Phần 19
2023-12-29 11:39:00
Nghe tới 11/4 bỗng nhiên tôi sôi máu. Không biết đứa ất ơ nào trong lớp làm mất thể diện A4 quá thể. Tuy vậy, vẫn chưa muốn thể hiện gì nhiều, tôi tám với tụi nó vài câu vu vơ rồi quay lên.
Sáng mai đến lớp, tôi chạy ngay lên bàn thằng King khi thấy nó vừa để chiếc cặp xuống. Chiều qua tôi đã nghĩ kỹ, chỉ có thằng King mới hay đi chiến với mấy tụi lớp khác vì thằng này là chúa ghiền game, cứ hết giờ học là nó gần như ra net suốt. Chính điều này làm cho nó, từ một thằng có IQ không hề tệ, lúc cô Yến xếp chỗ đầu năm lớp 10, tên nó ngay trước tên tôi, còn bây giờ, nó thuộc vào diện học sinh cá biệt trong lớp, lâu lâu lại trốn tiết, học hành hơi bết, đầu thì cạo trọc lóc.
Nó vừa ngồi xuống tôi thăm dò ngay: “Mi biết đánh AOC không King?”
– Như trúng món tủ, nó chém ngay: “Muốn học hỏi hả bạn?”
– Nghe nói mi hay đánh với tụi khối chiều à?
– Uhm. Kiếm team ngang ngang thì đánh kèo trả tiền net hay độ 5 10k cho vui.
– Bữa nào kéo ta đi xem thử.
– Muốn học hỏi thì thứ năm tuần này, học xong 2 tiết ra quán King mà xem. Tuần nào chẳng đánh.
– Mà lớp mình mi hay đi với ai nữa?
– Thằng Liêm nè, thằng Hoàng nè, mà hai tụi hắn đánh tệ lắm, chơi gì 3 đánh 1 cũng thua.
Nghe tới đó tôi vừa đi về chỗ vừa rủa thầm ku Liêm. Thằng Liêm vốn cách nhà tôi không xa, tầm 5ph đi bộ là tới. Những năm tôi học lớp 7, lớp 8, cả con đường gần 3km quanh khu vực chỉ có đúng 2 quán Internet ngay gần nhà tôi. Quán đã ít mà lại còn ngay cạnh nhau nên đứa nào muốn chơi phải lặn lội tới xóm tôi mà kiếm máy. Thằng Liêm là 1 điển hình. Đã bao lần nó đứng sau lưng trầm trồ những pha xử lý, điều quân bén ngót của tôi, đã bao lần nó hỏi tôi chỉ nó làm sao chơi cho nhanh lên tay, vậy mà với trình còi của mình, nó lại cầm uy danh của lớp đi đấu với tụi khác để rồi thua be bét với kiểu 3 vs 1, bách nhục.
Để câu chuyện game tới thứ 5 rồi tính tiếp. Tôi về chỗ rảnh tay lật cuốn sổ quản lý chi đoàn ra ngồi đọc, chợt bất ngờ lướt mắt qua 1 thông tin vô cùng hữu ích, số điện thoại của bí thư tất cả các lớp. Lần tay tới lớp 11/10 – Lê Thị Hoài Thương – số điện thoại 0511xxx, cảm giác trong tôi cứ như Columbus tìm ra Châu Mỹ. Vậy mà trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Số điện thoại ở đây, cơ hội là ở đây, gặp gỡ là ở đây, trao đổi là ở đây và… kế hoạch sẽ bắt đầu từ đây.
Vẫn đang phê pha với những gì vừa tìm thấy thì bỗng ở phía trên, thằng Hà ngồi ngay cửa lớp réo tên tôi inh ỏi: “Bí thuuuuu, có người tìm kia.”
Đứng dậy bước ra ngoài cửa, tôi gặp bé Linh đang đợi tôi ở đó.
