Phần 12
2021-04-11 01:35:00
Không có gì phải gấp gáp, Tuấn thong thả nếm thử rồi nhấm nháp từng đoạn da thịt trên người đứa con gái quê. Thường thì người ta ăn gì sẽ tiết ra mùi kiểu đó. Cho nên nhiều cô gái điệu đàng trên Sài Gòn hay ngoài Hà Nội thường bắt chước nhau ăn phở bún gì cũng kêu đừng cho hành. Lúc ăn thì thơm nhưng với đàn bà có nội tiết tố xấu sẽ biến thành mùi tanh tanh trên cơ thể. Gái nhà nghèo ăn uống khổ cực cũng dễ hôi, hay chí ít thì tóc cũng khét vì cháy nắng. Al Pacino từng được giải Oscar cho bộ phim về mùi hương của đàn bà. Phải “ân” thì mới nếm được luôn cả vị nữa. Mùi vị của con nhỏ Đào này ngon như những món đồ tiệc ngon hết biết dưới miền Tây này, ăn xong rồi chỉ muốn có tiệc tiếp đặng quay lại mà ăn nữa, như bánh mì nóng giòn cắt hình trái tim chấm với bò kho muối tiêu chanh ớt vậy. Ngon bá cháy.
Dương vật chưa căng lên, nhưng Tuấn vẫn đút vô rồi rút ra đẩy vào. Hồi còn trẻ muốn dồn dập làm tiếp hiệp hai ngay sau hiệp một cho gái sướng mê thì ông đều làm như vậy. Lần này cũng không khác. Chỉ vài lần chuyển động là cái cảm giác ấm nóng bên trong cùng sự co bóp nhẹ nhàng ngay lập tức kích thích thằng nhỏ phình to lên. Con Đào ngạc nhiên cảm nhận em bé của mình đang được dương vật nong dần ra, sâu dần vô, trượt tới trượt lui thật là đã, khiến nó cũng muốn ưỡn ẹo mông cho sướng.
Không để cho nó tự do. Tuấn đè một chân cho xuống, gác chân kia lên vai, như hồi nhỏ nhớ mang máng hình như có đọc đâu đó trong truyện Chú Kim hay Bảy ngày đêm khoái lạc chi đó.
Dương vậy đâm càng lúc càng mạnh. Càng lúc càng sâu. Càng lúc càng căng hơn.
Con Đào nằm kêu e é như con heo, sướng lên chắc cũng phải tới óc. Mặc kệ xung quanh có ai nghe thấy hay không. Đã quá mà.
Trời xanh gió mát. Tuấn đâm vô càng lúc càng dồn dập, rồi tới đỉnh điểm là rót hết vô bên trong. Khiến con nhỏ cũng bất ngờ lãnh nhận nguồn nhựa sống lần đầu tiên tan chảy vô bên trong cửa mình. Mông giật giật đầu khoái lạc.
“Ông ơi. Em phải uống thuốc liền bây giờ hay chờ tới chừng nào?” Con Đào bổng giật mình hỏi.
“Em bị lần cuối cùng là khi nào?”
“Tính ra đúng ra là bữa nay em phải có rồi. Sau rằm.”
“Vậy không sao đâu. Chờ khi nào có thì uống theo tháng là được.”
“Dạ.” Con nhỏ ngoan ngoãn nghe lời người tình, úp ṃặt vô bờ vai chở che.
“Còn nếu em không sợ nuôi con thì khỏi uống.” Tuấn thì thầm.
Ở cái xứ này thanh niên lớn lên một chút là ráng tìm việc trên Sài Gòn, chứ không biết làm gì để ăn dưới này. Người ta kể ra nhiều thứ đặc sản cây trái, nhưng nâm được giá thì sâu bệnh lan tràn, còn được mùa thì rớt giá. Tuấn không bị vướng vô cái vòng luẩn quẩn đó. Có lương hưu từ bên châu Âu gửi thẳng vô ngân hàng. Có nhà cho thuê trên Sài Gòn. Thêm tiền lặt vặt kiếm được từ nhiều nguồn khác nữa. Không phải là đại gia nhưng lui tới mấy chỗ đại gia ăn chơi cũng không phải là điều gì quá sức. Thay vì chen chúc chờ đợi trong mấy cuộc thi người đẹp để tìm gái bao thì tại sao không tự mình đào tạo gà nhà đem đi thi chứ. Nếu mục đích là để hưởng thụ chứ không phải để sĩ diện khoe mẽ thì muốn tìm bao nhiêu hoa hậu không vương miện lại chả được cơ chứ.
Tuấn về dưới này không phải là để kiếm gái, chỉ là sẵn đồ ngon mà không thưởng thức thì phí của trời mà thôi. Một ngày nào đó mấy người đàn bà này đứng vững trên cơ ngơi của mình như bé Ngọc thì ông sẽ rời ra mà nhìn ngắm từ xa. Đó cũng là một cách để tồn tại trong cuộc đời này. Một thứ đạo để theo. Bây giờ mới chỉ giúp cho con nhỏ Dung làm bà chủ lò vịt, em Hường sắp sửa mở điểm du lịch đồng bằng cho dân văn phòng người ngoại quốc trên Sài Gòn về nghỉ cuối tuần. Còn nguyên cái cồn bên kia sẽ phải trở thành nơi canh tác nông nghiệp sạch và điểm du lịch cần đến. Lúc đó thì căn nhà này mới thật là giống spa nghỉ dưỡng như kế hoạch ban đầu.
Từ khi đào móng Tuấn đã đặt hệ thống ống dẫn nước muối để lấy hơi lạnh từ dưới đất từ từ chạy lên làm mát cho cả căn nhà, không cần tới máy lạnh. Mái tôn lạnh còn được lấp thêm những tấm pin mặt trời không chỉ che bớt ánh nắng mà còn cung cấp nguồn điện để chạy hệ thống bơm tưới tự động, và cả tủ lạnh với tủ đông trong nhà nữa. Khu vườn được thiết kế để chỉ cần một lao động là đủ làm hết mọi việc, với sự trợ giúp của máy móc chay bằng xăng chứ không cần thuê mướn thêm ai bên ngoài, trừ khi muốn thu hoạch cây trái để bán. Nhưng mà giờ thì ngay cả xoài cũng để cho đàn heo mọi ăn, một phần vì không muốn người ngoài vô trong đây. Mai mốt mấy người đàn bà này ai thích thì gửi xe lên Sài Gòn cho bé Ngọc bán, thừa tiền mua sắm. Mà coi bộ việc đó hợp với con Đào nhứt.
“Em thích đi xe máy đi học không?”
“Dạ không.” Anh Đào trả lời. “Chừng mai mốt em vô đại học thì ông mới mua cho em một chiếc Spacy nha. Cốp đựng được nhiều đồ.” Rồi cô gái xoay qua giọng nghiêm trang: “Nhưng mà em thích đi sắm đồ trên Sài Gòn. Nhiều thứ đẹp.”
“Để mai mốt mình qua Thái Lan hay Singapore mua cho nó rẻ.” Tuấn đáp. Con nhỏ mắt rạng ngời vì hạnh phúc. Với người Việt ở châu Âu thì cuối tuần đi đây đó nước này nước kia chơi hay lái xe hàng trăm cây số thăm nhau là bình thường, chứ còn ở Việt Nam nhiều khi chỉ vài chục cây số từ xã ra huyện lỵ đã là một thế giới hoàn toàn khác rồi. Có tiền cũng không biết tối ngủ đâu ngày đi đâu. Cho nên con Đào mừng hết lớn là dĩ nhiên rồi.
Con nhỏ quay qua kẹp hai chân vô chân ông Tuấn, hạnh phúc tràn trề.
Tuấn thì nằm vừa vuốt ve Anh Đào vừa nhìn quanh tính toán. Mé bên kia sẽ trải thảm cỏ nhân tạo hay đóng bục gỗ cao rồi để cái nệm cao và ghế lên. Bên trên lấy miếng nhựa trắng chuyên dùng căng làm mái che kiểu lều trại du mục Ả – rập, chỉ cần một cây cột thép chống lên rồi xung quanh neo dây cáp xuống là được. Chỗ đó che mưa che nắng, học đàn, vẽ tranh, hay lột truồng nhau ra ân ái đều tiện lợi hết. Đặt thêm mấy cái máy siêu âm đặt mua từ bên Nhật về để đuổi muỗi nữa là ngon lành.
Bỗng nhiên Tuấn nảy ra một ý.
… Bạn đang đọc truyện Mùa anh đào năm ấy tại nguồn: http://bimdep.pro/mua-anh-dao-nam-ay/
Tuấn chạy vô trong nhà lựa một tấm toan căng sẵn vừa kích thước muốn chọn, rồi lôi trong góc ra hộp màu sơn dầu phủ bụi, mang ra ngoài vườn.
Anh Đào đang nằm nghiêng qua một bên, váy chỉ tròng vô tay không cài nút để hở cả bộ ngực đẹp lẫn lưng eo và đôi chân dài trắng muốt điểm chút tam giác mờ mờ. Giống hệt như tư thế cô chủ Oplympia trong bức tranh nổi tiếng của Édouard Manet. Chỉ thiếu có cô hầu gái.
Thì đúng lúc có chuông điện thoại. Con Dung gọi. Nó đang vô từ cánh cửa dưới mé sông. “Chú có ở trên nhà không?”
“Đi thẳng vô mé mấy cây hồng. Quẹo phải giữa hai cái khe rổi trái liền giữa hai cây hồng vàng là vê tới vườn đào.” Tuấn chỉ dẫn.
Con nhỏ bước vô, cầm theo một bó khoai lang còn nguyên lá, giống hệt như cô hầu gia đen cầm bó hoa trong bức tranh. Và nó cũng bẽn lẽn ngồi xếp gối đúng ngay mé dưới chân đằng sau Anh Đào. Ông họa sĩ chắc cũng vừa qua một màn mây mưa mãn nguyệ̣n nên mới sắp xếp một bức tranh tuyệt vời như vậy. Hồi đưa ra triển lãm ở Paria năm 1863 giới phê bình đã một phen chửi rủa sao lại vẽ nữ thần Chiến Thắng – Victoria trong dáng vẻ của một con điếm hạng sang? Bây giờ thì cô nàng nằm ở nơi trang trọng bậc nhất trong bảo tàng d’Orsay vốn trước kia là một nhà ga xe lửa cho khách tới coi Đấu Xảo.
“Tội nghiệp mấy nhà bên cồn. Thương lái hứa mua khoai lang tím mà giờ biệt tăm biệt tích rồi,” con Dung giải thích. Ở dưới quê thường có ghe bầu vô mấy chỗ kiểu như vầy ăn hàng, rồi dần thành mối lái để đặt mua nông sản cho vụ sau. Muốn nông dân trồng cái gì thì thương lái sẽ bỏ trước một ít tiền để người ta mua giống xuống phân rồi chăm sóc mấy tháng trời chờ thu hoạch coi giá cả ra sao. Nhưng mà khoai lang sắp già tới nơi rồi mà điện thoại của thương lái chỉ tò tí te, mà dọ giá mấy nơi khác thì chỗ nào cũng trồng khoai lang tím mà không có ai mua xuất qua Trung Quốc hay Nhật Bản như hồi đầu hứa hẹn. Tết tới nơi rồi, cho nên năm nay coi như không có tiền sắm tết cho con cái, gửi lên Sài Gòn cho mấy đứa còn đang đi học v. V. “Chú có mua giúp người ta vài trăm ký để dành nuôi heo không? Rẻ rề hà.”
“Sao uổng vậy.” Con Đào nhảy vô câu chuyện. “Khoai tím nhiều chất bổ dưỡng lắm. Hồi nhỏ má em có cô bạn bên đại học Cần Thơ chỉ cách làm rượu sake đó. Nhưng phải biết khử mùi chứ không có người thấy giống mùi cao su vỏ bánh xe. Hồi đó má em trồng đậu biếc lấy hoa cho vô. Ba đem cho bạn bè thích lắm. Bên nhà em còn một cái thùng ủ rượu đó”
“Ờ. Vậy gom hết cho người ta đi. Nhưng mà phải lột hết vỏ đặng mình đỡ công mần.” Tuấn quyết định. Một ký lô chỉ có mấy trăm đồng. Cả tấn khoai chỉ có mấy trăm ngàn. Nguyên cái cồn này gom hết khoai lại cũng chỉ được có vài chục triệu thôi. Vừa vẽ vừa nghe hai cô người mẫu giờ đã thân thiết với nhau như hai chị em bàn tính coi mua thùng phuy nhựa ở đâu cho rẻ, bao nhiêu cái, rồi sắp xếp cho mấy người đàn bà bên cồn ngồi lột vỏ khoai lang ở bên cái chòi nhà con Dung sao cho đừng chật chội quá, để còn có chỗ đặt cái nồi luộc khoai, để nguội, trộn thêm chút đường và men rượu rồi đóng vô thùng. Tuấn thì nghĩ bức tranh này in làm nhãn chai rượu thì bá cháy, hay nếu sở văn hóa thông tin không cho thì mang lên facebook để tiếp thị sake Anh Đào.
Phải. Anh đào mùi vị đậm đà, mỗi chai chỉ cần bỏ một trái vô là đủ át hết tất cả các mùi khác. Chừng một tháng nữa lúc rượu chín tới thì mấy cây anh đào nở hoa sớm cũng kết xong trái thơm lừng rồi. Nhưng mà ̣đó chỉ là làm màu bên ngoài, chứ còn mùi hương khiến cho khách nhậu ngất ngây phải là từ phấn hoa mà đàn ong chăm chỉ trên kia đang cần mẫn đem về chuồng, trước khi vào cửa phủi chân hắt bụi xuống cái khay đã để sẫn mà hứng. Chính ra thì Tuấn đã tính làm rượu anh đào từ trước, nhưng chỉ một vài chai thôi, nhưng giờ có sẵn mối nguyên liệu rẻ như vầy, còn thêm nhân công coi như là miễn phí nữa, thì tội gì mà không ủ vài chục phuy rượu chứ. Chiết ra chai nho nhỏ như Soju của Hàn Quốc rồi mang lên mấy quán ăn Nhật Hàn trên Sài Gòn mà bán thì cũng ra cả chục ngàn chai chứ bộ. Nỗi khổ của người nông dân là chỉ biết bỏ sức ra làm công mà không biết tìm trước của ra cho sản phẩm của mình, cả đời trông chờ vào thương lái. Ví dụ như không biết ủ rượu thì cũng có thể sấy khô hay chiên giòn rồi đóng bao, tiêu thụ từ từ. Kinh tế nông nghiệp khác với làm nông ở chỗ là biết kéo dài thời gian lưu giữ cho sản phẩm của mình đặng còn tiêu thụ từ từ. Trồng một vụ nhưng bán quanh năm. Như rượu thì một mùa nhưng bán được cho nhiều năm sau nữa.
Hứng khởi. Tuấn quét thêm vài nét cọ nữa rồi ngừng. Hài lòng với bức tranh của mình. Vẽ theo trường phái Ấn Tượng, chủ yếu chỉ là các nét phác họa chứ không phải tỉ mỉ tô sửa cẩn thận cho nên nhiều khi chỉ 30′ là xong. Tranh là để ghi lại cảm xúc của người vẽ ngay lúc đó, chứ còn kệ mẹ người coi có hiểu hay không, vì phải là người hiểu mới đủ tiền và dám mua những bức tranh ấn tượng cả chục triệu đô từ các danh họa như Monet, vẽ có cái đống rơm chứ không có thêm gì khác. Trong khi ở đây lại có sẵn hai người đẹp trong tranh. Và Tuấn cũng đã có sẵn người đặt mua rồi. Không được nhiều tiền như các danh họa nhưng để thu gom khoai lang ế thì chắc là cũng đủ.
Hai cô người mẫu giờ đã dồn sang mé bên này để ngắm tranh. Con Dung hơi hờn vì ổng vẽ mình còn nguyên quần áo. Nhưng mà cũng phải công nhận là da thịt của con Đào đẹp thiệt. Xứng đáng cởi hết đồ. Anh Đào đúng là đã bỏ luôn cái váy của mỉnh xuống, trần truồng ôm lấy ông Tuấn. Hôn sâu. Rút cái dây kimono ra để da thịt cọ xát vô nhau. Thẻm khát. Con Dung bò dưới kia ngậm dương vật vô miệng. Tay quờ quờ chụp lấy tay ông Tuấn đặt vô giữa đùi mình, đã lột quần ra từ hồi nào rồi…
Cô nàng Chiến Thắng không để cho đào phụ có cơ hội lấn át. Đẩy Tuấn nằm ngửa xuống. Đè cả người mình lên người tình. Tiếp tục hôn sau đắm. Hai chân từ từ trườn xuống tìm đường kẹp thằng bé vô giữa để đẩy nó vô ngay chính giữa con bé của mình.
Biết ý, con Dung cẩm cặc ông Tuấn đặt vô chính giữa lồn con Đào. Hai ngón tay banh cái khe con nhỏ ra để cho chính xác. Con Đào chỉ chờ có vậy là đẩy người mình xuống. Bao lút cán thằng nhỏ của người tình. Ông Tuấn căng người lên sung sướng, ngón tay chọc sâu vô lồn con Dung, khiến nó cũng ợ lên vì sướng, bàn tay bóp chặt lấy mấy ngón chân của người đàn ông.
Ba người quấn lấy nhau hưởng thú xuân tình. Cho tới lúc con Đào lên đỉnh thì á lên một tiếng to rồi lịm xuống. Con Dung thèm leo lên cưỡi tiếp nhưng thấy con Đào không buông cu ông Tuấn ra thì cũng không dám giành giật, nằm rên ư ử liếm láp cái bắp chân theo mỗi nhịp ngón tay của người đàn ông chọc chọc vô sâu trong âm hộ.
Thương tình, con Đào nhích lên trước một chút, thả con cu ông Tuấn ra. Tay đập đập vô mông con Dung. Không để mất thời gian. Nó ngồi lên luôn. Dựng đầu gối ông Tuấn dậy. Ngược tay ra sau chống tay vô đó. Phi nước đại rầm rập. Rồi cũng xuất khí ra rầm rầm. Thở phì phò tìm chỗ nằm xuống. Mở hai chân người tình ra nghiêng người lọt vô giữa đó, hưởng cảm giác được ôm ấp và ấp ôm. Trên này con Đào cũng tựa vai xuống đất để cho người tình tiện mở miệng ra ngậm trọn bầu vú căng, nút nút, liếm liếm. Sướng thấu lên tới cổ họng luôn.
Cả ba cứ nằm chênh vênh như vậy mà chìm vô giấc ngủ trưa tới xế chiều luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro