Phần 59
2024-08-05 16:31:23
Tôi cứng đờ người lại, mọi giác quan trong cơ thể vẫn chưa thể hoạt động như bình thường. Tôi chỉ biết chăm chăm nhìn vào nhân ảnh đang ở trước mặt. Sao nàng lại ở đây, tưởng rằng nàng sẽ không nói chuyện với mình nữa chứ. Rồi sau đó tôi hất văng cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu, rồi thầm nghĩ cái khác – “Hình như mình vẫn còn đang ngủ, chưa có tỉnh… Đúng rồi, mình đang bệnh cơ mà, đây chắc chắn là hoa mắt rồi. ”
Và để chứng minh rằng tôi bị ảo giác sinh ra làm mờ đi… ý chí. Tôi không ngại ngần mà đưa tay lên khẽ nhéo, nhưng không phải nhéo vào người tôi để xem có phải mơ hay không, mà tôi lại đi… nhéo má nhân ảnh trước mặt trước mặt xem có đúng do… ảo giác sinh ra hay không.
“Đau… ” – Nàng hơi nheo đôi mi lại, khẽ gắt nhẹ.
“Tía má ơi… ” – Tôi hoảng hồn co rụt tay về – “Ta vừa làm gì thế này… Nếu không phải mơ, thì đây là… ”
Một lát sau đầu óc mới kịp thích nghi với tình huống ở hiện tại, thì lúc này một trận choáng váng ập tới, đồng thời cơ thể tôi rét run bần bật. Tôi khẽ rùng mình một cái…
“Hiếu nằm nghỉ đi, đang sốt cao lắm đó! ” – Nàng khẽ nói.
“Ừa. ” – Sau khi nhận ra tình trạng cơ thể cực kỳ bất ổn, tôi liền nằm xuống cuộn tròn chăn lại rồi tiếp tục run lên…
“Linh tới lâu chưa? ” – Tôi khẽ hỏi nàng, lòng lại thầm thắc mắc rằng sao mấy tuần nay không nói chuyện. Sao giờ nàng… lại mò qua đây.
“Mình tới từ 5h hơn rồi kìa. ” – Nàng một tay khẽ vén lại vài sợi tóc đang loạn nhịp, tay còn lại đang… xoa xoa má – “Hiếu ăn cháo nhé, mình xuống dưới nhà lấy cho. ”
“Thôi tí đi, miệng đang đắng nghét khó chịu lắm. ” – Tôi lắc đầu như trống bỏi, rồi mới nhận ra hình như mình còn quên điều gì đó – “Ủa 6 rưỡi rồi, sao Linh không đi học? ”
“Hả? ” – Nàng giật mình rồi khẽ nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái – “Mình vừa học về mà, trời sắp tối rồi còn gì nữa. ”
“Hả 6 rưỡi tối. ” – Tôi giật mình, ngay sau đó là toát mồ hôi – “Ông trời ơi ta ngủ mê mệt gần 1 ngày rồi… ”
“Chứ Hiếu tưởng giờ là buổi sáng à? Nếu là sáng thì làm gì có chuyện mình đến đây lúc 5h cơ chứ, ôi… ” – Nàng lắc đầu thở dài.
“Ừa… ” – Tôi gật gù.
“Để mình lấy cặp nhiệt độ, Hiếu đo thử nhé? ” – Nàng khẽ cắn môi nói.
“Thôi khỏi đi, đằng nào cũng trên 39 độ rồi. ” – Tôi thở dài cảm khái.
“Sao Hiếu biết? ” – Nàng ngạc nhiên hỏi lại.
“Thì lần nào Hiếu mà sốt thì đều thế mà. ”
Nàng gật đầu nhẹ nhàng, rồi cũng không đi lấy cặp nhiệt độ nữa mà đưa mắt lơ đãng nhìn qua cửa sổ… Tôi cũng không biết nói gì đành co người trong chăn rồi run tiếp, thỉnh thoảng khẽ liếc sang nhìn nàng. Rồi cứ thế hai người cũng không ai nói chuyện với ai, trong đầu lặng lẽ đuổi theo từng mạch suy nghĩ của mình. Tôi cắn răng nghĩ xem nếu nàng đến đây rồi, có nghĩa là không còn giận nữa, nên nhân cơ hội xin lỗi chuyện hôm nọ luôn…
“Linh… ”
“Hiếu… ”
Cả 2 âm thanh khẽ vang lên đồng thời, rồi 2 đôi mắt cũng đang ngạc nhiên nhìn nhau… Trong giây phút nhìn vào đôi mắt đó, tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập lại.
“Sao vậy? Hiếu tính nói gì à? ” – Nàng mỉm cười rồi hỏi tôi.
“Ừm… ” – Tôi khẽ đảo tròng mắt suy nghĩ, rồi tặc lưỡi thôi thì nói luôn vậy. Dù gì mình cũng đi xin lỗi nàng, nên dù gì cũng phải chiếm lấy tiên cơ trước…
“Hiếu… xin lỗi chuyện hôm nọ nhé. ”
“Chuyện hôm nọ là gì chuyện gì? ” – Nàng lấy 1 tay khẽ chống cằm rồi hỏi.
“Thì… chuyện hiểu lầm rồi nhắn tin hôm bữa đó… ”
“Chỉ vậy thôi à? ” – Nàng cau mày hỏi.
“Ừm… ừm… ” – Tôi gật đầu lia lịa.
Nàng nhìn tôi một lát rồi khẽ lắc đầu.
“Ơ sao vậy? ” – Tôi ngạc nhiên hỏi.
Nàng lại lắc đầu rồi nhìn tôi nhẹ nhàng nói – “Hiếu… đáng ghét lắm! ”
“Là sao? ” – Tôi thắc mắc khó hiểu, càng nghĩ càng không hiểu ý nàng muốn nói gì… Đợi đến khi cơ thể khẽ run lên thì tôi mới sực tỉnh…
“Lạnh lắm hở? ” – Nàng lo lắng nhìn tôi hỏi.
“Ừa, đang run bần bật nè, không thấy à? ”
“Đâu, để xem nào? ” – Nàng nhẹ nói rồi khẽ đưa bàn tay đưa lại phía tôi.
“Thôi không cần đâu. ” – Tôi lắc đầu nói, đồng thời hơi lùi người về sâu hơn phía đầu giường.
Nhưng khi tôi vừa lùi người lại thì đồng thời cùng lúc đó, bàn tay nàng cũng khẽ với tới. Thay vì tay nàng áp vào trán tôi như thường lệ, thì giờ lại… áp sát vào má tôi. Rồi cả 2 lại cùng đờ người ra và… giữ nguyên tư thế.
“Ơ… mình… ” – Nàng giật mình rụt tay về.
“… ” – Tôi cũng không biết nói sao với trường hợp này, lòng thì thầm than tiếc hùi hụi.
“Thôi, Hiếu nằm đây nhé, mình xuống lấy cháo cho. ” – Nàng lúng túng nói, gò má đã đỏ bừng lên từ lúc nào.
“Ừm, thế làm phiền nhé. ” – Tôi cũng không phản đối vì thực sự lúc này bụng đang réo inh ỏi lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro