Một thời để nhớ

Phần 54

2024-08-08 13:40:20

Phần Kết
Trong cái chiều mưa định mệnh ấy, nó chạy trốn thật nhanh khỏi em như chạy trốn khỏi thế giới này. Đó là lần thứ hai trong đời nó chạy trốn tình yêu.

Mặc cho mưa gió tạt vào mặt, nó phóng xe như điên, nước mắt cay xè, nó cũng biết là em đang vô cùng đau khổ, nhưng con tim nó giờ đây cũng đang bị ai dày xéo, người đó có phải em không? Có phải em đã chạy theo một người khác? Giàu sang, phong độ, hào nhoáng, đâu như nó vẫn chỉ là thằng sinh viên lọc cọc con xe máy cũ mèm.

Nó thấy bị tổn thương, tự ti ghê gớm, nó đâu biết rằng mình vẫn đang u mê trong cái bồng bột, hiếu thắng của tuổi trẻ, để sau này ngồi lại, có lúc đã phải hối tiếc.

Trở lại với ngày hôm ấy, nó chỉ muốn đi đâu đó thật nhanh khỏi Hà Nội, và nó đã đi nhưng chẳng cần biết về đâu, nó tháo bỏ sim điện thoại, biến mất hoàn toàn gần một tuần lễ, và khi quay về thì…

Nó vướng vào lô đề lúc nào không hay, ngày đêm quay cuồng với những con số, những tính toán trên trời, lúc đấy có lẽ nó đã nghĩ, biết đâu ăn vài nghìn điểm lô, thế là có đầy tiền. Tôi, lúc đó cũng năm thứ 5, cũng mải mê đồ án tốt nghiệp, chẳng mấy khi hai thằng có dịp gặp nhau, nên vô tình không biết nó đã trượt dài trên con đường đi kiếm tìm tiền bạc một cách điên cuồng và nhanh chóng. Sau này nó kể, đã có lúc nó nghĩ đến chuyện về quê đi buôn ma túy, vì Hòa Bình Sơn La mấy cái thứ đó lúc nào cũng sẵn.

Kết quả là nó không đủ điều kiện bảo vệ đồ án tốt nghiệp lần 1, phải đợi đến lần 2, và có một điều rất buồn nữa, nó nợ người ta 100 triệu.

Hai tin ấy đến tai ông già nó khiến ông không chịu nổi, quá sốc lên cơn tai biến và không qua khỏi. Đó là một đòn đau giáng mạnh vào con thiêu thân như nó đang trong cơn say máu, đang trong cơn mê man làm cho nó bừng tỉnh.

Ông Tiền cứ trách nó suốt, nói nó không ra gì, với khoản nợ 100 triệu đấy, lại là do lô đề chỉ cần nói ông ý một câu là xong, đằng này.

Nó hối hận nhưng đã quá muộn màng.

Trở lại trường, nó biến thành con người hoàn toàn khác so với trước, trầm tĩnh đến ghê người. Phải nói cuộc đời Hoàng thật may mắn khi đúng lúc ấy nó có Thúy bên cạnh, Thúy như cơn gió dịu dàng đến bên nó, tưới mát cho tâm hồn đang khô cằn, đang buồn đau dằn vặt

Cuộc gặp của Hoàng và Thúy lúc ấy như là một định mệnh không thể thay đổi, kể ra thì là một câu chuyện dài, nếu có dịp xin phép được kể lại…

… Bạn đang đọc truyện Một thời để nhớ tại nguồn: http://bimdep.pro/mot-thoi-de-nho/

3 năm sau, Hoàng và Thúy làm đám cưới, và cũng phải chờ thêm 3 năm nữa, hai người mới có đứa con đầu tiên, đó cũng là sắp đặt của số phận.

Bây giờ, gia đình nó đang sống ở Hà Nội, có hai đứa con một trai một gái, một đứa giống bố và một đứa giống mẹ như đúc…

Mười mấy năm rồi, những buồn đau rồi cũng nguôi ngoai, nhưng đôi khi hai thằng ngồi uống rượu với nhau, trong cơn say nó vẫn tâm sự thật lòng, nó thấy day dứt và có lỗi với Hiền rất nhiều, bởi cuộc đời Hiền cho đến lúc này rất lận đận, gian truân, hình như cả cuộc đời này Hiền vẫn chỉ yêu mình nó.

… Bạn đang đọc truyện Một thời để nhớ tại nguồn: http://bimdep.pro/mot-thoi-de-nho/

Linh trở về Việt Nam sau những năm tháng du học bên Singapo, và lấy chồng luôn, cùng năm với đám cưới của Hoàng và Thúy. Ơn trời, người mà Linh lấy làm chồng vẫn là Cương.

Hai vợ chồng có một cuộc sống phải nói là đáng mơ ước, thành công cả về tiền bạc và công danh sự nghiệp. Nhưng mãi vẫn chưa thể có con.

Họ chuyển công tác vào trong TP HCM, tiện cho việc theo dõi và chạy chữa. Sau 3 năm miệt mài thì cũng có kết quả, hai bé trai sinh đôi được sinh ra trong niềm vui hân hoan của họ hàng hai bên, Hoàng như trút được gánh nặng đè trên vai. Sau đó không lâu thì Thúy cũng mang bầu và sinh em bé.

Đó là món quà lớn nhất mà ông trời đã ban lại cho Hoàng sau những tháng ngày đằng đẵng trong dằn vặt, khắc khoải vì Linh và Thúy chưa thể có con.

Bây giờ, vợ chồng Linh đã định cư hẳn trong TP HCM, mảnh đất ấy có lẽ hợp với họ hơn, và hợp với ý trời.

… Bạn đang đọc truyện Một thời để nhớ tại nguồn: http://bimdep.pro/mot-thoi-de-nho/


Em hỏi anh có bao giờ
Con sông kia thôi ngừng trôi
Anh trả lời em rằng
Một ngày nắng hạn sông sẽ cạn khô
Em hỏi anh có khi nào
Đám mây kia thôi ngừng bay
Anh trả lời em rằng
Mây ngừng bay khi mưa đến bất chợt
Em hỏi anh có bao giờ
Anh thôi không còn yêu em
Anh trả lời em rằng
Cuộc tình chúng mình không bao giờ phai
Em hỏi anh đến khi nào
Anh đi chung đường người ta
Anh cười với em rằng
Tình yêu đôi ta mãi chung một đường

Nhưng sao hôm nay anh đã đi xa em rồi
Như con sông kia đến lúc cạn khô
Em đây ngây ngô khóc than đêm ngày
Mong sao nước mắt lấp đầy con sông kia
Sao khi xưa anh không nói với em đôi lời
Tình yêu đôi ta có lúc tàn phai
Cho con tim em xót xa mong chờ
Chờ tan cơn mưa mây sẽ lại bay

Chỉ mơ ước rằng có thể nắm chặt tay anh trọn vẹn yêu thương
Chỉ mơ ước rằng có thể yên bình bên anh đoạn đường phía trước
Có phải em đã sai khi trao anh cả trái tim mình
Nên bây giờ với nhận những nỗi đau.

Phải che dấu dòng nước mắt là điều quá khó khăn dành cho em
Vì em biết rằng tiếng nói sau cùng cũng chính là lời chia tay
Giá như chưa từng yêu anh, thương anh thì phút giây này
Tim không buồn và lòng không thấy đau…

” Anh quay lưng bước đi, anh chạy trốn khỏi em làm lòng em tan nát, em tự hỏi lòng mình đã làm gì sai? Khi em yêu anh hơn cả bản thân mình… ”

Hiền gục xuống và khóc nức nở, chân em không còn đứng vững nữa, nước mắt em nhòa trong mưa, mịt mùng, trống rỗng.

Hoàng đã bước vào cuộc đời Hiền, mang đến rất nhiều thứ rồi lại mang đi hết, tất cả niềm tin và hy vọng, trong lúc Hiền cần anh nhất, thì anh lại chọn cách rời bỏ em.

Con tin yếu mềm này như có ngàn mũi kim đang đâm vào đau nhói, anh đã nỡ tàn nhẫn với em đến vậy sao. Trong mắt của một con bé 15 tuổi là em, anh đã là thần tượng, anh là niềm tin là vì sao mà em hướng tới, là tất cả mục đích để em cố gắng, em không biết mình đã yêu anh từ khi nào nữa, chỉ biết từ rất lâu rồi.

Khi anh có người yêu, em đau trong tim nhưng vẫn luôn thầm chúc phúc cho anh, vì hơn tất cả, em muốn nhìn thấy anh hạnh phúc. Và khi mối tình ấy của anh không thành, anh đau khổ, anh chìm trong nỗi buồn đau ấy, thì tim em còn đau hơn biết mấy anh biết không? Mặc dù khi ấy cơ hội là dành cho em…

Với anh, em đã có những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình, khi được ở bên anh, được cảm nhận từ anh thứ tình cảm ấm ấp, mặn nồng, mà em cứ ngỡ là Tình yêu.

Anh đã cho em tất cả, hạnh phúc và hy vọng, rồi anh cũng mang đi hết, trong hoàn cảnh mà em không ngờ tới, giữa lúc em đang dần mất hết mọi thứ, và anh là người chốt lại cánh cửa cuối cùng cho ánh sáng của cuộc đời em…

… Bạn đang đọc truyện Một thời để nhớ tại nguồn: http://bimdep.pro/mot-thoi-de-nho/

Thời điểm ấy, bố mẹ của Hiền đã bị công an bắt, Hiền phải nhờ cậy ông Trần đi đi lại lại, thông qua các mối quan hệ của ông ấy, và cả tiền, để làm cách nào đó giảm nhẹ án hết mức có thể. Đổi lại cho những điều ấy là bản hợp đồng ca sĩ độc quyền cho hệ thống nhà hàng, quán bar của ông ấy, em chẳng còn cách nào khác phải đồng ý.

Khi mà Hoàng đang say sưa với những chuyến đi thực tế, với những phút giây thơ mộng bên những cảnh đẹp yên bình thì Hiền đang sóng gió, em chạy ngược chạy xuôi, nhưng không muốn cho Hoàng biết.

Khi Hoàng rời bỏ Hiền cũng là lúc mọi việc sắp xong, án đã giảm… Hiền một mình cô độc giữa cuộc đời này, và em đã buông…

Hợp đồng được thực hiện, nhưng không chỉ đơn giản như thế, Hiền và ông Trần cũng không thoát khỏi cái cám dỗ chết người mong manh giữa tiền bạc và tình ái, hai người bắt đầu có những quan hệ cặp kè.

Mụ vợ lão Trần biết chuyện, kéo đàn em đến đánh ghen ngay tại cổng trường Hiền, liễu yếu đào tơ tan nát cánh hoa bay. Hiền bỏ học, cuộc đời rẽ sang một trang khác, em công khai cặp với ông Trần lúc này đã li thân vợ.

Khi ông Trần và vợ ly hôn, tài sản được chia, Hiền thành bà chủ với chuỗi nhà hàng, quán Karaoke và một cuộc sống ngập trong tiền, với những buổi ăn chơi trác táng, lúc này em mang biệt danh “ Hiền tiền tỉ ”

Nhưng em bỗng có thai, và không biết được ai là tác giả của cái thai ấy. Lão Trần nổi điên, vì lão đã bất lực từ rất lâu rồi, và em lại mất tất cả.

Hoàng tìm gặp Hiền nhưng không được, em không muốn gặp lại Hoàng nữa, nhất là trong bộ dạng như thế này, em không muốn Hoàng thương hại em.

Đó có lẽ là những tháng ngày sống trong tủi nhục, trong nỗi cô đơn và cay đắng nhất cuộc đời Hiền.

Khi con bé đã lớn một chút, bố mẹ Hiền ra tù, em gửi con bé về Sơn La cho ông bà chăm sóc, và lao đi làm lại từ đầu.

Bây giờ nếu có gặp, có lẽ Hoàng cũng không nhận ra người con gái ấy, đã khác xưa rất nhiều. Sóng gió cuộc đời đã vùi dập em, cho em lên đến đỉnh cao rồi lại nhấn em xuống bùn sâu. Sự sắp đặt của ông trời sao nhiều lúc nghiệt ngã quá?

Chỉ có một điều chắc chắn không bao giờ thay đổi, dù có thế nào đi chăng nữa, con tim Hiền cũng mãi mãi thuộc về Hoàng, đã yêu Hoàng và vẫn chỉ yêu Hoàng…

Những câu chuyện buồn, day dứt về những cuộc đời.

Ngày tháng yêu đương lúc đầu, tình cờ và vội vã
Dù biết ta đã từng, đau đớn cũng đôi lần
Mà thôi, yêu đương là mù quáng
Nép vào anh dẫu chút đắn đo ngại ngần.

Hạnh phúc như mây thoáng qua, nhẹ nhàng ùa theo gió
Người cũng xa mãi xa, đưa tay với lấy những ân tình
Gạt đi lời anh nói từng nồng nàn
Làm sao dễ quên.

Người nỡ quên đi những lời thì thầm cùng năm tháng
Cùng nói yêu suốt đời, yêu mãi chỉ em thôi
Vì em luôn tin điều gian dối
Trách làm sao khi hai trái tim lạc nhịp.

Hạnh phúc như mây thoáng qua, nhẹ nhàng ùa theo gió
Người cũng xa mãi xa, đưa tay với lấy những ân tình
Gạt đi lời anh nói từng nồng nàn
Làm sao dễ quên…

— Hết —

Tác giả: Hoài Cổ

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một thời để nhớ

Số ký tự: 0