Mưa chiều

Phần 79

2024-08-05 16:31:23

Phần 79
Nằm phè phỡn chán chê một hồi rồi tôi cũng lết xuống nhà xem có gì phụ không. Xuống dưới bếp thì thấy nàng đang nấu nướng với nói chuyện cùng bé Thảo. Nhìn thấy tôi nàng bỗng nhiên im bặt không nói gì nữa. Bé Thảo trợn mắt ngạc nhiên nhìn nàng, rồi quay sang nhìn tôi đầy thắc mắc. Tôi cũng chỉ nhún vai không nói gì.

Liếc một vòng xung quanh thì thấy cũng không có gì… đáng để tôi phải ra tay. Nếu như chỉ có mình nàng thì tôi cũng không ngại mà ngắm nhìn nàng, nhưng khổ nỗi lại có con em trời đánh đang ở đây. Vì không muốn nàng khó xử nữa, với ngồi đây thì chán ngắt, vậy nên tôi đành đi lên trên nhà xem tivi. Chuyển kênh vèo vèo cũng chẳng có gì hấp dẫn, thôi đành xem “Tom & Jerry” vậy. Lúc sau thì bé Thảo mon men đến cạnh rồi nói nhỏ vào tai tôi.

“Anh này… ”

“Gì? ”

“Anh… vừa làm gì Linh thế? ”

Tôi choáng váng trước câu hỏi vớ vẩn này, trợn mắt nói – “Làm gì là làm gì? ”

“Vậy sao Linh… ”

“Linh làm sao? ”

“Em thấy Linh hơi khác khác. ”

“Chắc… cô ấy bị ốm. ” – Tôi liếm môi nói.

Bé Thảo nhìn tôi soi mói, rồi cũng lắc đầu quay xuống bếp với khuôn mặt như đang nói – “Lời của anh, em tin… mới là lạ. ”

Ăn cơm xong, để cho nàng không phải khó xử mỗi khi trông thấy tôi. Tôi đành phi tót lên trên phòng, nằm khểnh ra giường rồi xỉa răng. Đang đung đưa chân thoải mái, thì cửa phòng tôi lại chợt mở ra.

“Vừa ăn xong đã nằm, đau dạ dày bây giờ. ” – Nàng nhìn tôi nhăn mặt nói.

“Không sao đâu, dạ dày mình… ” – Tôi đang nói thì im luôn, suýt nữa hớ mồm ra là dạ dày mình trâu lắm thì bỏ xừ. Ai đời đang yên đang lành lại đi so sánh với… trâu làm gì.

“Hở? ” – Nàng nhìn thắc mắc.

“Không có gì, mà Linh vào phòng mình sao không gõ cửa. ” – Tôi nổi hứng lên trêu chọc nàng tiếp.

“Hiếu có gì lén lút hay sao mà sợ mình vào bất chợt? ” – Nàng nhíu mày hỏi.

“Có gì đâu, nói vui vậy thôi. ” – Tôi ẫm ờ đáp, cái suy nghĩ làm cho nàng ngượng tiếp bị sụp đổ nhanh chóng – “Ủa mà Linh lên đây có chuyện gì vậy? ”

“Mình tính hỏi xem Hiếu uống cafe không để mình pha? ”

“À thôi, mình hơi mệt nên muốn ngủ xíu. ” – Tôi vân vê cằm nói. Với dự tính là nàng sẽ quan tâm rồi hỏi han xem tôi mệt như nào, có làm sao không…

“Ừa, thế thì Hiếu ngủ đi. ” – Nàng mỉm cười trả lời rồi đi ra khỏi phòng.

Hai lần tính trêu chọc nàng đều không được làm tôi cực kỳ buồn bực, giống như kiểu là gồng hết sức rồi tung quyền, nhưng lại đấm… vào bịch bông làm không có chỗ phát lực. Chán nản ngồi dậy, mở máy tính nghe nhạc cho thoải mái vậy.

Đăng nhập vào yahoo, lướt qua một lượt thì không thấy em Thùy onl, đoán chắc là em đang nghỉ để chiều đi học. Đến đây bỗng nhiên tôi thấy nhớ nhớ, rồi cảm giác ăn năn thoáng qua trong lòng.

“Mình làm như vậy đúng không? ”

“Nếu Thùy biết thì em ấy sẽ như nào, chắc sẽ buồn lắm đây. ”

“Có gì đâu, bạn bè giúp đỡ nhau học tập thôi mà. ”

“Nhưng dường như chính bản thân mình cũng không muốn nó dừng lại ở hai chữ bạn bè”

“Liệu có cách giải quyết nào ổn thỏa không nếu cứ như thế này mãi. ”

“Chấm dứt với một người… thì không nỡ, nhưng cũng không muốn bắt cá hai tay vì như vậy thì hơi khốn nạn rồi. Nhưng cứ như vậy thì… ”

Tôi vừa nghĩ miên man, tay thì lăn con chuột lướt một vòng xem có những ai đang online. Ngay lập tức tôi giật mình rồi vội ẩn nick gấp, cái suy nghĩ lan man kia cũng bay vút ra khỏi đầu.

“Suýt thì toi, quên mất nay chủ nhật. Đám ăn hại kia cũng ở nhà. ”

Đám ăn hại mà tôi gọi chính là đám bạn ở quê, nay chủ nhật tụi nó online cả rừng. Đã online mà không nói chuyện với tụi nó thì không ổn. Mà đang nói chuyện dở bỗng nhiên tắt đi với lý do là đi học bài, chắc tụi nó cười rung nhà mất. Thôi để khi khác vậy. Đúng lúc này thì có khung chat hiện lên.

Đức: Ê mày.

Me: Gì?

Đức: Đang ở đâu thế?

Me: Nhà chứ đâu, hỏi thừa.

Đức: Bida không, giờ tao qua.

Me: Dẹp, tao ôn bài mai còn thi.

Đức: Học nhiều nhức đầu lắm, đi xả stress đê. Chơi tầm 2 3 tiếng rồi về học tiếp.

Tôi đọc xong mà toát mồ hôi, chơi bida mà chơi 2 3 tiếng. Chơi xong về rồi ngủ luôn chứ học hành gì nổi nữa.

Me: Thôi tao không đi đâu.

Đức: Mày bị sốt à mà sao nay chăm thế?

Me: Không chăm cũng không được =.=

Đức: Sao ế?

Me: Linh qua đây, qua giờ kèm tao học thấy mụ nội này.

Đức: Ủa nó đang ở bên mày à?

Me: Ờ, thì sao?

Đức: Rồi, tao qua liền đây.

Me: Ớ, mày qua làm gì: |

Đức: Qua hỏi bài chứ làm gì, mấy đứa học ngon ngon trong lớp thì tao có chơi với ai đâu mà hỏi. Có em Thùy của mày thì lâu lâu nói chuyện vài câu, nhưng mặt cứ lạnh tanh như chùa bà đanh ế hỏi thế quái nào được.

Me: Sao mày biết người ta học giỏi hay không mà sang hỏi, mà mày hỏi cái gì.

Đức: Sang kèm mày thì chỉ Anh văn chứ còn quái gì nữa, giờ tao sang hỏi Anh văn được chưa.

Me: Ờ, cầm tao ít nho khô sang. Hôm nọ mày mang sang ít quá, ăn hết rồi.

Đức: Rồi, à mà khoảng 2h tao mới qua.

Me: Ờ muốn qua lúc nào thì qua, bố out đi ngủ đây.

Đức: Cút.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa chiều

Số ký tự: 0