Phần 53
2024-08-02 19:48:34
Ngày 04/04/2015
Thứ 7 rồi, nói chứ hôm đó mình cực kì bận vì dự án mới với ông Việt Kiều, em thì trong thời gian chờ duyệt hồ sơ, phỏng vấn thì cũng đi dạy tiếng anh part-time ở trung tâm gần nhà, 4 tiếng tới 6 tiếng/ngày, tùy vào việc em nhận nhiều hay ít ca. Thời gian còn lại em giành cho gia đình, ôn tập này nọ để chuẩn bị sắp tới sang đó học cao học.
Mèo con thì giờ đã chuyển sang nhà mình ở (đã nói phần trước rồi nhỉ), mẹ mình nhận con bé làm con nuôi, nên con bé cũng gọi mẹ mình là mẹ. 2 mẹ con giờ thân nhau lắm rồi, đi đâu cũng Quỳnh ơi Giang ơi đi với mẹ blah blah. Có vẻ con bé thuộc tuýp dễ lấy tình cảm nơi người khác. Sắp tới đợi nó biết bơi sẽ dạy con bé lái 4 bánh, rồi cho nó thi lấy bằng luôn. Càng ngày càng ra dáng nữ doanh nhân nhé.
Hôm thứ 7 là sinh nhật bạn của Mèo Con. Em bận dạy nên dự tính là mình đi chung với con bé. Cũng không định lấy chiếc 4 bánh của mẹ đi, mình chả thích hào nhoáng (dù mẹ đã kêu đi xe đó cho tiện). Hôm đó con Mèo nhỏ nhà mình mặc cái váy đầm trắng, tóc thắt nơ, xách theo cái túi nhỏ nhỏ xinh xinh, mẹ con mới sắm hết đấy, nhìn kiểu gì cũng ra tiểu thư hoặc doanh nhân chứ ếu thể nhìn ra là sinh viên năm nhất
Dắt con tay ga ra đi thì Mèo Con nó cản lại, kêu lấy wave đi đi vì… cùng tông màu váy và vì… con bé thích, quen đi với mình vậy rồi. Mình thì xua tay:
– Điên à, ăn mặc vậy anh chưa vác xe của mẹ đi là may rồi. Giờ bắt đi wave người ta nhìn đánh giá em đấy, ảnh hưởng tới em, em không vui anh không thích.
Rồi con bé cũng tươi cười véo má mình “có mỗi anh thương em nhất”, xong leo tót lên con xe wave, ôm hộp quà, bĩu môi lêu lêu. Mình cũng lắc đầu, đẩy con ga lại ngay ngắn, rồi leo lên con wave nổ máy chạy.
Tiệc tổ chức ở phòng trà gần trường, lúc 6 giờ. Mình với con bé tới hơi sớm (vì thói quen công việc thôi), tầm 6 giờ kém 10 là tới, lúc đó đã thấy con bé chủ tiệc với vài thanh niên đợi sẵn.
Mình với Mèo con ngồi trên xe nói chuyện chào hỏi mấy thanh niên 1 chút, thì có thanh niên nào đó chạy xe thắng cái két kế bên mình. 1 giây hết hồn, tưởng anh giao thông nào hốt xe vì đậu không đúng chỗ, thì té ra là thanh niên Tuấn (éo biết phải tên này không), thằng từng cưa con Mèo con, bị mình với ông Sáu cầm hàng dọa suýt đái ra quần đấy. Thằng bé đi con SH 125 bạc như mọi khi, dựng xe bên cạnh mình rồi móc con 6+ ra bấm nhìn sang chảnh vãi.
– Tuấn cũng tới rồi hả, sớm thế – Mèo con hỏi
– Sao chưa vô? Hay đi xe này nó không cho gửi à? – Nó nhìn chiếc wave thân yêu của mình rồi cười khẩy
Nghe thấy thế, Mèo nhỏ vòng tay, ôm lấy mình. Mình cười, con bé cũng cười. Cả 2 đều hiểu được cái tính hiếu chiến trẻ trâu của thanh niên kia, nên cũng chỉ cười chả nói gì. Mình cũng kệ mẹ thanh niên ấy diễn hài, quay sang tán chuyện với con bé chủ tiệc. Con bé đó xinh, trang điểm hơi đậm so với lứa tuổi của nó, mặc cái đầm đỏ hở 1 phần ngực, có vẻ đã độn 1 tí nhưng cũng éo bằng con mèo ngố nhà mình lúc mặc áo ngủ trên giường. Nói chuyện hồi mình quánh xe vào trong.
