Phần 8
2023-12-29 11:39:00
Cả lớp đứng lên chào giáo viên rồi ngồi xuống. Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi là một cô giáo dạy văn. Cô có vóc người hơi đậm, nhìn bề ngoài khá mực thước, dáng đi nhẹ nhàng nhưng không phải kiểu dịu dàng mà có vẻ nghiêm túc hơn.
Cô bước lên bục nhìn xuống quan sát lớp một lúc rồi mới vẫy tay cho cả lớp ngồi xuống. Hôm đó, sau khi giới thiệu sơ qua thì tôi mới biết cô tên Yến, một giáo viên đã có thâm niên ở trường. Buổi đầu tiên đại khái chỉ có sắp xếp chỗ ngồi, bầu chọn ban cán sự và thông báo một vài nội quy của trường cũng như của lớp. Theo đó, chỗ ngồi ban đầu sắp xếp theo số điểm. Bé Phương và bé Trang lùn cao điểm nhất lớp nên 2 tụi nó ngồi đầu, rồi tới 2, 3 đứa nữa, rồi mới tới tôi. Nghĩa là xét theo điểm thì trình của tôi không là cái nghĩa địa gì trong top 3 hay top 5 của lớp này.
Ban đầu tôi tỏ ra không hài lòng vì khi xếp như vậy, lớp sẽ bị phân ra tầng lớp vô cùng nặng nề. Đứa ngồi cuối cùng với điểm số thấp nhất, đôi khi nó tự ti tách biệt ra hẳn tập thể lớp thì còn gì là 1 khối nữa. Nhưng sau khi xếp chỗ như vậy xong, cô mới bắt đầu điểm mặt và sắp xếp lại sơ đồ. Theo đó, 1 đứa giỏi sẽ ngồi cạnh 1 đứa yếu, 1 bàn 2 chỗ ngồi có nam và nữ, hiếm bàn nào 2 nam hoặc 2 nữ. Cao ngồi sau, thấp ngồi trước. Còn riêng tôi, cao 1m73 nhưng lại ngồi bàn 2 với thằng Tuyển. Tôi éo hiểu!
Về ban cán sự thì thằng Đức làm lớp trưởng. Thằng này nhìn có vẻ khá kỹ tính. Da hơi ngăm, mặt hơi mụn, tóc ngắn undercut đúng kiểu thanh niên nghiêm túc, giọng nói to, rõ ràng, điểm đầu vào thì ngồi sau tôi 2 3 đứa nên chắc cũng khá. Lớp phó học tập không ai khác là bé Phương, con bạn lớp cũ của tôi. Còn lại các chức vụ khác tạm thời chưa có.
Đắng lòng vì bước chân vô một lớp hoàn toàn chưa tìm thấy một chút “động lực học tập” nào, tôi thất thiểu vác cặp ra về. Vừa ra khỏi cửa lớp tôi chợt nhớ, Như Quỳnh, đúng rồi, mình mới gặp khi nãy, biết đâu em học bên cạnh lớp mình thì sao? Hay ra đọc bảng thông báo xem thử em học lớp nào rồi xin chuyển qua lớp đó luôn cho máu. Tôi chạy đến bảng danh sách xếp lớp, lần tìm cái tên L T Như Quỳnh. Và không quá mất thời gian, em học ngay lớp 10/1, nhưng tréo ngoe là em lại học chung lớp với Trâm. Thôi dẹp, chung lớp với Trâm thì tôi né. Mệt lắm.
Liếc về phía lớp 10/1, lúc này lớp bạn mới bắt đầu ra, tôi chăm chú quan sát tìm thì vô tình đụng phải ánh mắt của Trâm, tôi khẽ cười chào rồi phớt lờ tiếp tục tìm, đây rồi, đôi mắt bồ câu, làn da trắng như một thiên thần, mái tóc dài xõa ngang lưng, dáng đi uyển chuyển thanh thoát, cô bạn ấu thơ ơi, tôi tìm lại được cô rồi, liệu cô có còn nhớ tôi chăng?!
Chăm chú quan sát một lúc tôi mới phát hiện ra mình không phải là người duy nhất đang làm việc này. Phía sau em còn có vài đứa ngắm nhìn em ra vẻ chỉ cần có cơ hội là bọn nó sáp vô làm quen liền. Tôi mặc, V nay đã khác, yêu cái đẹp, thích cái đẹp nhưng không cần phải sở hữu cái đẹp.
Em tiến lần ra phía cổng, tôi đi theo sau em một đoạn xa xem thử em nó có ai đợi sẵn chở về không hay đi xe. Nhưng càng ngóng càng thấy em nó cứ bước, tà áo dài trắng tha thướt, 2 tay ôm chiếc cặp màu đen trước ngực, dáng đi uyển chuyển, thanh thoát, cô bạn ngồi bên tôi năm đó, vẫn khuôn mặt đó, ánh mắt đó và nụ cười đó, em dường như không hề thay đổi, tất cả chỉ dần hoàn thiện hơn, tôi chợt muốn nói chuyện với em, tôi chợt muốn biết ngay lập tức rằng em có còn nhớ tôi không. Và khi nhận ra có vẻ em đi bộ về vì tôi biết nhà em cũng không xa trường lắm, tôi vội vã chạy vô bãi xe đang đông như ổ kiến lửa, bất chấp tất cả, mất chưa đầy 3ph, tôi lấy được xe và phóng ngay về hướng em đang đi, ngay trước mặt, chẳng một chút ngại ngùng, tôi đạp xe nhanh lên phía trước em nó rồi dừng lại hỏi khẽ “Quỳnh còn nhớ ai đây không?”
Thoáng chút bất ngờ, đôi mắt mở to và tròn như 2 viên bi đen lay láy, rồi em nhẹ cười, từ đôi môi mỏng manh và dịu dàng ấy, em bật ra thành tiếng, cũng thật khẽ “V cũng học ở đây hả?”
Tôi như thấy cả trời đất bỗng trở nên đầy sống động. Dường như những chú chim sẻ ríu rít hay hơn mọi ngày. Dường như những tán me bên đường đang thì thầm reo vui với gió. Dường như màu nắng bỗng vàng hơn và tia nắng cũng vì thế mà lung linh hơn. Giống như “cô gái đến từ hôm qua”, em đang đứng trước mặt tôi, và cái tên ngồi bên em năm nào vẫn chưa bị xóa nhòa trong trí nhớ của em, hoặc cũng có thể, em chưa bao giờ quên đi người con trai năm đó – “cặp Quỳnh để vậy có sợ dính phấn bẩn đi không?”…
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://bimdep.vip/mua-ha-dau-tien/
Tôi thật sự cảm thấy niềm vui lan đi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, và cũng thật tự nhiên, tôi nói khẽ “lên đây V chở về!”
Chỉ hơi thoáng một chút ngại ngùng trong ánh mắt, em bước lại, vén tà áo dài, nhẹ nhàng ngồi một bên lên yên sau xe tôi, và hơn cả những gì tôi mong chờ, tay em khẽ vịn vào lưng áo “được rồi đó, V đi đi!”
Tôi nhấn nhẹ bàn đạp mà thấy đôi chân tràn đầy năng lượng. Đèo em trên xe tôi như chở những ký ức mộng mơ ngày nào thời tiểu học về với hiện tại.
Bất chấp tất cả những ánh mắt ghen tị xung quanh, tôi chả tỏ ra tí ngại ngùng và cũng chẳng hề kiêu căng ta đây chở người đẹp. Em ngồi phía sau xe tôi như một cô bạn thân thiết, như một người hàng xóm xưa cũ bỗng đâu được hội ngộ sau bao năm trời xa cách, quen thuộc, gần gũi, tự nhiên.
Đoạn đường tôi đưa em về tuy ngắn nhưng 2 đứa nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Chỉ tiếc một điều là hai đứa học khác buổi nên việc tôi có thể chở em về như thế này là điều cực kỳ khó có thể xảy ra lần hai:
– Nhà cũng đâu có gần mà Quỳnh đi bộ thế?
– Xa gì đâu V, đi 10ph là tới mà. Coi như tập thể dục. Hihi…
– Ít bữa nữa coi có bạn cùng đường thì nhờ đi chung. Vừa vui lại vừa khỏe.
– Uhm, để Quỳnh xem. Mà V lớn lên bảnh quá nha, lúc nãy chút nữa là Quỳnh không nhận ra luôn đó. Cao dễ sợ, lại nhìn lãng tử sao á, cứ thấy lạ lạ.
– Hehe. Phong cách mà. Quỳnh cũng vậy, lớn lên dễ thương còn hơn ngày xưa, thế này thì chắc Quỳnh không nhờ cũng khối anh đòi đưa đón.
– Tụi mình mà cùng lớp thì vui ha. Như hồi đó, V lại chở Quỳnh đi cho nhanh, khỏi nhờ ai.
– Thôi cô nương ơi. Tui mà chở cô nương khối thằng lại muốn thịt tui ấy chứ.
– V cứ chọc Quỳnh hoài. Tụi mình còn nhỏ lắm V ơi.
Cứ vậy, những câu chuyện không đầu không đuôi, không mở bài mà cũng chẳng có kết thúc, thoáng chốc đã tới nhà em. Em xuống xe, cười thật tươi chào tôi, đợi tôi quay xe đi em mới quay lại bước vô cổng.
Tôi trở về nhà với niềm vui của một buổi đi xếp lớp, mặc dù chưa tìm ra một động lực học tập nào nhưng được gặp lại cô bạn năm xưa. Rồi tôi chợt nhận ra, nếu lớp mình không có thì mình tìm ở lớp khác, có gì đâu ta???
Và như nhà văn Thanh Tịnh:
“Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều, trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường. Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.”
Ngày 5/9/2006, lòng tôi vô cùng tưng bừng rộn rã xúng xính quần áo mới đi đón buổi khai giảng đầu tiên của giảng đường cấp ba. Sau buổi lễ, bọn tôi khối sáng nên ở lại học luôn còn khối chiều thì ra về. Lớp tôi cách lớp Quỳnh 2 lớp, tôi đảo mắt vô lớp 10/1 coi thử Quỳnh ngồi đâu đặng chào một cái cho vui. Nhưng chưa kịp thấy Q tôi đã bắt gặp đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi từ ghế đầu của lớp 10/1. Cô bé với làn da trắng hơn cả trứng gà bóc đang tựa cằm vào đôi tay và đôi tay thì tì vào hai gối, cứ tư thế đó, quan sát tôi như một thám tử đang theo dõi mục tiêu, không chớp mắt, không sao nhãng. Ngay cả khi tôi nhìn chằm chằm lại cho cô bé thấy ngại mà quay đi thì cô vẫn vậy, không hề thay đổi.
Ôi, thần thánh phương nào mà lầy vậy trời. Thôi, không hơn thua với con gái, đặc biệt là Trâm lại ngồi sau con bé này. Tôi quay đi và bắt chuyện làm quen với mấy đứa trong lớp.
Sau buổi lễ, bước vào lớp, tôi lục tục đi lại chỗ ngồi và chợt nhận ra có sự lạ. Lớp dường như đông hơn hôm bữa và chỗ ngồi cũng có vẻ không đúng. Đặc biệt có con bé lạ hoắc cứ nhìn tôi chăm chăm. Tôi cũng chú ý đến con bé này. Mái tóc dài quá vai tí xíu, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, khuôn trang phập phồng dưới tà áo dài trắng. Khuôn mặt vừa lạ lại vừa quen, và nhận xét một cách khách quan, nó dường như xinh nhất trong bọn con gái lớp này. Quay qua chỗ tôi ngồi, vừa đặt cặp xuống thằng Tuyển ngồi cạnh tôi đã khều khều, bữa ni lớp mình mới đi đủ nè, hôm trước thiếu khá nhiều. Tôi quét mắt một vòng quanh lớp và công nhận là nó nói đúng. Và còn hơn cả nhận xét của nó, tôi chợt thấy những động lực học tập mà tôi mong ngóng bây giờ mới xuất hiện.
Quay lên phía bảng, tôi mỉm cười và bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với hôm đầu tiên. Giờ giải lao hôm đó sau hai tiết suy nghĩ vu vơ trong đầu, tôi bay qua chỗ con bé khi nãy và combo luôn bộ câu hỏi tham khảo “lúc nãy làm gì nhìn mình ghê vậy bạn?”, “Hôm trước sao không đi mà bây giờ mới xuất hiện?”, “Chỗ này cô xếp đâu phải chỗ bạn đâu mà bạn ngồi?”
Con bé ngẩn tò te khi một thằng lạ huơ lạ hoắc lại thẩm vấn nó như một trinh sát đang điều tra tội phạm. Nhưng bất ngờ tầm 5s thì nó bắt đầu lấy lại sự tự tin và bật lại “bữa ni V nhiều chuyện hơn hồi xưa nhỉ.” “Lát nữa có ai nhảy lên bàn này chắc V vừa phủi vừa nói chuyện hở?”
Tôi trân cả người ra… Có lẽ nào, đây chính là một trong những sự chờ đợi của tôi khi bước chân vô lớp học này. Mẫn Trinh! Quan sát kỹ nào. Mái tóc dài hơn, ánh mắt tinh anh hơn, nụ cười đầy bí ẩn, nhưng tôi dần nhận ra, cô bạn của năm cũ, tôi bất giác bật người về phía sau và ngập ngừng “Trinh khác xưa nhiều quá nghen. Nếu không có câu nói vừa nãy thì V không nhận ra luôn đó.”
Em cũng cười lại thật tươi “V chẳng khác xưa gì cả, chỉ có nói là nhiều hơn xưa.”
Tôi cười lại và tự nhiên hơn “Sao hôm trước xếp lớp không thấy xuất hiện.”
– Trinh ở quê mới về hôm kia nên không đi kịp. Hôm qua lên trường xem mới biết học lớp này, đọc được cả tên V, chưa chào hỏi câu nào V đã nhảy qua đây rồi.
Tôi chợt nhận ra là ngay cả cái danh sách của lớp tôi tôi cũng chưa đọc qua. Nếu có đọc thì tôi đã nhận ra sự xuất hiện của em sớm hơn rồi. Và nếu như vậy thì mấy ngày qua có lẽ niềm vui trong tôi còn nhân lên nhiều hơn.
Trò chuyện được một chút thì hết giờ giải lao, tôi trở về bàn và bắt đầu cảm thấy cái suy nghĩ chuyển lớp ngày nào thật vớ vẩn, vớ vẩn hết sức!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro