Phần 7
2023-11-11 12:55:00
Chủ nhật ngày an lành, trời xanh trong vắt, chim lượn quanh. Đã một tuần trôi qua từ cái đêm định mệnh ấy, hôm nay tôi thức dậy bên cạnh người phụ nữ còn ngủ say. Đó là Huệ, mẹ của vợ tôi. Thoáng choàng tay ôm lấy tấm thân trắng ngần không một mảnh vải dưới lớp chăn, tôi hôn nhẹ lên gương mặt hiền hòa của nàng. Tôi vẫn không hiểu được tại sao làn da và thể xác của một người phụ nữ chuẩn bị bước sang tuổi ngũ tuần lại có thể láng mịn, mát mát ấm ấm thật dễ chịu như vậy.
– “Ưm…” tiếng rên khẽ thoáng vang lên từ đôi bờ môi khẽ hé mở của Huệ như để báo cho tôi biết là nàng đang dần thức tỉnh.
Quay mặt về hướng tôi, đôi bờ mi của nàng thoáng mở ra và nhìn thẳng vào tâm hồn tôi. Mắt khóa mắt thì chẳng lâu sau hai cái lưỡi của chúng tôi cũng xoắn lấy nhau với sự chủ động của nàng. Nụ hôn buổi sáng vừa ngọt ngào vừa say đắm như thể của một cặp vợ chồng son. Tấm thân ngọc ngà của nàng nằm úp hẳn lên người tôi khiến cho ngọn lửa dục vọng lại bùng cháy. Nhưng rồi bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên như thùng nước đá xối ào khiến cho hai chúng tôi điến cả người.
Tiếng chuông đặc trưng của cuộc gọi từ ứng dụng mạng xã hội nên chẳng phải xem mà hai chúng tôi cũng biết rõ người gọi là ai…
– “Bắt không?” Tôi hỏi…
– “Tùy con… bắt máy thì mẹ sẽ đi chuẩn bị bữa sáng, còn không thì…” Huệ đáp với giọng lẳng lơ và một nụ cười dâm đãng sau câu bỏ lửng…
Tôi nhìn sâu vào mắt Huệ rồi đưa tay đẩy nàng xuống con cu đang chào cờ cứng ngắc. Để rồi tôi nhoẻn miệng cùng cười với nàng khi gương mặt xinh đẹp mặn mà của nàng ngước lên nhìn bên cạnh con cu tôi. Tôi lim dim thụ hưởng lạc thú đê mê cho cái miệng thèm khát của Huệ mang lại. Tiếng chuông bị bỏ mặc nên reo dài một lúc rồi cũng im bặt. Nhưng rồi vài phút sau thì lại có tiếng chuông báo có tin nhắn. Lại là của Hà vợ tôi. Tôi mở ra nhưng không thèm xem vì thấy có cả một đoạn dài. Thế nhưng Huệ lại muốn xem nên lồm cồm bò lên và vào thế ngồi ngay trên con cu tôi…
Vừa cựa mông cho khe suối đã đẫm dâm thủy trượt dọc trên phần bụng thân cặc tôi, Huệ vừa lấy điện thoại đọc đoạn tin nhắn của Hà, vợ tôi và cũng là con gái của nàng. Tôi thoáng thấy nét mặt của Huệ cau lại rồi kèm theo một hơi thở mạnh. Nhìn thao tác tay của nàng mà tôi biết được là có thêm tin nhắn từ Hà trong lúc Huệ đang đọc đoạn tin kia. Tôi bỏ mặc vì dù sao hai nàng cũng là mẹ con với nhau, còn tôi thì giờ đã là chồng chung của hai người. Để rồi sau một lúc cau mày đọc loạt tin nhắn gần như dồn dập thì Huệ tắt máy và vứt cái điện thoại ra mặt đệm sau lưng. Nàng hỏi tôi một câu khiến tai tôi ù lên, tâm trí dại ra như trúng phải thuốc tê cực mạnh.
Thời gian chợt dừng lại một lúc rồi vụt bay như dòng ánh sáng. Những chuỗi ngày sau đó là những biến cố lớn trong cuộc đời của tôi, của gia đình bé nhỏ của chúng tôi. Song, tôi rộng tay đón nhận những món quà bất ngờ lần lược được Hà và Huệ tặng cho.
Nhưng có lẽ người được món quà bất ngờ nhất, vui sướng mà đau khổ nhất lại là chàng người tình tên Quý kia.
Đêm đưa Hà ra phi trường trời thoáng mưa lất phất. Những giọt mưa nhẹ như giúp Hà và Quân ngụy trang hai cặp mắt rớm lệ. Trước mặt gia đình họ hàng của nàng, hai người vô phương tỏ bày với nhau mà chỉ có thể trao nhau một cái ôm thật chặt, và những lời nhắn nhủ nhỏ nhẹ. Riêng Hà thì có chuẩn bị món quà bất ngờ cho chàng từ những đêm trước nên khiến Quân xao xuyến và bồi hồi vô cùng. Nôn nao háo hức, chàng muốn mở ngay nhưng đành phải làm theo lời dặn của nàng.
– “Về đến nhà mới được mở ra” câu dặn dò ngắn gọn nhưng càng khiến Quân hồi hộp, nôn nao hơn.
Cái hộp quà bất ngờ kia tuy nhỏ và nhẹ như tơ nhưng Quân lại cảm thấy sao nó nặng như chứa cả dãy Trường Sơn. Nó như làm vơi đi một phần nỗi buồn man mát khi chàng vẫy tay chào người yêu một lần nữa bước vào cửa cách ly của phi trường. Để rồi khi bóng hình của nàng mất hút vào dòng người thì Quân vội vã về nhà.
Bước vào phòng và khóa cửa lại cẩn thận như một điệp viên chuẩn bị xem mật báo. Quân lấy cái hộp quà nhỏ trong túi ra và ngồi lên giường. Tay rung rung mở dây nơ ra mà chàng như nín thở. Để rồi khi cái hộp được mở ra thì mắt chàng mở tròn mà thoáng ánh lên sự khó hiểu. Chỉ khi Quân đưa cây que nhỏ có 2 vạch lên và đọc tờ thư tay nhỏ do chính tay Hà viết thì chàng mới hiểu.
Một tiếng cười to đầy vui sướng nhưng lại đau khổ tột cùng vang vọng xuyên qua những bức vách phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro