Mùa hạ đầu tiên

Phần 61

2023-12-29 11:39:00

Phần 61
Con người ta thường bắt gặp bản ngã của mình trong cơn say rồi lại đánh mất nó lúc tỉnh táo.

Con người ta cũng thường bồng bột lúc hoàn toàn tỉnh táo rồi lại chín chắn đến vô thường trong những cơn say.

Lúc đó tôi không còn nhỏ nữa. Nhưng cũng chưa lớn. Vậy nên tôi không hiểu được cảm giác say men bia rượu thế nào. Nhưng ái tình lại làm tôi nghiêng ngả trong những cơn mê.

Cầm tờ giấy ướt trên tay. Trời không mưa. Tôi cũng không khóc. Hẳn khi viết ra những dòng này em đang loay hoay trên những cảm xúc rất thật của riêng mình. Và tôi vẫn là kẻ ngốc lang thang chẳng thể nào chịu suy tư động não để một lần chạm đến những cảm xúc đó. Vậy nên tôi chưa từng hiểu em, dù thật ít…

Khi sự thiếu vắng của em chưa kịp mang đến cho tôi những nỗi buồn, thì sự xuất hiện của tôi trong em đã mang đến cho em thật nhiều những nỗi buồn đến vậy. Và bây giờ, nó cũng mang đến cho tôi thật nhiều những dằn vặt trong ký ức.

Những hoài niệm trong tôi về Trâm vẫn còn đâu đó. Những hoài niệm trong tôi về Diệp vẫn còn mới hôm qua. Rồi… những hoài niệm trong tôi về em bỗng trở nên nóng hổi…

Trong một phút mông lung giữa cái lạnh với muôn trùng gió bấc, tôi bỗng thấy mình trở nên thoát xác và bay lơ lửng trên mấy tầng không. Ở đó, tôi có dịp đứng từ trên cao nhìn xuống những ký ức đã đi qua một cách trọn vẹn.

Tôi bắt gặp tôi đang đi bên cạnh Trâm trên con đường sông đầy gió mát vào buổi đêm. Tôi bắt gặp tôi cùng Diệp đón đưa nhau vào những buổi học thêm Lý. Tôi bắt gặp mình đang phiêu trên những điệu nhạc trầm bổng, nắm chặt đôi tay, dìu dắt vòng eo nhỏ nhắn hôm nào. Tôi bắt gặp mình đang ngồi bên em dưới hàng liễu rủ cũng chính tại nơi đây và nhìn thấy em quay lưng cố giấu dòng lệ chực tuôn khi nghe ai kia nói ra lời xin lỗi.

Trong lúc tôi đang vui vẻ, hạnh phúc, có một người đang đỏ mọng đôi mắt từng đêm… Trong lúc tôi đang say men chiến thắng, có người đang âm thầm và dõi theo cùng chia sẻ. Trong lúc tôi rơi vào hố sâu của tuyệt vọng, có người đang day dứt, suy tư…

Lúc đó em không có tôi. Lúc đó tôi cũng chả có mình. Cho đến khi Phượng bước đến và ghép chúng tôi lại gần nhau hơn. Tôi không hề biết rằng mình may mắn dù đã nhiều lần nghĩ về điều đó. Tôi nhận ra có những yêu thương không nhất thiết phải nói bằng lời nhưng lại luôn đợi chờ một lời nói…

Em đã từng khóc vì tôi. Đã từng vô cùng buồn bã vì tôi. Đã kiên nhẫn chờ đợi tôi từng ngày. Đã từ chối những lời mến thương khác cũng vì tôi. Còn tôi…

Khi mà tình cảm em dành cho tôi nhiều đến mức sẵn sàng làm tất cả những điều đó, thì tôi lại chỉ vì một câu trả lời mà sẵn sàng từ bỏ tất cả… Vậy… tình cảm tôi dành cho em là bao nhiêu? Là bao nhiêu khi tôi sẵn sàng đem ra đổi chác chỉ vì một câu nói? Tôi có xứng đáng với em không?!

5h chiều. Những cơn gió không đủ sức làm tôi lạnh nữa. Vì nó không thể nào lạnh hơn lòng tôi đầy băng giá. Tôi thẫn thờ nằm ngả người soãi ra mặt nền bê tông còn đầy hơi ẩm. Đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua. Tôi vẫn cố gắng không tin dù nó thật đến không thể thật hơn, rằng em đã rời xa tôi, rằng tôi đã mất em chỉ trong một phút dại khờ.

Đây chẳng phải lần đầu tôi bị một người con gái mình quý mến rời xa. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi hoàn toàn không bị động. Những người khác cho phép tôi được bên cạnh họ, cho phép tôi được yêu họ, và cũng cho phép tôi nhận lại chút tình cảm từ họ. Nhưng họ không cho tôi bắt đầu một mối tình như em.

Tôi chợt nhận ra rằng, thời gian qua, tôi với em thật sự là của nhau. Tôi đã mang đến em thật nhiều những nỗi buồn. Nhưng tôi cũng đã mang đến cho em thật nhiều những niềm vui. Rồi cuối cùng, tôi lại mang đến cho tôi quyền từ chối khi tôi không thỏa mãn… Tôi có xứng đáng với em không?!

