Mưa chiều

Phần 126

2024-08-05 16:31:23

Phần 126
Tôi chở em đi lang thang khắp nơi, sau khi đi lòng vòng khu Trung Sơn, qua 1 cái cầu. Lúc này tôi trợn nứt cả mắt khi thấy bảng tên đường là đường Âu Dương Lân, và có nghĩa là đi đến đầu đường sẽ là nhà tôi. Thầm chậc lưỡi khen lạ, đi lòng vòng một hồi hóa ra là đường về nhà mình. Tới 9 rưỡi thì tôi… hạ cánh an toàn tại cánh cổng quen thuộc.

“Mai có đi ăn uống với tụi này không? ” – Tôi sực nhớ ra vụ chè chén ngày mai, quay sang hỏi Thùy.

“Không được rồi, mai mình đi mua đồ với mẹ. ” – Em ấy rầu rầu nói.

“Ầy, buồn vậy. ”

“Tối 27 Hiếu về Ban Mê, vậy tầm chiều mình đi đường hoa Nguyễn Huệ nhé. ”

“Ok, vậy đi. ” – Tôi gật đầu cái rụp – “Thế nhé, mình về đây. ”

“Về cẩn thận. ”

“Ừa, Thùy vào nhà đi. ”

“Khoan đã Hiếu. ”

“Hờ? ” – Tôi quay lại thắc mắc.

Em mím môi nói – “Mốt đừng có giấu mình những chuyện như vầy, người ta lo lắm đó. ”

Tôi ngẩn người ra, mỉm cười đưa tay khẽ vuốt má em – “Được rồi, không có gì đâu mà. Mình về đây. ” An ủi em xong tôi thẫn thờ đạp xe về, lẽ ra tôi nên vui vì mọi chuyện giờ đã sóng yên biển lặng. Nhưng sao tôi vẫn cảm giác có gì đó… không ổn lắm. Khẽ thở hắt ra – “Thôi kệ, qua vài ngày là đâu lại vào đó thôi… ”

… Bạn đang đọc truyện Mưa chiều tại nguồn: http://bimdep.pro/mua-chieu/

Chiếc điện thoại yêu quý vang lên, phá vỡ giấc ngủ bình yên của tôi. Chép chép miệng vài cái, nằm lấy cái điện thoại, mắt nhắm mắt mở nhìn xem ai gọi. Khi nhìn thấy số ở đầu dây bên kia gọi đến, tôi bấm nghe rồi uể oải nói.

“Gì đấy mẹ, con đang ngủ mà. ”

“Ngủ gì giờ này, hơn 10h rồi kìa. ” – Tiếng mama của tôi vang sang sảng trong điện thoại.

“Uầy, nghỉ Tết mà mẹ. Để con ngủ tí đi. ” – Tôi làu bàu nói, một tay cầm điện thoại, tay còn lại vơ lấy cái chăn che kín mặt.

“Mai lên trên kia rồi, chuẩn bị gì chưa đấy? ”

“Có gì đâu mà chuẩn bị, mang theo vài bộ đồ thôi. Lên có vài ngày chứ mấy. ”

“Đừng có qua loa quá là được. Mà mẹ dặn trước, lên trên đấy thì liệu hồn mà ở im 1 chỗ cho tôi. Lại đi gây gổ lung tung như lần trước là hè này khỏi về luôn nha con. ” – Tiếng mẹ tôi hằm hè ở đầu dây bên kia truyền đến.

“Rồi, thế nhé. Con ngủ tiếp đây. ”

“Có thằng Giang với Phong ở bên này này, có nói chuyện với bọn nó không? ”

“Tụi nó sang nhà mình làm gì? ” – Tôi thắc mắc hỏi.

“Sang phụ mẹ dọn nhà chứ gì, nguyên cái nhà to thế mẹ dọn sao hết. ”

“Thế mẹ kêu tụi nó sơn lại toàn bộ cái nhà, tiện thể kêu lau hết nhà một lượt đi. Con ngủ tiếp đây. ” – Tôi buồn bực nói.

“Ngủ đi, con với chả cái. ” – Tiếng mẹ tôi thở dài chán nản.

Mẹ tôi ngắt mắt, tôi cũng ném vèo cái điện thoại ra một góc rồi chùm chăn ngủ. Nhưng chưa được bao lâu thì tôi nghe có ai đó vừa mở cửa phòng, chưa kịp suy nghĩ xem ai vào thì có giọng nói ồm ồm vang khắp phòng.

“Dậy đi chú em, xuống cafe với anh cái coi. Tết nhất mà nằm lăn lóc thế này à? ”

Tôi buồn bực ló đầu ra, vừa tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa. Trước mặt tôi lúc này là anh Minh – anh hai của bé Thảo. Lão này vừa về nhà hôm qua, điều đó đồng nghĩa là cái ổ ấm của tôi dù muốn hay không cũng phải san sẻ với người khác. Lão này đang học năm nhất kinh tế quốc dân ở Hà Nội. Ấn tượng của tôi về lão này không có nhiều, ngoài quả tóc dài che mái luộm thuộm, thêm cặp kính to đùng trước mặt, có vẻ là dân suốt ngày cắm đầu vào sách vở, nên cũng không hợp lắm. Nhưng mà thế quái nào hôm qua thì lão vừa về nhà đã đi biệt tích cả ngày, sao nay lại ở nhà thế này.

“10H rồi cafe gì anh? ”

“Vậy 10h là giờ ngủ của chú hả, dậy đi”

“Dậy thì dậy. ” – Tôi đạp văng cái chăn ra lồm cồm bò dậy. Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo khỏi cảm giác mông mị. Hơi khó chịu vì hơi men từ tối qua qua, đi nhậu nhẹt chè chén chia tay chia chân cùng đám bạn. Tới mức giờ thở phì phò ra mà cũng thấy mùi bia.

“Tối qua chú đi nhậu à? ” – Ông Minh nhíu mày hỏi.

“Dạ, đi với mấy đứa bạn. ” – Tôi cười khổ.

“Ráng dưỡng sức đi, còn chiều nay nữa đấy. ” – Ổng cười cười.

“Chiều nay làm gì nữa? ” – Tôi ngạc nhiên.

“Chiều ba mở tiệc mừng anh về, chú định chạy làng à? ” – Ông khoác vai tôi cười hề hề.

“Thôi em xin, đuối lắm rồi. ” – Tôi vơ vội cái áo vứt lăn lóc trên mặt bàn, mặc vào người.

“Xin là xin thế nào, chả mấy khi anh em gặp nhau mà chú mày có ý gì thế. ” – Ổng dứ dứ nắm đấm vào mặt tôi hù.

Kiềm chế cảm xúc muốn co giò đạp cho lão ấy một phát, tôi càm ràm thêm mấy câu rồi chui vào nhà tắm.

Ngước mặt lên để cảm nhận từng giọt nước thấm ướt khuôn mặt, dần dần trôi xuống. Một hồi sau tỉnh táo hơn chút, tôi mới lết xuống dưới nhà kiếm chác chút đồ ăn. Lục nát cả bếp lên cũng chả có gì ăn, bé Thảo thì đang chóp chép ngậm ô mai, đồ ông Minh mang từ Hà Nội vào, thích thú nhìn tôi vò đầu bứt tóc. Cướp giật được vài hột ô mai, đến khi nhìn mặt nó phụng phịu tội nghiệp quá, thế là lại phải tốn nước miếng dỗ dành nó một hồi mới yên ổn để mà đi sang chỗ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa chiều

Số ký tự: 0