Phần 21
2024-08-05 16:31:23
9H sáng. 2 Đội tập hợp đầy đủ. Tôi liếc nhìn đội hình 12A5 thầm tặc lưỡi. Hơn 2 tuổi có khác, cao to hơn chúng tôi cả khúc. Nhưng chỉ thế thôi thì… Nghĩ đến đây tôi nhếch khóe miệng lên cười nhẹ.
“Xin chào quý bạn và các vị, chúng ta lại gặp nhau trong trận cầu được xem là tâm điểm của bảng E trong khuân khổ giải bóng đá chào mừng ngày 20/11. Đội hình áo xọc trắng đen Juventus là 12A5, còn trang phục quỷ đỏ MU là 10A2. Tuần trước, 2 đội này đã khiến cho chúng ta chứng kiến được cơn mưa bàn thắng, nhắc lại thì tôi cũng khá ấn tượng từ cú sút từ ngoài vòng cấm địa của Tiến Mạnh bên lớp 10A2. Hôm nay anh còn có thể tung ra những cú sút sét đánh như vậy hay không? Và đặc biệt 10A2 còn là 1 trong 2 đội khối 10 dành chiến thắng tại lượt trận đầu tiên. 2 Đội đã ổn định đội hình và 12A5 là các cầu thủ có bóng trước. Thầy Hùng đã đưa còi lên miệng, và trận đấu… bắt đầu” – Giọng thằng cha bình luận viên oang oang.
“Hoét… ” – Tiếng còi khai cuộc vang lên.
Bên 12A5 cầm bóng trước, và y như tôi dự đoán, bóng được trả về cho thủ môn rồi sau đó đội hình dãn cách ra tạo cơ hội đưa bóng lên. 12A5 phối hợp khá ăn ý, kỹ thuật cũng tốt. Từ các đường chuyền 1 chạm để làm lỡ đà các cầu thủ truy cản, đến những pha kết hợp 2 cánh và trung lộ càng sắc nét. Nhưng tiếc là hàng thủ bên tôi lấp rất nhanh các khoảng trống để tiền đạo có cơ hội ghi bàn, mà sút theo những lỗ hổng được cố ý tạo ra đó, thì y như rằng đã có thủ môn người nhện Duy Tú cản phả.
“Lại một pha làm bàn không thành công, thật đáng tiếc cho 12A5. Nhưng thủ môn của 10A2 cũng thật xuất sắc, anh đã đoán được ý đồ của đối phương và bay người cản phá không do dự. Lúc này bóng đang trong chân các hậu vệ 10A2… ”
Sau cú sút không thành, đội bạn đã lùi về. Lúc này bóng đang trong chân thằng Minh, nó đưa thẳng lên cho tôi, sau pha đảo người đơn giản, tôi đã loại được 1 kẻ truy cản. Cũng không ham lên quá cao, đề phòng không lùi về kịp thì chỉ có nước ôm hận. Tôi chuyền sang cánh trái cho thằng Dũng. Thằng Dũng đẩy nhẹ bóng qua kẽ hở giữa 2 chân cầu thủ đối phương rồi vọt lên, tạt sang cho vị trí hộ công là thằng Đức. Thằng Đức có được bóng chuyền ngay lại cho thằng Dũng, rồi thằng Dũng ngay lập tức đẩy ngược lại thằng Đức sau đó vọt vào sát khu vực cấm địa. Lúc này 3 cầu thủ đội bạn đã bị mất đà sau hàng loạt những pha bật tường. Thằng Đức lúc này đã đến sát khu vực cấm địa, nó co chân lên…
“Cản lại, nó định sút đấy” – Tiếng một ông bên 12A5 la lớn.
Tôi ở dưới thì cười khẩy: “Mấy ông đá chắc chân kiểu này thì không có chuyện bọn tôi sút từ xa cầu may đâu, mấy ông nhầm rồi”
Và y như rằng, thằng Đức chỉ cong chân lên rồi sau đó đưa chân ra chạm vào bên trên quả bóng, khẽ vẽ một đường cong, chuyền tiếp sang bên phải. Lúc này đội bạn đang tập trung vì lo thằng Đức sút, đã quên kèm thằng Mạnh. Nó dễ dàng tiếp nhận đường chuyền. Chưa kịp để đối phương có phản ứng, nó co giò sút tận lực. Bóng bay xé gió, thủ môn bay người cản phá nhưng cũng không tạo nên được gợn sóng gì. Và bóng đập cột dọc sau đó đi thẳng vào lưới sau đó lăn ra.
“Vào, vào rồi, ở phút thứ 22 của hiệp một, từ một pha kết hợp cực kỳ nhuần nhuyễn. Chỉ với vài đường bật tường, cùng với đường chuyền cực đơn giản, nhưng lại mang lại hiệu quả tức thì. Các cầu thủ 10A2 đã ghi bàn dẫn trước tỉ số sau một cú sút không thể cản phá của cầu thủ Tiến Mạnh.
“Hay lắm, giờ phòng thủ thôi” – Thằng Hưng cười ngoác cả miệng.
“Không được! ” – Tôi gạt bỏ ngay.
“Tại sao? ” – Lúc này thì cả đám ngạc nhiên hỏi.
“Giờ tiếp tục đá như cũ, vẫn phải để cho bên đó phải phân tâm ra phòng thủ. Nếu cứ lo phòng thủ, họ sẽ dồn lên tấn công, mà bên đó phối hợp chắc chắn hơn bên mình, lúc đó coi chừng mất nhiều hơn được. Còn nữa, tiếp tục các đường chuyền 1 chạm nhiều vào, chuyền qua lại không mục đích cũng được, cái tao muốn chỉ để cho bên đó tiêu hao tinh thần khi tập trung chú ý vào quả bóng vì họ đề phòng có biến. Cứ thế tầm 20 phút họ sẽ sinh ra tư tưởng chán nản, rồi xuống thể lực. Lúc đó mình lui về phòng thủ, hiệu quả cao hơn” – Tôi lừ mắt.
“Hay, kế này được” – Cả đám gật gù.
“Thế sao lúc đó họ mệt rồi, sao mình không tìm kiếm cơ hội mà sút luôn, gia tăng khoảng cách” – Thằng Mạnh liếm môi.
“Thế mày nghĩ mình không mệt à, mày nghĩ họ đứng yên cho mình bật qua lại à, mình cũng phải chạy, phải chơi kỹ thuật để vờ như mình đang cố gắng ghi bàn tiếp. Đến lúc họ mệt, thì mình cũng không khá hơn mấy. Vả lại bên đó thể lực tốt hơn bên mình nữa. Lúc đó cũng không có chuyện bên đó dễ dàng cho mình ghi bàn. Nếu muốn thì mình chỉ có cách gia tăng tấn công, đồng nghĩa sẽ có khả năng bị thủng khu vực giữa sân, dễ dàng tạo cơ hội cho họ. Bên đó đá cũng gớm chứ không phải ăn chay đâu” – Tôi chán nản nói, thầm bực mình vì cái vấn đề đơn giản này cũng phải rã cả họng ra giải thích.
“Rồi, đã hiểu” – Cả đám lại gật gù.
“Ghê! Chiến thuật hay mày, hay mày làm đội trưởng đi” – Thằng Hưng nhìn tôi ánh mắt bái phục.
“Cái chiến thuật này chỉ là cơ bản. Với lại cách của tao chỉ là để ứng phó với tình hình trận đấu, còn về tổ chức đội hình rồi phân công vị trí này nọ thì mày làm ngon hơn tao, nên đội trưởng thì cho tao xin kiếu đi” – Tôi khoát tay.
“Rồi, ổn định nào anh em, chiến tiếp, làm thêm vài quả nữa” – Thằng Hưng vỗ vỗ tay nói lớn.
Thầy Hùng thổi còi cho trận đấu tiếp tục. Quả không ngoài dự đoán, bên đó bắt đầu dồn lên tấn công. Vừa bắt đầu đã hại tôi xấc bấc xang bang cản phá rối mù lên. Lúc sau họ cũng nhận ra tình hình là bên tôi không phải quá tập trung phòng thủ, nên cũng dần lùi đội hình lại. Đá thêm 10 phút thì hết hiệp 1, cả đám ra nghỉ giữa trận, bên trên là tiếng hò hét ầm trời của khán giả.
… Bạn đang đọc truyện Mưa chiều tại nguồn: http://truyensextv.com/mua-chieu/
“Kế mày hay đấy” – Thằng Đức nói khi tôi đang dốc chai nước 500ml lên làm một hơi gần cạn.
“Cũng tạm, nhưng cái đó cũng chỉ là tạm thời” – Tôi nhún vai.
“Thế mày không nghĩ đến trường hợp bất đắc dĩ họ sẽ vùng lên à, rồi họ dùng kỹ thuật để qua mặt mình, đâu phải cái gì cũng có thể làm như tính toán của mày được đâu”
“Lúc đó tao có cách khác, không phải lo” – Tôi vỗ vai nó.
Thằng Đức nhìn tôi đầy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Hiệp 2 trận đấu lại bắt đầu, bên tôi vẫn những đường chuyền bật tường tứ tung như trước. Sau 15 phút thì bắt đầu lùi về phòng thủ. Chỉ cần thủ chắc là trận này lớp tôi thắng đẹp rồi.
“Các cầu thủ 10A2 đã bắt đầu lùi về phòng thủ. Liệu còn cơ hội nào 12A5 không, tôi thấy họ đã bắt đầu thấm mệt và mất tinh thần, và các cơ hội của họ thực sự quá ít khi chiếc máy quét Trung Hiếu liên tục ngăn cản bóng từ khu vực giữa sân” – Tiếng của cha nội bình luận viên.
Và tôi cũng đã lờ mờ nhận ra ý nghĩa câu nói của ba bé Thảo khi nói việc gì cũng phải tính toán trước sau cẩn thận, đề phòng mọi khả năng có thể xảy ra. Và cái mà tôi không nghĩ đến lúc này, đó là tôi đã đánh giá quá cao sự tập trung của bản thân. Chỉ một động tác hất bóng cực kỳ đơn giản, tôi đã bị loại bỏ một cách không thương tiếc. Tôi còn sững sờ chưa tin mình bị loại đơn giản như vậy, thì cầu thủ đội bạn đã bứt tốc xộc thẳng về phía cấm địa. Lúc này gần khu vực cấm địa chỉ có 4 cầu thủ bên tôi, mà có đến 5 cầu thủ đội bạn. Sự tập trung của hàng thủ lớp tôi lại bị phân tán. Tận dụng nhanh cơ hội, một đường chọc khe hoàn hảo loại bỏ 2 trung vệ bên tôi, tiền đạo đội bạn ngay lập tức cúi người xuống thoát khỏi sự kèm cặp chạy nhanh theo bóng. Lúc này là ngay trước khung thành, 1 đối 1 thủ môn, và rồi điều gì đến cũng sẽ đến. Thằng Tú bắt ngon nhưng cũng không phải thánh mà quả nào cũng bắt được, một quả sút sệt nhưng bóng đi cực nhanh khiến thằng Tú không kịp đổ người, bóng đã đi vào góc xa khung thành.
“Vào rồi, phút thứ 17 của hiệp 2. Đội 12A5 đã san bằng tỉ số. Họ đã chiến đấu một cách cực kỳ oanh liệt, tận dụng tốt cơ hội khi có bóng, vã họ đã làm được. Một bàn thắng tuyệt đẹp, và tỉ số hiện tại là 1 – 1”
“Mẹ kiếp! ” – Tôi gằn giọng, đưa tay đấm mạnh xuống đất.
“Thôi mày ơi, kể cả huề thì mình cũng có 1 điểm, trận sau thắng cũng dư sức lọt vòng trong mà” – Thằng Đức vỗ vai tôi an ủi.
“Mới đá giải đầu tiên mà đã như này rồi, mình vẫn còn có hội năm sau mà. Chơi vui thôi” – Thằng Hưng cũng quẹt mũi.
“Chả sao đâu, mày vẫn đá tốt đó thôi, chẳng qua là mình hơi xui thôi” – Thằng Mạnh cười khì.
“Không, tao xin lỗi vì lỗi này là của tao” – Tôi lắc đầu – “Nhưng bất quá, bên đó muốn cầu hòa cũng không phải dễ đâu, tao để mất điểm thì tao cũng lấy lại được”
“Hả? Là sao” – Cả đám chưng hửng.
“Tao cần 4 thằng để cùng tao làm vụ này. Thằng Hưng, Đức, Dũng, Lộc đen ra đây. Những thằng còn lại thì cố gắng chọn vị trí sao cho bên đó bị khuất tầm mắt tập trung vào cánh phải. Còn lại để tao”
Nói xong tôi kéo 4 thằng ra chỗ khác, nói sơ qua về ý tưởng của mình một cách nhanh nhất.
“Nhưng làm vậy được không, tao thấy không ổn lắm” – Lộc đen mở lời trước.
“Cứ nghe tao đi” – Tôi vỗ vỗ vai nó nói.
“Cái này có vẻ hấp dẫn, mày mà thành công thì nổi tiếng chứ chẳng chơi” – Thằng Đưc xoa cằm.
“Quyết định thế, đi thôi. Đợi tao giơ tay lên là bắt đầu triển khai nhé” – Tôi khoát tay.
Thầy Hùng thổi còi, trận đấu lại tiếp tục. Bên tôi cũng thu về phòng thủ. Từng giây từng phút đi qua, mồ hôi đã ướt đẫm áo, thầm kêu khổ vì bỏ bê 2 tháng nay nên thể lực xuống dốc quá. Lúc này trận đấu chỉ còn khoảng 5 phút, liếc mắt tôi thấy cơ hội có thể ra tay được. Nên đưa tay ra hiệu chuẩn bị kế hoạch. Và sau khi truy cản thành công, bóng lại đến chân tôi. Tôi xoay nhẹ người thoát khỏi sự kèm cặp của đối phương, chuyền bóng cho thằng Đức, thằng Hưng ở cánh phải cũng dạt vào. Và 3 thằng Đức – Hưng – Dũng lại bắt đầu bật bóng qua lại.
“Các cầu thủ 10A2 đang cực kỳ bế tắc trong khâu tổ chức tấn công, vẫn chỉ là những đường chuyền không có hồi kết. Trận đấu lúc này còn 4 phút thời gian chính thức, nhưng tôi đoán tỉ số có thể là hòa rồi. Nhưng dù sao 2 bàn thắng theo tôi cảm nhận thì cũng là những bàn thắng đẹp của giải, nhờ sự phối hợp hài hòa… Ồ, cái gì thế kia. Trung Hiếu đang vọt chạy lên ở bên cánh phải, chẳng lẽ anh ấy quá nóng lòng muốn sửa chữa sai lầm mình à… ”
Cắn răng chạy hết tốc lực, lúc này 2 bên cánh lớp tôi đã khép vào, nên cầu thủ đội bạn cũng phải theo sát rạt để kèm. Tôi chuyền bóng cho thằng Đức rồi lùi xuống thoát khỏi tầm chú ý đối phương, lách sang cánh phải rồi chạy nhanh lên khu vực bên trên mà vẫn chưa ai chú ý. Từ cánh phải tôi vọt vào khu vực trung lộ, lúc này thằng Đức đang có bóng, nó nhận thấy tình hình ngay lập tức chọc khe một quả cực kỳ hiểm, khi mà bóng bay ngay sát vùng bụng của cầu thủ đội bạn. Lúc này đội bạn đã chú ý đến tôi không còn an vị ở khu vực giữa sân như mọi khi nữa.
“Cản thằng số 15 lại, sao lại để nó 1 mình thế kia” – Một ông nào đó hét tiếng lên.
“Muộn rồi” – Tôi cười khẩy, nhận được bóng tôi đưa ngay vào khu vực vòng cấm địa, Lộc đen cũng đã thoát khỏi sự kèm cặp của đối phương.
Tôi đưa bóng vọt vào khu vực cấm địa, cầu thủ đội bạn lúc này mới hoảng hồn lùi về thật nhanh. Thằng Lộc cũng vọt đến ngay vị trí gần điểm sút phạt 11m. Tôi cắn răng đưa tiếp bóng xuống sâu hơn để kéo thủ môn về bên góc phải khung thành. Rồi nhanh chóng căng ngang sang cho thằng Lộc. Quả này sút ra ngoài còn khó hơn sút vào khi đối diện với nó là khung thành 3/4 cái khung thành trống rỗng. Và rồi nó cũng nhẹ nhàng gạt bóng lăn vào lướt. Còn hàng thủ đối phương vẫn còn đang chạy ở đằng sau.
“Vào! Thật không tưởng tượng được, từ một cầu thủ như một bức tường ở khu vực giữa sân. Trung Hiếu lập tức đổi vị trí, dựa vào đôi chân thần tốc và các yếu tố bất ngờ đã thong dong xâm nhập vào sâu phần sân đối phương, loại bỏ hoàn toàn hàng phòng thủ. Một cú chọc khe cực kỳ khó chịu, một đường chuyền nhẹ nhàng và một cơ hội gần như ăn chắc 100%. Tỉ số đã được nâng lên 2 – 1 cho các cầu thủ 10A2” – Cha nội bình luận viên hét toáng lên.
“10A2 chiến thắng, 10A2 vô địch” – Tiếng khán giả lớp tôi la to cổ vũ.
“Vào rồi, thành công rồi” – Thằng Lộc nhảy cẫng lên sau đó nhào vào đè tôi ra mà đấm, lúc sau cả núi người đã đè lên tôi mà ăn mừng.
“Hay mày, vậy mà cũng được nữa” – Thằng Hưng cười khoái trá.
“Mày chạy kinh vậy, mới thấy đứng kế tao quay qua quay lại đã ở trên rồi” – Thằng Đức cũng cười khổ.
“Quá đỉnh luôn, trận này ăn rồi” – Cả đám cười haha.
“Thả tao ra, tiên sư chúng mày có biết nặng không. Cút hết” – Tôi gầm lên.
Sau khi thoát ra khỏi cái “Ngũ hành sơn” đang đè trên người, tôi cười khổ. Tụi khốn này dám xoa đầu mình, tóc tôi vốn để dài, thêm mồ hôi ướt, giờ tụi nó nháo nhào xoa giờ tôi còn trông dị ác.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro