Mưa chiều

Phần 53

2024-08-05 16:31:23

Phần 53
“Thì cả tuần vừa rồi em ở nhà, có vài chỗ không hiểu. Mà cứ gọi điện thì… hơi kỳ nên em rủ Linh qua đây luôn. ”

“Em đang bệnh thế, nhỡ lây thì sao? ”

“Linh nói là không sao, chiều tầm 2h Linh ghé. ”

“Ừa… Thế đi, anh đi nấu cơm đây. ”

“Ơ… ” – Thảo giật mình, chắc nó đang thắc mắc về thái độ lạnh nhạt của tôi lắm đây. Nhưng tôi còn chẳng hiểu được thì lấy gì nói cho nó hiểu.

Cơm nước xong xuôi, tôi tót lên phòng gác chân lên giường mà nằm phè phỡn. Đầu quay như chong chóng, không biết lát gặp nàng thì nên như thế nào đây, rồi nói gì, làm gì… Nghĩ vớ vẩn một hồi rồi tôi… lăn quay ra ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì đã là gần 5h.

“Giờ là 5h, em Thùy hẹn 7h. Mà nhà thì gần 7 rưỡi mới ăn cơm… Thôi 6h hơn ra ngoài để gói quà rồi từ từ đạp đến nhà em ấy cũng được, dù gì đến sớm cũng còn hơn đến trễ. ”

Trong bụng nghĩ vậy, tôi phi vào nhà tắm. Lúc chui ra, dự định là hút điếu thuốc cho sảng khoái đầu óc. Mở ngăn bàn ra thì thấy bao thuốc vẫn nằm đó, nhưng cái bật lửa thì… đi chơi mất rồi. Lục tung lên cũng không thấy tăm hơi đâu, đoán chừng bé Thảo lấy để làm gì đó. Thế là tôi cứ quần soọc… cởi trần mở cửa phòng ra gào ầm lên.

“Thảo ơi… ”

“Em ở dưới nhà. ” – Tiếng bé Thảo nói từ dưới vang lên.

Tôi phi huỳnh huỵch xuống cầu thang, lao ra phòng khách. Bình thường giờ này thì nhà chưa ai về, nên tôi cũng chả nhìn xung quanh mà hỏi luôn – “Cái bật lửa anh để trong ngăn kéo đâu rồi? ”

“Ở trên bàn phòng em đó, anh vào lấy đi. ”

“Ừm… ” – Tôi gật đầu, rồi mới nhìn xung quanh. Ngay lập tức đổ ánh mắt nhìn chằm chằm về phía một người con gái…

Là nàng, lúc này tôi mới nhớ đến vụ Thảo nói lúc trưa là chiều nàng sẽ qua. Mà khổ nỗi tôi vừa ngủ dậy, rồi suy nghĩ đến chuyện tối nay, sau đó là tẳm rửa mà quên khuấy mất vụ này. Nàng vẫn bộ váy trắng kiều diễm như vậy, vẫn đôi mắt u buồn kia, vẫn đôi môi mỏng hồng phớt say đắm như ngày thường. Nhưng không còn nụ cười mỉm mị hoặc như có như không kia nữa, cũng không còn bộ dáng khẽ trêu đùa tôi như ngày nào… Mà giờ đây tôi chỉ cảm thấy ở nhà sự xa lạ, lạnh lùng y như ban đầu gặp Thùy. Và tôi cũng nhận ra nàng dường như trông khá mệt mỏi, dường như gần đây suy nghĩ khá nhiều…

“Ơ chào Linh… ” – Đứng hình mất một lát, tôi mới mở miệng nói ra được một câu.

“Ừm… chào Hiếu. ” – Nàng cũng chỉ khẽ gật đầu rồi lạnh nhạt đáp lời.

Tôi thề rằng lúc đó tôi rất muốn đến ngay bên cạnh nàng, rồi hỏi han rất nhiều điều. Nhìn thân ảnh mảnh mai, đơn bạc kia tôi lại có cảm giác đau xót, muốn… ôm nàng vào lòng. Nhưng rồi đó cũng chỉ là mong muốn mà không thực hiện được… Tôi đứng như phỗng ra đó một lúc, rồi cũng không biết nói gì. Sau đó mới lủi thủi đi lên trên phòng, lòng lại đầy tâm trạng bực bội khó chịu.

Khẽ châm điếu thuốc, vừa hút được vài khói đã quăng ngay nó đi mà nằm bẹp ra giường, vắt tay lên trán nghĩ ngợi lung tung. Một lát sau thì báo thức ở điện thoại vang lên, tôi cầm lên thấy cũng 6h rồi. Đứng dậy thay quần áo chuẩn bị cho cuộc hẹn hò tối nay. Vẫn như thói quen đó là quần jean đen, giày đen nhưng nay không măc áo thun đen nữa mà là áo sơ mi… màu đen. Khẽ đưa tay lên xoa xoa mớ tóc sau đó lắc lắc đầu, rồi vuốt lại vài lần cho tóc ngay hàng thẳng lối. Lúc này mới thoải mái ôm hộp quà to tướng đi ra khỏi phòng.

“Anh đi đâu thế? ” – Bé Thảo đang ngồi xem tivi, thấy tôi đi xuống thì hỏi.

“Anh đi chơi. Ủa Linh về lâu chưa? ”

“Về được một lúc rồi, anh lại đi sinh nhật ai à mà ôm quà to thế? ”

“Ừm, anh có hẹn với Thùy. Quà này tặng bù tuần trước anh quên mất. Mẹ về chưa em? ”

“Mẹ vừa về, đang ở trong bếp đó. ”

Tôi gật đầu rồi đi ra sau bếp xin phép đi chơi đàng hoàng, dù gì cũng đang ở nhà của… người ta nên cũng phải lễ phép một chút, không thể nào vô pháp vô thiên như ở quê được. Xong xuôi tôi nhẹ nhàng đặt cái hộp quà lên giỏ xe, may phước là vừa khớp chứ không thì mệt rồi.

Đạp xe ra một cửa hàng quà tặng gần đó, tôi đưa hộp quà cho người ta nhờ gói lại. Chọn giấy gói màu tím với cái nơ trắng bạc xong, ngồi đợi mất một lát thì xuất hiện trước mặt tôi là một hộp quà được gói cẩn thận. Thầm tự thưởng cho mình vài lời khen ngợi vì biết phối màu tốt, rồi cũng ôm nó ra đặt lên giỏ xe rồi giồng chân đạp tới nhà Thùy.

“Ủa sao đến sớm vậy? Chưa đến 7h mà? ” – Em ra mở cổng rồi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

“Thì… hẹn với người đẹp mà, nên phải tới sớm chứ. ” – Tôi gãi đầu cười.

“Ủa chứ Hiếu ăn gì chưa? ”

“Mới ăn ở nhà rồi sang đó. ” – Tôi cắn răng nói xạo.

“Ừa mình cũng vừa ăn xong, thôi Hiếu vào nhà đi. ” – Em khẽ đứng tránh sang một bên cho tôi dắt xe vào.

“Này, chúc mừng sinh nhật nhé. ” – Dựng xe xong tôi khẽ đưa hộp qua lên tặng cho em.

“Cảm ơn nhé. ” – Môi nàng lại khẽ nở nụ cười làm tôi ngây ngẩn – “Mình… mở luôn được không? ”

“Ơ sao không để tối về mở? ”

“Thì… mình đợi món quà cả tuần rồi mà. Giờ mở với tối mở cũng đâu có gì khác nhau. ” – Em khẽ mím môi nói.

“Ừa… ” – Tôi khẽ gật đầu.

