Mùa hạ đầu tiên

Phần 23

2023-12-29 11:39:00

Phần 23
Vào lớp sau tiếng trống, các thầy cô từ phòng giáo viên đã bắt đầu lên tiết. Tôi và em đi bên nhau gấp gáp qua dãy hành lang, không thể nào tránh khỏi những ánh nhìn đổ về. Tôi chả quan tâm lắm. Nếu muốn đồn thì cứ đồn. Nếu muốn hiểu lầm thì tôi sẽ nói rằng không hề lầm đâu.

Vào chỗ, Diệp vẫn nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn và trao vào tay tôi. “Hôm nay tự nhiên đi trễ vậy bí thư, chở ai nữa hả?”

– Đâu có, gặp nhau nên đi cùng thôi hà. Bí thư của lớp 11/10, lớp V phụ trách.

– Nghe nói V học lý thầy Dũng ở Hoàng Diệu hả?

– Thấy Diệp đổi chủ đề nên tôi nhanh nhảu “Uh, V học từ năm lớp 10, thầy dạy tốt lắm, Diệp muốn học thì cứ vô lớp V nè.”

– Chiều nay Diệp học buổi đầu, V đi không Diệp chở đi?

– Diệp chở V đi hả? À, đúng rồi, Diệp đi xe điện mà. Mà chẳng lẽ để Diệp lên nhà V chở V đi?

– Cũng bình thường mà V, xa thêm xíu chứ mấy.

– Nếu Diệp đi học một mình thì lên chở V cũng được. Nhà thầy xa, đi vậy cho có bạn, lại đỡ phải đạp xe mỏi chân. Hehe…

– Có bé Thùy Trang nữa chứ đâu phải mình Diệp.

– …

Định hỏi sao không chở Trang vì Trang cũng đi xe đạp nhưng tôi kịp phanh lại. Phía trên, giáo viên đã vô lớp. Tôi miên man suy nghĩ. Rõ ràng giữa tôi và Diệp đang có một sợi dây kết nối thật mỏng, mỏng gần như vô hình, nghĩa là nhiều lúc không ai có thể nhận ra. Nhưng sợi dây này tương đối bền chặt, vì nó được xây dựng từ sự thân thiết và quan tâm lẫn nhau một cách nhẹ nhàng từ hai đứa. Tôi mặc đinh và cố ép mình luôn phải suy nghĩ, tất cả những gì giữa tôi và Diệp đến từ một tình bạn đẹp. Lúc đó thằng Thành có nói với tôi “không thể nào có tình bạn thân giữa hai đứa khác giới. Đến một lúc nào đó chín mùi, tình bạn ấy sẽ thành tình yêu, hoặc không còn tình cảm nào nữa.” Mãi cho đến sau này lâu thật lâu tôi mới công nhận, với cá nhân tôi và thế giới quan tôi nhìn thấy, điều này tuyệt đối đúng.

Và dù có dù không, trong tiềm thức hoặc từ một sự chuẩn bị dài hơi hay bất chợt, mỗi chúng ta, khi làm điều gì đó mang tính chất bước ngoặc của cuộc đời, chúng ta sẽ luôn có những phương án dự phòng. Bạn thân cũng được. Còn nếu như dòng đời xô đẩy, ngã về bên này hoặc bên kia, tôi tuyệt không ca thán nửa lời. Vì tôi đang chênh vênh mà.

Giờ ra chơi hôm đó tôi qua lớp Linh định gửi lời cảm ơn với thông báo luôn chủ nhật tuần này họp bí thư toàn trường, thông tin tôi mới nhận được từ cô Ngọc. Vừa mới gặp, chưa kịp mở lời Linh đã cười xởi lởi và nói:

– Sorry ông nha, tui chưa đưa truyện cho Thương, giờ mới định qua đưa nè. Truyện hay quá, đọc vài trang đầu nên tôi thức đọc luôn.

Chững lại vài giây, tôi thông báo cho Linh và nhờ Linh thông báo cho Thương luôn rồi quay về lớp. Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Sáng giờ mình ăn phải dưa bở chăng? Người ta còn chưa nhận được thư kia mà. Thậm chí người ta còn chưa biết mình có lòng đi mượn truyện cho người ta nữa kia. Ôi. Mà cũng tốt. Ít nhất thì không cần thư từ cầu kỳ, hai đứa vẫn đang tiến triển tốt. Mà khoan, có khi nào lá thư kia lại làm chậm những “tiến triển” đó lại không? Mà cũng không thể được. Mình có viết gì hay làm gì quá đáng đâu. Mải mê với những mâu thuẫn trong đầu, tôi đụng phải thằng Nguyên con lớp 11/2.

Tụi A2 là tụi chuyên Toán nên lớp nó con trai khá đông, chiếm 2/3 sĩ số của lớp. Tụi này đá bóng rất tốt, tuyển của trường cũng 2/3 từ lớp nó mà ra. Nhớ năm lớp 10, mỗi lần chạm trán với tụi nó, bọn tôi chỉ biết co cụm phòng thủ rồi banh bổng cho ku Nhân tiền đạo cắm với cái chân trái sát thủ làm chiến thuật đối phó. Tụi này tính hơn thua thì dã man con ngan. Kiểu như tụi nó luôn thích lớp nó nhất về mọi mặt. Vậy nên thách đấu bóng đá và cơ số các môn khác với hầu hết các lớp trong trường. Nguyên con là tiền đạo của đội tụi nó. Chiều cao hơi thấp, tầm 1m6, nhưng kỹ thuật cá nhân đặc biệt tốt, kỹ thuật dứt điểm cũng tốt nốt. Luồn lách, chạy chỗ, lại được mớm bóng thường xuyên nên mỗi khi hai lớp đụng độ, tôi luôn là người kèm cặp nó. Lần này nó đến gặp tôi chắc là để rủ giao lưu nữa đây.

– V, chiều học thể dục xong giao lưu tí?

– Đá bóng à?

– Không, đế chế!

– Đế chế?

– Uhm. Đế chế. Nghe nói mi củ hành thằng Khánh bên A1 nên ta định solo học hỏi.

– Học hỏi thì phải có học phí chứ?

– Chuyện nhỏ, thích bao nhiêu cho cái giá thôi hà. Học hỏi lẫn nhau mà.

– “Học hỏi lẫn nhau?” Tiền bối chắc chắn là cao nhân lâu nay ẩn nhẫn bất lộ chân tướng. Mong chiều nay tiền bối cho kẻ khờ này được dịp mở mang tầm mắt. Tại hạ sẽ vì thế mà biết ơn vô cùng.

– Ok. Chiều 3h nhé!

– Chốt!

Tôi win thằng Khánh A1, khối tôi gần như biết khá nhiều. Đứa ham game một chút thì hẳn sẽ có nghe đến chuyện này. Đứa không ham game thì nghe chuyện bí thư A4 dẫn theo bé nào đó A1, cũng là một câu chuyện thú vị để tám bên ly chè cốc mía. Vấn đề đáng nghĩ ở đây là rõ ràng nó biết tôi win thằng Khánh chỉ bằng vài đường cơ bản nhưng vẫn muốn tới thách đấu, nếu không có tí bản lĩnh thì khác gì thiêu thân lao vào lửa. Có kẻ sẽ gọi là anh hùng, nhưng cũng có kẻ sẽ gọi khác, ngắn gọn hơn, đầy tính tả thực hơn – điên! Có điều chắc chắn nó không “điên”, vậy nên suy ra nó có bản lĩnh. Bản lĩnh cỡ nào thì chiều mới biết được. Dù sao với đôi tay này, đôi mắt này và bộ óc này, cùng với những năm tháng chui rèn chinh chiến khắp trung tâm thành phố cho đến ngoại ô, win được tôi lúc đó, đếm không đầy một bàn tay.

Về đến lớp tôi gọi ku Liêm xuống kể về chuyện thằng Nguyên. Nó nói lâu nay chưa thấy thằng Nguyên giao lưu với tụi nó bao giờ. Nó còn phỏng đoán tới lui rằng có win nổi không vậy bí thư? Ku Thành ngồi bên cạnh thì so sánh “có khi không bằng ta chứ nói gì tới thằng V!”

– Ồ, mi cũng biết đánh hả Thành?

– Nhà ta có máy tính hơi bị sớm mi không nhớ hả? Game hay thằng nào chả chơi.

– Mà sao mi biết trình mi thua ta?

– Ta có xem thằng Khánh đánh mấy lần. Hạ nó trong vài nốt nhạc thì chắc cũng thuộc cao thủ của cao thủ.

– Vậy chiều nay ra chơi luôn cho vui.

Thì ra mà. Ta vốn không ưa gì tụi A2 rồi. Lúc nào cũng nghĩ tụi nó bá đạo. Chiều ni coi tụi nó thê thảm ra sao…

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/

Tan buổi học về nhà, ăn uống xong xuôi tôi lên phòng chuẩn bị sẵn bộ đồ. Lát nữa nhờ Ngân chở tôi đi học thể dục rồi quá giang ku Thành qua net, xong thì thay đồ, hẹn Diệp 5h ở trường đi học Lý luôn.

Chiều hôm đó, sau tiết thể dục, thằng Nguyên chạy qua như sợ mất con mồi béo bở “Ra net King nha V, máy có sẵn rồi.”

Bước vào quán, như kiểu ông trùm bên mấy phim Hàn xẻng, hàng chục đứa A2 đợi sẵn từ lúc nào, nam có nữ có, thấy tôi vào thì dạt qua hai bên để nhường lối. Trận thư hùng chiều nay không đơn giản chỉ là một trận đấu giao lưu, nó còn là trận chiến của bộ mặt, của danh dự, của phân cao thấp. Không tỏ chút e dè, cũng chả để cho “team bạn” có cơ hội đè nén sĩ khí lớp mình tôi cười cười lên tiếng “đoàn kết là chết chùm à nha” rồi ngồi vào máy. Thằng Nguyên lấy đúng biệt danh của nó “Nguyencon”. Vâng – Nguyencon vs Magic – Designer.

Sau lưng tôi không chỉ có mấy đứa Thành, Liêm, King, Hoàng, Tuyển, Danh… mà còn một cơ số mấy đứa A2. Chắc muốn quan sát cách đánh. Chả quan tâm lắm. Kiến thức vốn đầy trong sách, học đó, đọc đó, nhưng chả phải ai muốn làm theo là làm được ngay. Có thể phải quyết tâm, có thể phải kiên trì, nhưng căn bản cũng phải có chút năng lực cơ bản.

Kèo đã lên sẵn. Đấu 3 trận, win thì tiền net và 50k gọi là giao hữu. Trận đấu bắt đầu. Kèo này tôi thất thế thấy rõ. Cừu kẹt trong gỗ, vàng đá ngay bên ngoài. Thằng Nguyên lại được quân Mông Cổ nên ngựa mở đường khá nhanh, kinh tế ngang nhau. Tôi cười thầm, mình lỗ đủ thứ vậy mà kinh tế nó chả hơn mình được, nhưng xét ra đúng là có tí bản lĩnh thật, nếu xét với thằng Khánh thì Nguyencon vẫn hơn 2, 3 bậc. Tôi lấy công làm thủ, up đời sớm và ra ngựa phá kinh tế đội bạn ngay. Chắc đã tìm hiểu lối đánh này khi nghe chuyện thằng Khánh thảm bại, Nguyencon chủ động ra chột phòng thủ các khu kinh tế. Hay lắm bạn! Nhưng đạo dùng quân vốn biến hóa khôn lường. Ngựa mạnh về tốc, xem nhà thiết kế ảo thuật dùng tốc nhé.

Tôi lấy ngựa đi đầu dụ cho lính chột đuổi theo, rồi đem 4 ngựa phía sau xông vào bãi gỗ. Thằng Nguyên thấy vậy lật đật cho chột quay lại phòng thủ, tôi lại chia ngựa ra làm 2 và chạy qua bãi vàng, rồi quay lại bãi gỗ. Cứ 1 tốp nhử lính 1 tốp đánh phá, cố gắng chống đỡ đến phút 21, nhìn chỉ số kinh tế đã thua tôi 1 nửa, thằng Nguyên buồn bã out game. 1 – 0…

Tụi bạn phía sau quan sát thấy thằng Nguyên đã toát mồ hôi hột mà tôi cứ vừa di chuột vừa cười, gõ phím bình thiên hạ, tụi nó không khỏi một phen hả lòng hả dạ. Tôi đánh tiếng cười lớn áp đảo tinh thần đối phương “Haha, bắt bài tốt, chỉ thiếu tí kỹ năng.”

Trận thứ 2, bản đồ tôi bằng phẳng, cây cối um tùm, tài nguyên dồi dào. Ngựa dò đường phát hiện Nguyencon đang xây rào bao nhà chủ động phòng thủ, chắc sợ tôi đánh sớm quá nên cuống cuồng đây, tôi lên đời 25 dân rồi bấm lên đời lần nữa phút 13, phút 17, Knight chạy bao vây, đục vào đến nhà, lại ra đi chóng vánh. Tôi hả hê “Trình độ hơi chênh lệch. Thôi khỏi đánh trận nữa nhỉ?!”

Bộ dạng tiu nghỉu, nó đứng dậy, mặt buồn xo cay đắng “tao thua…”

Tôi đẩy ghế ra đứng dậy theo, một cánh tay chạm vào vai “Solo với ta, kèo 50 – mỗi trận”. Nghe hai từ “mỗi trận” được nhấn mạnh, quay đầu nhìn lại hóa ra là thằng Phú. Thằng này biệt danh của nó là “Phú lè”, nôm na có thể hiểu là “Phu nhân”, phát âm theo tiếng Trung, ám chỉ nó như bê đê, như con gái. Thật ra biệt danh này chỉ đúng với thể hình của nó vào lúc đó, vì nó hơi thấp và gầy. Chứ còn về tính cách, nó men đích thực. Hơn nữa, thằng này có máu ăn thua số một trong những đứa tôi gặp. Thấy Nguyencon lớp nó bị hạ một cách không thể thảm hơn, máu nóng dồn lên não, nó chạm vào vai tôi như muốn đè xuống và quyết ăn thua đủ trong trận chiến AOE này. Tôi quay lại nhìn đồng hồ “4h30 rồi, ta sắp đi học thêm.”

– Không được, mi phải solo với ta đã!

– Hơi ngạc nhiên vì thái độ của nó, tôi nhướn mắt lên “Đi học mà bạn giỡn à bạn.”

– 5H30 mới học, còn 1 tiếng nữa lận.

– Ta có hẹn 5h rồi. Giờ ra ăn tí rồi đi. Nhưng thấy mi có vẻ muốn ăn thua, mai đi, mai thứ 5, thoải mái! Nói đoạn tôi đẩy nó ra rồi rủ mấy đứa tới trước trường mời nước mía mừng chiến thắng.

Thật ra cũng chả phải ăn mừng gì với tí tẹo chiến công này. Vì với cá nhân tôi, tất cả những gì diễn ra trong chiều nay sớm đã nằm trong dự tính. Cái không nằm trong dự tính có thể chút nữa mới đến. Vì trong chuyện tình cảm, tôi vốn hiểu được mọi tính toán cũng chỉ mang tính chất hên xui mà thôi. Buổi ăn mừng này là vì cái khí thế ngút trời của tụi A2 bị tôi đè xuống như đô vật chuyên nghiệp vật một thằng con nít ra vậy, trọng tài vừa thổi còi một cái là đo ván và đập tay liên hồi ngay tắp lự.

– Thằng V nó nằm ở một đẳng cấp khác – thằng Thành lên tiếng mở câu chuyện.

– Thấy nó đập thằng Nguyên thê thảm, nhìn vẻ mặt mấy đứa con gái A2 mà ta phê vl – thằng Liêm cảm thán.

– Hết hí hố coi trời bằng vung. Sáng mắt ra như đèn Huỳnh Quang luôn – thằng Danh đế thêm.

… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://bimdep.vip/mua-ha-dau-tien/

Ngồi chém gió được một lát, tới 5h, đứa nào đứa nấy đều lục tục đi học thêm, tôi cũng tranh thủ thay đồ rồi đến cổng trường. Diệp đến cực kỳ đúng giờ. Lần đầu tiên thấy Diệp mặt quần jean áo thun tôi không khỏi há hốc mồm, có chút cá tính ngày nào của Trâm, cũng tóc đuôi gà, cũng chiếc mũ lưỡi trai, lại thêm chút nhẹ nhàng, rạng rỡ, đằm thắm của riêng mình, Diệp như cô Tấm bước ra từ quả thị, lạ lẫm, giản dị, nhưng quyến rũ. Vừa đến nơi Diệp đã hỏi:

– V sợ Diệp không tiện đường hay sao mà phải xuống đây vậy?