Một buổi chiều trời tối nhanh như nụ cười của ai kia vừa tắt. Tôi vẫn phải đứng dậy dù cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào. Ngang qua khu quán cũ, từng câu từng lời trong bài Kathy hôm nào lại văng vẳng… “chuyện tình yêu… giận hờn mấy chốc để rồi… nước mắt ấy cứ rơi…” Mùa đông ở bên ngoài, mùa đông ở trong lòng, mùa đông cả khoảng trời trước mặt cứ lặng lẽ, sầu thương…

Em nghe không mùa đông lại về…

Chim vỗ cánh rủ nhau đi tránh rét…

Hàng cây trải dài tưởng chừng không biết mệt…

Bỗng một ngày cành cũng ríu rang nhau…

Chút nắng vàng chẳng biết gửi về đâu…

Trên tầng cao những căn nhà đóng cửa…

Vệt sương trắng giăng mờ trên mái phố…

Nhịp chân về nghe xao xác chờ mong…

Mùa đông về rồi em có biết không?

Khoảng cách gần sao không gần thêm nữa…

Hồn anh trống như căn nhà không cửa…

Phía vắng em nghe gió lạnh len vào…

Đó không phải là bài thơ tôi viết. Nhưng đó là bài thơ tôi đã nắn nót chép ra và định gửi đi. Nhưng… bây giờ gửi ai đây…

Đừng ăn kem khi trời lạnh em nhé…

Đừng thức khuya mà học mãi làm gì…

Cũng đừng vì nhớ anh mà suy nghĩ…

Ảnh hưởng nhiều đến việc học mùa thì…

Những cuối tuần đừng đến chỗ thường đi…

Cũng đừng ghé cửa hàng hay hiệu sách…

Những nơi mà ái tình thường thử thách…

Dễ làm quen bắt chuyện lúc vắng anh…

Tôi sẽ gửi ai đây???

Lần đầu tiên tôi cảm nhận trong mình sự tiếc nuối đến như thế. Lần đầu tiên trong lồng ngực tôi vang lên những thanh âm giục giã, dở dang. Tôi thấy khó thở, tôi thấy nóng hổi, tôi thấy bồi hồi, tôi thấy lạnh buốt, tôi thấy cô đơn, tôi thấy mông lung…

Nỗi đau của tôi là nỗi đau tôi xứng đáng phải gánh chịu. Nhưng liệu em có đang vui vẻ không? Có đang thoải mái không? Hay cũng đang chịu những nỗi niềm tương tự? Điều đó thật bất công cho em quá. Sau tất cả những gì em cho đi, rốt cuộc em nhận lại những điều thế này sao? Sau tất cả những đánh đổi, em lại mang vào mình những nỗi buồn vừa cũ vừa mới, vừa đến từ một người chẳng xứng đáng với em như tôi sao…

Con đường hạnh phúc của tôi khi bên em dường như quá ngắn ngủi. Chưa đầy một học kỳ. Tôi cũng đã sẵn sàng để chấp nhận mọi thứ ở phía cuối nhưng không nghĩ nó lại diễn ra trong một kịch bản như vậy. Và trong tất cả những nỗi niềm vừa qua, tôi bỗng nhận ra, có lẽ, tôi đã không còn mến một ai đó, không còn thích một ai đó, không còn thương một ai đó nữa. Khi tôi vui vì niềm vui của ai đó, cũng thật bình thường. Nhưng khi tôi đau một niềm đau của ai đó, có lẽ tôi đã… yêu họ thật rồi.

Tình cảm trong tôi một phút chốc bỗng như chàng trai Phù Đổng năm xưa, vươn mình một cái đã lớn lên, trưởng thành, chững chạc.

Em là người sâu sắc. Nên em hiểu tôi đến đường tơ kẽ tóc. Em thấu sự chân thành trong tôi ngay lần đầu gặp gỡ. Em hiểu sự ngập ngừng của tôi trong những lần gặp nhau. Em thấy nỗi buồn của tôi trong những buổi họp… Vậy, biết đâu, sau những cảm xúc gãy đổ khi nhận phải những lời “trẻ con” từ tôi, trong một ngày nắng đẹp trời em thức dậy, em sẽ hiểu rằng đó chỉ là giây phút hiếm hoi thằng V bốc đồng háo thắng tự cao kia nhanh tay gõ những dòng chữ đó, chứ thằng V thật sự của thường ngày đầy tình cảm, đầy chân thành và đầy chín chắn đến thế nào.

Tôi mong là vậy. Tôi cũng tin là vậy. Và dù không như vậy tôi cũng sẽ làm tất cả để em không vụt ra khỏi tôi thêm một lần nào nữa. Tôi có lỗi, tôi xin lỗi. Dù có thể em sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho những lỗi lầm đó. Nhưng tôi mặc kệ. Chí ít, tôi hy vọng những thứ tôi sắp làm sẽ giúp em vơi bớt những buồn khổ tôi đã mang đến cho em. Để những yêu thương kia có cơ hội được đong đầy một lần nữa. Để con đường từ nhà tôi đến trường có cơ hội được dài thêm. Để hai bàn tay không phải lạnh lẽo cô đơn khi hững hờ khép nép. Để em hiểu rằng em có thể không thích tất cả con trai trên thế giới, trừ một người. Để em nhận thấy những quyết định của mình, sự tin tưởng, lời từ chối, sự gửi gắm… là đúng. Và trên hết, để những hoài niệm trong em sau này về tôi, sẽ được mang ra kể cho nhau nghe chứ không phải là những hoài niệm dở dang về một thời hoa đỏ xa xôi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa hạ đầu tiên

Số ký tự: 0