Từng ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng gỡ cái nơ rồi từng lớp giấy gói ra, sau đó là mở chiếc hộp đựng cuối cùng. Trước mặt của là cái mô hình được tôi tỉ mỉ, chăm chút làm mấy ngày hôm nay. Em nhìn món quà một lúc, sau đó rồi nhìn tôi. Đôi mắt em đã hơi đỏ lên, mãi một lúc em mới ngập ngừng nói ra được một câu…

“Hiếu tự làm hả? ”

“Ừm… ” – Tôi cũng gật đầu đắc ý.

“Mình cảm ơn nhé. ”

“Ừa, thôi Thùy vào cất đi rồi đi thôi. Không lẽ lại đứng đây suốt sao. ”

“Đợi mình tí, mình ra liền… ” – Em nói rồi ôm cái mô hình của tôi như… báu vật, dần dần đi vào trong nhà.

Cứ tưởng con gái chuẩn bị thì lâu lắm, ai dè đâu vừa ngồi chưa được bao lâu thì em đã đi ra. Váy xanh dương nhạt êm dịu, tóc vẫn thả tự do như bình thường, lông mi hơi cong lên với đôi mắt… lạnh lùng nhưng cũng không kém phần thu hút. Tôi thầm cảm khái không biết kiếp trước mình tu hành đắc đạo lắm hay sao mà kiếp này có… số hưởng thế này.

“Hì… Đi thôi… ” – Em khẽ nhìn tôi mỉm cười.

“Ừa… ” – Tôi gật đầu rồi dắt xe ra – “Nào, mời tiểu thư lên xe. ”

Nàng bặm môi, khẽ đưa tay lên nhéo hông tôi thật mạnh, hừ giọng – “Lúc chiều dám gọi người ta là tiểu nha đầu ha, oai hùng ha? Đây là trả thù cho câu nói lúc chiều đó! ”

“Ế… ” – Tôi hít sâu một hơi, chưa kịp nói gì thì chỉ cảm nhận gò má mình có một thứ gì đó nhẹ nhàng, mềm mại chạm vào…

“Còn đây là cảm ơn về món quà… ” – Nàng nói xong khẽ cúi đầu, khuôn mặt với tai đã bắt đầu đỏ lên.

Tôi thì đang ngây người ra chưa hiểu ất giáp gì cả, vẫn chưa thích ứng được tình hình thay đổi nhanh chóng như này.

Thùy thấy khuôn mặt đang ngây dại của tôi thì bật cười – “Thôi đi nào, đứng đó hoài vậy. ”

“Ừa… ” – Tôi cũng gật đầu rồi guồng chân từ từ đạp xe.

Dường như cái khung cảnh ướt át ban nãy vẫn còn, nên cả 2 còn khá ngượng ngập. Cũng không ai dám hé răng nói gì. Tôi thì nhẹ nhàng đạp xe đi, trong đầu thì vẫn đủ loại ý niệm. Thùy cũng chỉ im lặng, thỉnh thoảng khẽ bấu vào hông tôi khi có ai lái xe ẩu chạy vụt qua…

“Hiếu tự làm cái mô hình đó à? ” – Một lúc sau thì em phá tan bầu không khí im lặng.

“Ừm… Bữa hôm đi với thằng Đức mua đồ đó. Hôm đó mình đi mua vài thứ rồi về làm luôn. ”

“Mấy ngày nay hôm nào mắt cũng thâm quầng, là vì cái này hả? ” – Nàng ngạc nhiên.

“Cũng không hẳn, làm cái này cũng không tốn nhiều thời gian. Chẳng qua là ngồi học cái đống bài kia rồi thêm cái này nữa, nên thời gian hơi eo hẹp thôi… ”

“Khờ quá, có ai kêu Hiếu làm gấp đâu. Từ từ rồi tặng cũng được mà… ”

“Thì mình biết Thùy đang đợi mà, đúng không? Nên mình… không nỡ để cho Thùy đợi lâu. ” – Tôi cười hề hề.

“Miệng lưỡi dẻo lắm… Hừ”

Thế rồi không khí ngượng ngùng ban nãy cũng bay mất tiêu, tôi và em lại tếu táo đủ thứ chuyện. Em chỉ tôi rẽ đường nọ đường kia, trong khi khu bên này thì tôi mù tịt đường. Lúc sau ra đến đại lộ Nguyễn Văn Linh, em chỉ tôi vào gửi xe tại một bãi gửi xe của một khu dân cư ở đó. Rồi cả 2 lại nắm tay nhau đi dạo trên con đường đầy cây xanh này (Do khu này là khu ở cao cấp nên không có xe cộ đi lại nườm nượp như đường lớn mà chỉ có xe của mấy nhà trong này thỉnh thoảng chạy ra chạy vào, lại có cây xanh 2 bên đường nên người đi dạo cũng khá đông).

Rồi cứ thế, tôi và em khẽ đan tay vào nhau rồi chầm chập dạo bước. Bầu trời tối hôm đó rất trong, gió thổi đìu hiu nhẹ nhàng. Tôi khẽ hít sâu một hơi, đâu đó trong không khí còn vương lại hương hoa nào đó mà tôi không biết tên. Thùy đi bên cạnh tôi cũng nhẹ nhàng hàng, tôi rất ít khi nhìn thấy Thùy mang dáng bộ tươi trẻ như vậy. Khẽ siết chặt bàn tay hơn, em cũng quay qua tôi khẽ mỉm cười.

“Ủa đi vào trong kia hơi tối… Có sao không đó? ” – Tôi nhíu mày hỏi vì con đường trước mặt chỉ có mấy trụ đèn lờ mờ chứ không phải đèn cao áp như bên ngoài.

“Không sao đâu… Người ta cũng đi vào mà, khu này an toàn lắm. ”

“Ừa… ” – Tôi cũng gật đầu rồi nằm tay nàng tha thẩn đi vào.

Và dường như mồm tôi là… mồm quạ. Vừa mới dứt lời khoảng 15 phút. Đang nắm tay người đẹp đầy sung sướng thì có 3 thằng ôn đi ngược chiều, mặt mũi cũng không có vẻ hiền lành gì. 3 Tên đó đi lướt qua rồi đôi mắt khẽ nhìn về Thùy. Sau đó tôi nghe đằng sau có tiếng xì xào, rồi 3 thằng đó lại vọt đến trước mặt tôi…

“Em này xinh đẹp quá ta ơi. ” – Một thằng trong đó nói.

“Em ơi, đi cùng bọn anh đi. Cái thằng này nhìn tướng ốm nhom thế này, chắc không đủ cho cô em đâu… Hahaha” – Thằng kế bên cũng chen vào, vừa dứt lời là điệu cười đầy sảng khoái của nó và 2 thằng kia.

“Thằng này làm gì mà mặc nguyên bộ đồ đen vậy, mày tưởng mày là mafia à? ” – Lúc này thằng còn lại cũng chen mồm vào.

Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, xưa giờ chỉ có mình đi gây sự người ta, giờ lại có người tìm mình… kiếm chuyện. Suýt chút nữa bò ra cười vì lâu lắm rồi chưa gặp tình trạng thế này, nhưng nghe thấy giọng điệu xấc xược đó, lại còn xúc phạm đến em Thùy, thêm tâm trạng bực bội của tôi lúc mới ngủ dậy, tôi cũng không định nhịn nữa. Thùy lo lắng khẽ siết tay tôi lại. Tôi nhìn em mỉm cười an ủi, rôi khẽ buông tay Thùy ra sau đó đứng chắn trước mặt em.

“Mày làm gì đấy, định làm anh hùng rơm à? ” – Thằng mở miệng chê tôi ốm nhom cất lời, trong đầu tôi ghét thằng này nhất vì những lời cũng nó cũng thâm độc nhất.

“Cụp cái mắt chó của tụi mày lại rồi cút sang một bên… ” – Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào nó, giọng trầm xuống…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa chiều

Số ký tự: 0