– Diệp ra yên sau đi, để V chở cho. Hôm nay V có hẹn.

– Ủa, hẹn gì vậy V?

– Mấy đứa bên A2 nó rủ đánh đế chế thôi. Vừa cho tụi nó co vòi xong. Hehe…

– V chơi game giỏi quá ha. Hôm trước nghe mấy đứa con gái lớp mình nói V thắng cả thằng Khánh bên A1 mà.

– Tụi nó cứ làm quá. Thằng Khánh như mới tập chơi, có gì đâu mà tâng bốc nó dữ vậy, cao thủ trong trường còn nhiều, chẳng qua nó chưa gặp nên cứ ảo tưởng sức mạnh.

– Mà từ lớp 10 tới giờ V đạp xe đi học thêm tận dưới này hả?

– Uh. Đạp mòn mỏi luôn. Mà thằng Thành nó xa hơn còn đạp được thì V phải đạp được chứ.

– Nhà Thành xa lắm hả V?

… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://bimdep.vip/mua-ha-dau-tien/

Nói chuyện qua lại vài câu vu vơ, tôi im lặng như muốn cảm nhận thật sâu sắc cảm giác lúc này. Lần đầu tiên tôi lái một chiếc xe điện. Và cũng là lần đầu tiên tôi đèo một cô gái phía sau với thật nhiều trìu mến. Tay ga nhẹ nhàng, xe chạy êm như ru trên đường nhựa thẳng tắp. Phía sau, từng hơi thở của em phả vào gáy, chiếc áo đôi chỗ phập phồng thỉnh thoảng chạm nhẹ vào lưng.

Một ngày đầu tháng mười rực rỡ. Hoàng hôn ở phía xa chân trời như tấm background làm phông nền cho buổi chiều hôm ấy thêm phần lãng mạn, thăng hoa. Giờ tan tầm, kẻ hối hả, người vội vàng, riêng tôi lại thấy nhẹ nhàng, thanh thoát đến dịu vợi. Phải chăng tình cảm vốn mù quáng và con tim của chúng ta thật sự quá yếu mềm? Phải chăng tôi đang bước trên con đường nghìn bước có lẻ và cũng đang quay lưng nhưng trong một khoảng không mông mênh nào đó, có một tình cảm đang “bám vào”…

‘Đường vào lớp học xa xa…

Xe tôi cũ kỹ tôi nhờ xe em…

Đường vào lớp học ban đêm…

Song song hai đứa khỏi quên đường về…’

Tối đó về nhà, sau buổi cơm tối, tôi lên phòng, bấm nhẹ chốt cửa, nằm nhẹ nhàng xuống giường. Tôi không thể nào hiểu nổi chính tôi vào lúc đó đang nghĩ gì, đang hướng đến điều gì và đang trải qua tâm trạng gì. Chiếc quạt treo tường phả ra những làn gió nhẹ, hơi lạnh, kéo tấm chăn, những ấm áp của ngày hôm nay đang được ẩn giấu phía bên dưới lồng ngực kia thầm nhắc nhở tôi rằng, dù tôi quyết tâm cỡ nào, tôi vẫn đang chênh vênh… Và tình bạn giữa tôi và Diệp có thể thế này vào lúc này nhưng chắc hẳn, cũng sẵn sàng thế khác vào lúc khác. Tình yêu vốn lạ kỳ. Tôi đưa tay kéo nhẹ cửa sổ, một làn gió lạnh chớm đông thốc vào mặt, khoảng cách giữa lạnh lùng và ấm áp hóa ra mỏng manh đến vậy. Khoảng cách giữa hạnh phúc và cô đơn cũng mỏng manh như vậy. Khoảng cách giữa yêu thương và ghét bỏ, liệu có mỏng manh như thế không???

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa hạ đầu tiên

Số ký tự: 0