– Hôm qua V định nói gì vậy, giờ có mình Linh thôi nè?
– À, chuyện dài lắm…
– Ông định nói chuyện gì chứ không phải chuyện đoàn đúng không? – Linh tinh ý ngắt lời.
– … Thật ra thì, chuyện này liên quan đến… bí thư lớp 11/10. – Tôi nói mà cố làm sao nói tránh trực tiếp gọi thẳng tên Thương ra.
– Bí thư 11/10, bé Thương hả? Nó làm sao?
– Sắp vô tiết rồi, giờ về gặp Linh ở quán nước hôm qua được không?
– Liếc nhìn đồng hồ, Linh đáp: “Ông cứ úp úp mở mở, tui ghét lắm đó nghen. Lát về gặp.”
– “Nhớ là 1 mình thôi đó.” Tôi nói với theo tà áo dài trắng vừa quay lưng.
Bước vào lớp với tâm trạng hân hoan khi tin vui liên tục ập đến, vô tình lướt mắt qua bàn Diệp đang ngồi, hình như, trong 1 tích tắc, tôi vừa chạm phải một ánh nhìn sắc lẹm, định thần quan sát lại, vẫn nụ cười đó, vẫn ánh mắt lung linh tỏa nắng đó, Diệp nói khi tôi vừa ngồi vào chỗ:
– V quên trả nhẫn cho Diệp nghen.
– À, hôm qua có việc, vội quá V quên mất.
– Vội đi gặp ai hả V?
– Không hiểu sao tự nhiên tôi rùng mình. “V gặp bé Linh bên A8. Việc đoàn nhiều quá nên gặp trao đổi thêm.”
– Cần Diệp giúp gì thì cứ nói nghen, thấy V giờ giải lao hết chạy qua lớp này lại chạy qua lớp nọ, nhìn thấy thương ghê.
Vẫn kiểu quyến rũ chết người đó, gần gũi và thân thiện, quan tâm nhẹ nhàng mà sâu sắc. Nếu không có sự xuất hiện của ai kia thì có lẽ, bây giờ tôi đã đổ hẳn về một bên rồi. Nghĩ đến đây tôi chợt giật mình, đổ về 1 bên, không đổ, đổ về bên khác… vậy hóa ra tôi đang chênh vênh ư???
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/
Trưa hôm đó, trống đánh hết tiết cuối, tôi lục tục vơ vội sách vở vào cặp rồi ra quán nước hôm qua. Vừa ngồi xuống chưa kịp gọi nước thì bé Linh tới. Không dài dòng, Linh hỏi luôn:
– Chuyện gì vậy, ông làm tôi tò mò quá?
– Gọi xong 2 ly nước, tôi ậm ừ: Thì chuyện về Thương đó Linh.
– Thương sao? Ông cũng định tán tỉnh Thương à?
Tôi giật thót và cũng suy nghĩ thật nhanh. Trước sau gì chả phải nói ra điều này, đi quanh đi co chi bằng bỏ qua kính thưa các kiểu mà vô luôn hội nghị. Chỉ có điều chữ “cũng định tán” ở đây có nghĩa gì ta? Nghĩ tới đó tôi mới hỏi lại bâng qươ:
– Cũng định tán là sao ta?
– Thì bé Thương từ năm lớp 10 tới giờ nhiều đứa tán tỉnh lắm. Ông cũng vậy thì thêm một người nữa chứ sao?
Nghe Linh nói tôi hơi chột dạ. Thị trường này cạnh tranh khốc liệt quá? Nhưng nghĩ lại về bản thân rồi tự đánh giá, đặc biệt lại đang là bí thư của lớp tuyển, tôi tỏ ra tự tin:
– Mà nói vậy chắc Thương chưa… yêu ai đâu nhỉ?
– Hắn khó tính lắm, từ hồi còn học lớp 8 lớp 9 đã nhiều đứa bị cho de rồi. Năm ngoái lớp 10 có anh Vũ gì đó trên mình 1 lớp, đẹp trai như thần tượng, học giỏi lắm mà cũng chẳng làm hắn rung rinh tí nào. Nói đến đây tự nhiên Linh chăm chú quan sát tôi một lúc rồi tiếp tục: Nhưng ông thì tui thấy cũng có khả năng đó, giống giống kiểu người hắn thích. Biết đâu được. Vừa nói Linh vừa khúc khích cười.
Quan sát sự tinh ý của Linh tôi tỏ vẻ thật thà: Ừ thì… V đúng là có cảm tình với Thương thật… Nghe nói Linh là bạn thân của Thương nên V định hỏi vài điều… Nhưng mà, Linh đừng nói lại với Thương nghen.
– Cái đó thì chưa biết à…
– Hihi. Chiều mai đi, chiều mai V mời Linh với bé Nga nữa ra quán bánh kẹp sau trường nha.
– Tui đùa đó ông, chiều mai tui bận rồi. Mà mốt thì được. Hehe…
Vậy là xong. Tưởng gì chứ vài cái bánh với tôi thật quá dễ. Những năm tháng cấp 3, tiền bạc đối với tôi chưa bao giờ là vấn đề. Thật ra tôi cũng chẳng giàu có gì mấy, chỉ là mỗi ngày được 20k tiền ăn sáng và mỗi tuần được 50k tiền tiêu vặt. Ăn sáng thì một tô bún chả cá hay mì quảng tốn 10k, còn lại ăn xôi với bánh mì cũng chỉ 5k là cùng, thành ra mỗi tuần tôi dư ra cũng được hơn trăm. Cứ để đó khi nào cần lại dùng, ví như lúc này đây.
Mỉm cười với những thành tựu có thể gọi là bước đầu, tôi nhấn nhẹ bàn đạp mà nghe lòng thảnh thơi vô cùng. Nếu thanh xuân như ai đó nói thật sự là một cơn mưa rào, thì những cơn gió đang mơn man xung quanh tôi đây có lẽ đang bắt đầu báo hiệu cho trận mưa đó.
Về đến nhà, lật giở từng trang cuốn quản lý chi đoàn, tôi cứ băn khoăn không biết có nên gọi cho Thương để “tâm sự” chút gì đó không thì nghe tiếng mẹ tôi gọi “có điện thoại nè con”. Lật đật chạy tới giữ máy, không hiểu sao cảm giác hồi hộp bỗng bám lấy từng mạch máu và siết chặt nó làm tim tôi đập mạnh hơn. Tôi khẽ giọng “alo…”
– … Thương đây. – Thoáng đôi chút ngập ngừng đầu dây bên kia bắt đầu lên tiếng – Kế hoạch đoàn của lớp Thương thế nào V nói Thương nghe với. Khi sáng định qua lớp V mà thấy V với Linh đang nói chuyện nên Thương về…
Và nó, thằng V của ngày xưa lại thình lình nhảy ra:
– À, Ờ, cũng không có gì, quỹ đoàn với công trình thanh niên… Ờ… cũng đơn giản thôi. Mai… mai lên V nói nha.
– Nếu ngắn gọn thì V nói qua đây cũng được mà. Thương nghe Linh nói mới đầu năm nên cũng chưa có gì nhiều.
– À, thì… V có ghi hết ra ở một mảnh giấy rồi. Mai V gửi Thương nhé. V ăn trưa đã. Vậy nha.
– Nếu vậy thì mai V gửi bé Linh giúp Thương nha.
– À… Uhm.
Đợi đầu dây kia cúp máy tôi mới dần tìm lại chính mình. Chuyện gì đang xảy ra thế này. Mình chưa kịp alo cho ai kia thì ai kia đã alo cho mình. Chuyện đoàn đội tính ra có gấp gáp gì đâu mà phải alo ta? Hay là…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro