đó trong tâm thức.

– Alo, K, bạn còn ở đó không?

Tôi sực tỉnh, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

– À, mình đây. Mình nghe rõ. Bạn nói đi.

– Bạn cắt gọn video và ghép chúng lại cho mình nhé, có thể sub nếu bạn làm được.

– Đơn giản mà, để mình lo, bao giờ xong mình mail lại cho.

– Mình nghĩ không nhanh đâu, nên mình sẽ đợi bạn.

– Nhưng mà, mình không làm không công đâu đấy. Hehe – Tôi cười nham hiểm.

– Mình sẽ đã bạn 1 chầu gà rán. Nhất trí không?

– Ừa, tạm chấp nhận, giờ mình phải làm rồi, tắt máy nhé? – Tôi đồng ý. Thật ra cũng chỉ nói đùa như vậy, chứ tôi không cần Mai báo đáp mình.

– Mình đăng ký tin nhắn rồi, có gì nhắn mình ngay nhé? – Có vẻ video này rất quan trọng đối với cô nàng.

– Vậy, đợi mình.

Tôi tải những video ở mail về máy, tải thêm những phần mềm hỗ trợ. Khoảng 0 giờ hơn, tôi mới bắt đầu công việc.

Đêm về khuya hơn, gian phòng tôi chỉ còn thứ sáng trắng hắt ra từ màn hình vi tính. Mọi thứ yên tĩnh đến nỗi, âm thanh từ tiếng gõ bàn phím vang lên khô khốc và tiếng đồng hồ như được thể trình diễn tiếng tích tắc nhàm chán từ nó. Tôi uống rất nhiều nước. Cơn buồn ngủ đến rồi đi. Đã rất nhiều lần tôi đứng trước gương trong nhà tắm, dội từng đợt nước lạnh vào mặt, vả thật mạnh vào đôi má đang khô lẻ. Sau đó lại ngồi vào bàn máy tính, lấy tai nghe, nghe đi nghe lại những thanh âm trong đoạn video ngắn chừng 5 phút. Dụi mắt…

3 giờ sáng. Tôi hoàn thành việc ghép hoàn chỉnh 5 video nhỏ.

Dụi mắt, tôi mở điện thoại, tin nhắn từ Hoàng Mai vẫn gửi đến liên tục. Cô nàng chưa ngủ.

– Mình ghép xong rồi, còn sub nữa.

– Mai còn đi học nữa, bạn đi ngủ đi nhé, ghép là được rồi, không cần sub đâu.

– Sub nhanh lắm, mình làm ù cái rồi ngủ cũng được, bạn ngủ đi. – Tôi bắt đầu sĩ diện.

– Mình đợi bạn cùng ngủ.

– Ừa.

Đêm đó, 4 giờ 43 phút, tôi mới hoàn thành sub cho video. Và, cô nàng cũng đợi tôi đến thời điểm ấy.

Sau khi mail cho Hoàng Mai xong, cũng là lúc tôi mặc kệ màn hình đang bật sáng, mặc kệ âm thanh ù ù từ chiếc cây máy tính vẫn vang lên ồn ã, tôi chìm sâu vào giấc ngủ…

Đêm đó, tôi không còn mơ thấy cô nàng tóc ngắn nào nữa.

Sau đêm đó, có một cô gái tóc ngắn bước tới, mang đến những màu sắc tươi sáng khác trong cuộc đời tôi.

“Là em.”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hạ

Số ký tự: 0