Mưa chiều

Phần 141

2024-08-05 16:31:23

Phần 141
Lịch thi đấu cũng có vẻ khá ổn, dù thứ 7 đá liên tiếp 2 trận, bonus thêm chủ nhật 1 trận. Nhưng gặp toàn đội được xếp dưới cơ nên cũng không có gì đắn đo. Cái quan trọng chiều thứ 7 tuần sau, lại đụng ngay mặt 10A4 (Đó là tính trường hợp 2 bên đều thắng lợi, 1 đường tiến tới. Còn thua thì… chậc châc, lên khán đài ngồi uống trà đá bình luận thiên hạ thôi).

“Tuần này có vẻ khá thoải mái, nhưng cũng đừng chủ quan. ” – Thằng Hưng vẽ cái lịch thi đấu bảng A lên bảng thông báo của lớp, quay sang nói với đám tụi tôi đang chen chúc ngó nghiêng.

“Đùa à, lần trước trận mở đầu gặp 11A2, lần này cũng là 11A2. ” – Thằng Minh mái ngạc nhiên.

“A1 A2 gì kệ chúng nó, coi như giúp mình luyện tập trước cũng được. Vụ tao nói thằng Hiếu hôm qua sao rồi. ” – Thằng Hưng dập tắt lời thằng Minh, quay sang hỏi tôi.

“Mày hỏi thằng Đức đi, lần này nó bày mưu chứ không phải tao. ” – Tôi nhún vai.

“Vậy thằng Đức đâu? ” – Thằng Hưng ngó quanh quẩn rồi hỏi.

“Đi chơi với em Huyền rồi. ” – Thằng Tú gãi cằm nói.

“Cái thằng này chả được nước nôi gì hết, giờ này còn gái với gú. ” – Thằng Hưng buồn bực nói.

“Mày lên danh sách đi rồi quăng tao, chiều về tao tính. Có gì mai lên lớp tao phổ biến cho cả đám luôn. ”

“Mày xuống nghe cùng tao, có gì còn góp ý luôn một thể. ”

“Giờ thì không được, tao đi với em Thùy rồi. Hehe. ” – Tôi nhăn răng cười, phi ra cửa lớp kéo Thùy xuống cantin ngồi, để lại đằng sau là tiếng chửi rủa của đám bạn.

Kéo em Thùy xuống cantin, đắn đo một hồi tôi cũng nói cho em nghe vụ nàng sang nhà giúp bé Thảo sắc thuốc. Vì sau lần trước, tôi có vẻ cảm thấy hơi… tội lỗi khi cứ dấu quanh dấu co một vài chuyện. Dù Thùy không nói, nhưng tôi biết cô ấy có lẽ khá buồn và suy nghĩ nhiều, thầm quyết định có gì thì tốt nhất cứ nói hết ra, mất công đỡ lấn cấn khó xử trong lòng. Điều khiến tôi ngạc nhiên là khi tôi lải nhải một lúc về vụ thuốc thang chán chê, Thùy lắng nghe chăm chú rồi gật đầu gọn lỏn, chuyển sang chủ đề khác khiến tôi trợn mắt líu lưỡi. Bà cô này tốt tính lên từ khi nào, sao mình không biết gì hết vậy.

Chiều về, tôi với thằng Đức hì hục lên kế hoạch tác chiến. Bao gồm phối hợp 2 cánh như nào, đảo cánh như nào, ám hiệu tấn công như nào, khi nào thì cần tạt, khi nào cần bật tường… nói chung nói đến váng cả đầu mà cả 2 đều cảm thấy… vẫn chưa ổn.

“Tạm thế đi, nhiêu đây đủ dây dưa với đám A4 rồi. Để xem đá vài trận cuối tuần, may ra mới có ý kiến tiếp được. ” – Thằng Đức nhìn tờ giấy vẽ chi chít đủ loại mũi tên, kế bên là tờ giấy khác ghi rõ về sở trường cũng như sở đoản của từng cá nhân trong đội, thở dài ca thán.

“Ờ, tao cũng chưa nghĩ ra được gì khác. Tạm thời vậy đi. ” – Tôi cũng giơ tay đầu hàng.

“2 Người uống nước đi. ” – Nàng từ trong nhà mang ra bình nước lạnh, nhưng thay vì đặt lên bàn thì nàng lại cầm khư khư trong tay, trong khi đó tôi khát đến nứt khô cả miệng.

“Giải đố được mới cho uống nước. ” – Nàng tinh nghịch nói, đố 2 thằng nhưng nàng lại nhìn tôi… đầy vẻ thách thức.

Tôi cực kỳ buồn bực, vụ gì đây. Sao lại có vụ giải đố thế này, còn nữa, nhớ là bình thường có bao giờ nàng bày ra cái trò này đâu ta.

Thằng Đức gật gù hiểu ý, ánh mắt có vẻ hả hê sung sướng khi người khác gặp họa.

“Vậy mình đố nhé. Cái gì đi khắp nơi trên thế giới nhưng lại chỉ ở yên một điểm trong lúc đi. ” – Nàng cầm bình nước, lắc qua lắc lại như đang… trêu tức tôi.

Tôi mờ mịt không biết, quay sang thằng Đức trưng cầu ý kiến. Nó nhếch môi cười nhạo báng, tay chỉ chỉ lên trên trời. Ngẫm nghi vài giây, tôi vỗ đùi cái độp – “Là mặt trời. ”

“Không tính. ” – Nàng bĩu môi – “Tự mình giải mới có nước uống. ”

“Ế… “ – Tôi chưng hửng, gục đầu ủ rũ – “Rồi, đố tiếp đi. ”

“Thứ gì giết chết những vị vua, làm núi đá cũng phải mòn, đưa tất cả sự sống đến kết thúc. ”

Tôi toát mồ hôi, gì mà giết vua, rồi đưa sự sống tới kết thúc. Sao giống như khủng bố Al Qaeda vậy. Nghĩ rách cả đầu cũng không tìm ra đáp án, tôi nhìn sang thằng Đức. Thấy nó lôi trong cặp ra chai nước tu ừng ực. Dù tức đến ngứa cả răng, cũng chẳng làm gì được nó. Tôi đau khổ nhìn nàng, nàng bật cười khi thấy mặt tôi càng ngày càng ngu. Nhưng khi thấy nàng cười, tôi chợt nhớ đến bài thơ Giai nhân ca mà hồi lâu có đọc trêu ghẹo em Thùy, tôi tiếp tục vỗ đùi cái độp – “Là phụ nữ, chuẩn luôn. ”

“Phụt… Oahaha” – Thằng Đức đang uống nước cũng phun ra, ướt cả một khoảng sân, sau đó nó ôm bụng bò ra ghế cười.

Nàng cũng tròn mắt nhìn tôi, đặt chai nước lên bàn. Tôi thấy nàng mím môi, vai rung rung. Nàng vừa kiềm chế để không cười phá ra, vừa cố gắng nói – “Hiếu uống nước đi, mình vào nhà đây. ” Nói xong nàng chạy vụt vào nhà, ngay sau đó tôi nghe thấy 1 điệu cười khủng bố của bé Thảo ở trong nhà vọng ra.

Tôi gãi đầu thắc mắc – “Chẳng lẽ trả lời sai à, nhưng… đúng là phụ nữ mà. Mà kệ tía nó, có nước uống là được rồi. Hề hề”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa chiều

Số ký tự: 0