– Anh
– Sao thế?
– Thấy tội nghiệp, biết vậy nãy nghe lời anh đi xe kia. Nghe em rồi giờ bị bạn em cười.
– Có gì đâu em, anh trách gì mấy đứa nó. Với lại nó chưa động tới em thì anh cứ vô tư mà sống thôi, anh sao cũng được.
– Nhưng em thấy buồn lắm.
– Thôi nè, nghe lời anh, vui lên, kệ nó muốn nói gì nói, hôm nay ngày vui bạn em, nên miễn là nó không động chạm tới em, mọi chuyện anh sẽ cho qua hết, sống vậy cho khỏe.
– Ừm. Vậy…
– Sao nè?
– Bữa này anh đóng vai bạn trai em nhé. Đi ăn tiệc chung mà giới thiệu là anh trai đi thì kì lắm.
– Xin phép chị đi, cái này anh không nói trước.
– Ừm.
Con bé lấy điện thoại ra alo cho em, rồi 2 đứa luyên thuyên gì đó 1 buổi, xong nó hí ha hí hửng chạy tới ôm tay mình “Chị cho phép rồi”, 2 đứa cứ thế tung tăng đi vào.
2 phút sau có tin nhắn từ em
– Nắm tay thôi đấy, đi xa hơn thì liệu hồn em đấy. Em thiến
– Dạ, anh biết rồi… Anh kêu làm anh trai mà con bé không chịu, chứ anh có muốn vậy đâu, em không thích thì thôi anh nói với con bé.
– Thôi, kì lắm, ngày vui của nó không nên làm nó mất mặt
– Ừ. Anh cũng nói nó rồi, bạn bè nó nói gì anh anh kệ, còn động tới nó anh không tha đâu.
– Đừng có đập nhau đấy, nghe nói bồ cũ của Quỳnh vừa gây chuyện với anh.
– Anh không trách nó đâu.
– Ừ vậy đi ăn vui vẻ, tối về em “phạt” sau.
– Ừm. Em cũng dạy vui vẻ, tối anh với Quỳnh về rước
– Để em tự về được mà
– Thì cũng 9 giờ còn gì, lúc đó tụi anh xong tiệc rồi, có khi tới trường đợi trước cũng nên
– Ừm. Vậy có gì cứ nhắn em nha. Tới giờ em lên lớp rồi, see ya
– See ya.
… Bạn đang đọc truyện Mèo con tại nguồn: http://bimdep.vip/meo-con/
– Chị nhắn gì vậy anh
– Chuyện vợ chồng ấy mà
– Sợ em ăn thịt anh hở?
– Ừ.
– Hì. Thôi vô nè.
Nói rồi Mèo nhỏ với mình đóng vai 1 cặp, dắt tay nhau bước vô. Con bé chiếm lấy toàn bộ ánh nhìn của người trong quán, từ đám bạn con bé, tới cả khách, nhân viên của quán. Mình thì như mọi ngày, quần tây áo sơ mi body để nổi 1 chút cơ bắp ở bụng, ngực tóc chải wax gọn gàng. cũng xinh zai. Cơ mà… Nói chứ mình cũng không quan tâm lắm người khác thấy mình thế nào, có con nào lén lút nhìn mình rồi chạy vào nhà vệ sinh thủ dâm không, chỉ biết, bên cạnh đã có một thiên thần nhỏ, nhân vật được chú ý nhiều nhất rồi, mình chỉ đi theo làm tròn nghĩa vụ là đủ, đã tốn rất nhiều thời gian để giải quyết mớ bòng bong mình tạo ra rồi, nên cũng không quan tâm lắm tới đám gái khác nữa.
Tiệc tổ chức ở phòng trà, cả đám lại là sinh viên nên không ăn chơi nhậu nhẹt bê tha gì, đặt sẵn 3-4 bàn liên tiếp nhau, đám nhân viên đã kê bàn lại sẵn, đặt khá gần sân khấu. Tiệc cũng không lớn, bắt đầu bằng lời cảm ơn, chúc mừng từ thằng MC, mọi người trong quán, cả nhân viên lẫn khách uống nước lạ mặt đều vỗ tay chúc mừng, rồi mọi thứ diễn ra khá bình dị, nhưng cũng khá ấm cúng: cắt bánh, cafe, ăn vài món ngọt rồi nhảy nhót ca hát gì đó, thưởng thức acostic theo hướng rất Sài Gòn thôi.
Phòng trà thiết kế kiểu Acostic, ngày xưa là mô hình hát với nhau cũng khá thịnh ở mấy quán trong SG, có sân khấu để ban nhạc và các ca sĩ hoặc khách lên đó hát, khách uống nước vừa ngồi dưới uống vừa nghe nhạc, trò chuyện, ở giữa ban nhạc và nơi uống nước sẽ là các lối đi, và sàn nhảy, thường là nhảy đầm hay nhảy tango tăng giếc gì đấy về đêm. Nói chung là dốt mấy vụ nhảy nhót nên không tìm hiểu nhiều về mấy thứ này.
Ngoài Mèo nhỏ của mình ra cũng có 2-3 con khác vác bạn trai theo, ít nhất mình cũng đỡ ngại, ăn uống no say, cả đám ngồi trò chuyện, tặng quà rồi hỏi thăm nhau này nọ. Mèo con nhà mình lúc đó khều khều mình mãi, rồi nói nhỏ vào tai mình “anh đi với em một tí nha”. Hiểu ý, mình dẫn con bé tới nhà vệ sinh, rồi đứng múa cột ở đối diện đó đợi.
Đợi được tầm 1-2 phút thì con bé chủ tiệc tới khều mình:
– Anh nhảy với em một bài nha.
– Anh có biết mấy trò này đâu, anh lúa lắm. Nhảy sợ đạp chân em nữa.
– Từ chối luôn cơ. Hôm nay ngày vui của em mà.
– Anh nói thiệt, không tin lát em hỏi Quỳnh ấy. Anh nhỏ giờ dở nhất mấy trò nhảy nhót
– Chán thế, thôi ra nhảy với em 1 tí thôi.
Con bé cứ giãy giãy cái tay mình, haizz, cũng mệt với lũ vịt cái này, chả bao giờ chịu để yên… Mình cũng kêu nó:
– Anh không muốn làm em mất vui nhưng anh thật sự là không biết nhảy, với lại giờ anh bận đợi Quỳnh rồi, đợi Quỳnh rửa mặt xong đi rồi tính.
– Ừm, thôi vậy. – con bé cũng rụt tay ra không giãy nữa.
Đợi thêm tí nữa thì mèo con ra, thấy mình đang nói chuyện với con bé chủ tiệc thì cũng lại hỏi chuyện.
– Cho tui mượn anh iu của bà 1 bài nha, nãy giờ rủ mà ảnh hổng chịu. Nói cứ đợi hỏi ý kiến của bà.
– Hì, chồng tui mà. (đệt, mạnh mồm gớm nhé)
2 đứa đứng nói luyên thuyên gì đấy, rồi thì Mèo Con cũng nói là không biết nhảy, với lại cũng không ham hố gì nên cũng cho “mượn” để nhảy với con kia 1 bài, ít ra không làm con bạn buồn. Mình cũng chiều ý con mèo nhỏ, ra nhảy với con bé đó 1 bài.
Ôm nhẹ eo con bé, vẫn liếc tới chỗ con “vợ hờ” coi nó có phản ứng gì không, con bé thấy mình nhìn nó giơ 2 ngón tay “hi” một tiếng. Cứ như cổ vũ mình ấy. Cũng vui vẻ quay lại, làm theo những người xung quanh làm. Đâu chừng được 2-3 bước, mình lỡ chân dẫm chân nó 1 cái, con bé bật cười, choàng tay lấy cổ mình.
– Thôi đừng nhảy nữa, cứ đứng như vậy rồi đung đưa nhẹ nhàng theo nhạc thôi anh nhé.
– Xin lỗi, làm em cụt hứng rồi.
– Ít ra em biết anh không nói dối.
– Mấy chuyện này xạo làm gì trời. Anh tập hoài ấy chứ mà nhảy mãi không được.
– Hì, ừm. Không sao đâu, mình cứ như vậy cũng vui mà.
– Ừm.
Ở khoảng cách này và chắc chỉ có dịp thế này, mình mới nhìn rõ con bé, cũng xinh, trang điểm hơi quá tay nhưng đường nét trên khuôn mặt cũng cho thấy là “được”. Dáng người cũng nhỏ nhắn, giọng nói y như con nít, kiểu chưa vỡ giọng ấy. Cao hơn Mèo con nhà mình 1 tí, hoặc do con bé mang guốc cao hơn, eo khá nhỏ, ngực cũng không to lắm… Người con bé tỏa ra mùi nước hoa hồng thoang thoảng, khá dịu mũi…
Nghe Mèo con nói gia đình con bé này cũng khá giả, nhưng không giàu như Ly, ba làm kĩ sư, má kinh doanh nội thất nên gia đình cũng có của ăn của để, có cái con bé này ăn chơi thì chắc nhất nhì lớp rồi. Bar bọt bia rượu thuốc lá xăm mình món nào nó cũng thử qua. Mải chú ý mấy thứ khác, mình chợt nhận thấy cặp mắt to tròn con bé cứ nhìn mình, rồi đôi môi nhỏ nhắn của con bé cứ cười suốt.
– Sao thế? Nhìn anh lúa lắm à?
– Không, thấy anh mắc cười, mải nhìn em hở?
– Ừm.
– Tự nhận luôn kìa, em mét Quỳnh nhé.
– Cứ tự nhiên anh không cấm đâu
– Anh quen Quỳnh lâu chưa?
– Cũng được một thời gian, đủ để biết được 2 đứa cần nhau tới mức nào.
– Nghe lãng mạn nhỉ. Mà nói nghe nè. Hồi đó Quỳnh thầm thương Tuấn đó.
– Cái đó anh biết.
– Hình như hồi nãy Tuấn có kiếm chuyện với anh.
– Ừ, anh cũng chả quan tâm cậu đó lắm.
– Ừm, tính nó hơi nhỏ mọn nhưng với tụi con gái tụi em thì nó chơi được, cũng hay đi nhảy này nọ nữa.
– Ừm. Cái đó anh cũng có thể hiểu mà.
– Anh không lo nó làm gì Quỳnh hay làm gì anh à?
– Không, anh cứ vô tư sống như thế thôi. Anh thừa bản lĩnh để giải quyết bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới Quỳnh.
– Thương nhau gớm. Em hơi bị ghen tị nhé
– Yêu đi rồi sẽ được như thế thôi em.
– Ừm… mà em hỏi nhỏ cái này nhé, anh trả lời thật nhé.
– Em cứ nói đi.
– Anh với Quỳnh… đang đóng giả làm 1 cặp đúng không?
– Sao em nghĩ thế nhỉ?
– Trực giác phụ nữ nói em biết điều đó
– Nghe bí hiểm nhỉ.
– Ừm, có nhiều lý do mà.
– Em nói thử xem, lỡ trúng thì sao
– Ừm… có thể là Quỳnh còn thương Tuấn, rồi nhờ anh giả người yêu để xem phản ứng của Tuấn thế nào rồi tạo cơ hội 2 đứa tới với nhau. Hoặc là…
– Hửm?
– Hoặc là chỉ đơn giản Quỳnh muốn Tuấn bực mình thôi. Hoặc do Quỳnh diện đồ đẹp vậy đi 1 mình thì khó coi quá nên dẫn anh theo.
– Em hơi đánh giá thấp tình cảm tụi anh đó cô bé.
– Trực giác mà anh.
– Ừm, anh cũng không trách em, cũng không thừa nhận hay phản đối gì, em có suy nghĩ của em, tụi anh có hạnh phúc và cuộc sống của tụi anh thôi.
– Hì, biết là thế.
– Hết nhạc rồi đó, trả anh về cho chủ được chưa?
– Ừm. Tiếc nhỉ, muốn thêm 1 bài nữa quá.
– Anh còn nhảy với người anh thương nữa chứ. Cứ thế mãi con bé xị cái mặt xuống rồi kìa, khéo lại có chiến tranh đấy.
– Ừm, thôi trả đó, hông thèm.
Con bé kéo cổ mình lại gần, rồi thì thầm vào tai mình
– Tối nay em rảnh.
– Anh thì lại bận rủ Quỳnh ngủ rồi em ơi.
– Khi nào Quỳnh ngủ thì tới Romance Bar uống với em một ly nhé.
– Chắc lúc đó anh cũng ngủ mất rồi.
– Em ở đó đợi, anh không tới thì thôi.
Nói rồi con bé nguẩy cái đít đi. Đúng kiểu chăn trai thật rồi. Haiz. Cũng may mình luyện xong bộ môn chai lì nên cũng đủ tỉnh táo để hiểu. Con này đúng là không phải dạng vừa đâu… Haiz. Ai ngờ gặp bao con ngoan hiền thì giờ lại gặp con nguy hiểm thế.
Mình bước lại hướng của con Mèo nhỏ, có vẻ con bé thấy hết toàn bộ diễn biến tình tứ khi nãy. Con bé ngồi quay mặt không nhìn mình.
– Lên đây với anh một tí, anh có chuyện muốn nói, về em, và về Phương. (P là con bé chủ tiệc nhé).
Mèo con nghe thế, cũng miễn cưỡng lên theo mình. Mình ôm lấy em con bé, kéo con bé lại sát người mình. Con bé cũng ôm cổ mình, rồi 2 đứa đứng như thế, lắc lư theo nhạc.
– Dụ em lên đây chỉ để ôm em nhảy như vậy thôi à.
– Em ghen hở?
– Không dám. Anh là thế nên em đâu làm gì được. Gặp con gái cứ tơm tớp.
– Vậy là ghen rồi kìa.
– Một chút.
– Có vài chuyện Phương muốn hỏi riêng anh, không tiện nói với em nên rủ anh lên để nói thôi.
– Chuyện gì mà riêng tư dữ vậy?
– Chuyện tụi mình giả làm một cặp ấy.
– Anh nói cho Phương hở?
– Không, Phương tự biết.
– Ừm. Rồi giờ sao?
– Chả có gì, Phương cũng chỉ nghi ngờ, anh cũng chả quan tâm điều đó, dù gì hôm nay anh cũng là bạn trai của em còn gì.
– Ừm.
– Mọi chuyện thế thôi, hết giận chưa cô bé.
– Còn.
– Nhắm mắt lại đi.
Con Mèo nhỏ ngoan ngoãn làm theo, mình kéo nhẹ người con bé lại, đặt trên môi con bé một nụ hôn. Con bé cũng quàng 2 tay chặt hơn, cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn đó. “Như vậy là loạn luân đó” – “Hôm nay thôi”. Cứ thế, 2 đứa không nói gì thêm, đứng hôn nhau trong tiếng nhạc, cho tới khi nhạc tắt hẳn.
Đâu đó trong phòng có tiếng vỗ tay, là của bạn bè con bé, rồi cũng nhiều người khác vỗ tay. Cũng hơi ngại. Nhìn xung quanh thì mọi người đã xuống sân khấu gần hết, 2 đứa khá nổi bật giữa đám đông, như cặp nhân vật chính trong bản nhạc…
Mèo con nắm tay mình, 2 đứa xuống lại chỗ cũ, tiếp tục trò chuyện cùng lũ bạn con bé. Phương chủ tiệc thì không vui, biểu lộ ra mặt luôn. Mình cũng kệ, ít dính tới con đó bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Nói rồi mình gọi thằng bồi làm 1 ly rum, thấy trong thực đơn có nên cũng muốn thử. Đang ngồi nhâm nhi thì thằng Tuấn tới, đặt ly nước ngọt của nó lên bàn mình rồi nói lớn, giọng bỡn cợt:
– Ít tiền thì uống ít thôi anh zai, nghĩ uống chùa rồi làm gì cũng được là không nên đâu nhé. Với lại uống xỉn rồi, đi xe “xịn” quá đèo anh về Quỳnh đi hông nổi đâu. Quỳnh ha.
Xong thằng bé cười lớn, định bỏ đi. Mình mới gọi nó lại.
– Ừm, bạn là Tuấn nhỉ, ngồi uống với mình 1 ly đi, mình mời.
– Ồi ôi, mời thì ngu gì không uống.
Mình mở bóp, đưa cái thẻ cho con bồi.
– Bữa sinh nhật này anh đãi bạn thân của vợ anh, em cứ thanh toán cho anh, rồi in hóa đơn đưa anh luôn. Sẵn mang anh 2 đĩa trái cây rồi tính vào đó luôn nhé.
Con bé chả hiểu gì, cũng dạ thưa, rồi cầm thẻ mình đi, lát sau nó gửi thẻ rồi mang hóa đơn lại đưa mình. Tốn đâu tầm 5 triệu mấy, vị chi cho 20 đứa ở đây thì mỗi đứa uống 200k.
Trong lúc đám kia chưa hiểu gì, cả Phương cũng thế, con bé cứ nhìn mình chằm chằm ra vẻ khó hiểu. Lúc đó, Mèo con từ sau tiến tới, ôm choàng lấy cổ mình. Mình vẫn ngồi đó, thơm nhẹ lên má con bé, rồi quay sang nói với thanh niên Tuấn kia.
– Bạn có vẻ khá tự hào về chuyện ăn bám bố mẹ nhỉ
– Kệ tôi, nói mỉa tôi làm gì.
– Mình chẳng quan tâm lắm tới chuyện đó, bạn có cách sống của bạn, mình có cách sống của mình. Mọi chuyện sẽ chả có gì miễn chúng ta không động chạm vào nhau. Bạn tự hào cái bạn có làm gì trong khi nó chưa bao giờ do bạn làm ra?
– Thừa lời
– Ừm. Nãy thấy bạn cũng khá tự hào về cái xe ba mẹ mua cho, cái điện thoại cũng ba mẹ sắm hộ. Mình nói thật, mớ đồ bạn đang có trên người hiện giờ, từ chiếc xe, tới cái điện thoại, tới toàn bộ số tiền trong bóp của bạn, cộng lại chưa bằng 3 tháng lương của mình đâu. Nếu bạn cần xác thực mình có thể đưa tin nhắn chuyển khoản mỗi lần thanh toán lương từ ngân hàng.
– Anh nói chuyện đó làm gì, khoe tôi anh giàu có làm tiền giỏi à?
– Mình chỉ muốn nói bạn biết là, thứ bạn đang có thực chất chả là cái đinh gì trong mắt nhiều người đâu, cho nên bỏ cái thói khinh người đó đi. Đó là chưa nói tới chuyện tất cả những gì bạn đang có chỉ là do ăn bám từ ba mẹ. Còn thực chất bạn… chả có gì.
– Dạy đời tôi đấy à.
– Thôi đi Tuấn – giọng con nào đó nói.
– Nãy mình nói rồi, bạn có cách sống của bạn, bạn sống bằng tiền của bạn hay ba mẹ, mình chả hứng thú gì chuyện đó cũng chả ý kiến gì, vậy tại sao bạn cứ thích can thiệp vào chuyện của mình nhỉ?
– Hừ…
– Nãy mình đã lựa chiếc xe khác để đi cho hợp với Quỳnh hơn, nhưng Quỳnh thích chiếc này, vì đó là tháng lương đầu của mình. Quỳnh cũng quý nó, còn mình thì đơn giản, chỉ cần người mình yêu thương vui vẻ, thì mình sao cũng được.
– Phiền phức.
– Ừm, mình chưa từng nghĩ bạn sẽ hiểu. Tính cách bạn trẻ con quá nên mình cũng không hy vọng gì nhiều. Lớn chút nữa bạn sẽ tự ngẫm lại thôi. Tương lai thì cũng tới lúc nào đó bạn sẽ tự hào vì những gì bạn làm ra được, chứ không phải do ai đó ban phát cho bạn.
– Kệ tôi nha, giờ anh muốn gì.
– Mình đã khá tôn trọng bạn khi luôn xưng hô ngang hàng với bạn, cũng chưa to tiếng lần nào. Nên mong bạn cũng vậy. Mình cũng không hy vọng có chuyện gì không hay xảy ra ở đây. Vì kết cục của bạn sẽ… khó coi lắm. Chiếc xe của bạn lần trước là minh chứng đấy, mình nói chắc bạn hiểu.
– Mẹ thằng nhiều chuyện – nói xong nó đứng dậy định bỏ đi.
– Haiz, không tiễn. – mình nói nhẹ với nó.
Nó đi một đoạn, nghe thấy thế thì quay lại, đi theo hướng về phía mình – có vẻ là tới bàn đằng sau. Mình cũng đứng dậy, nó đi nhanh tới như muốn húc mạnh mình 1 cái. Mình cũng chiều, lúc 2 đứa húc vào vai nó một cái, nó loạng choạng suýt ôm hôn chào đất mẹ. Haizz… hổ báo quá đi mà…
Phương lại chỗ mình, lấy mớ tiền rồi gửi cho mình.
– Coi như quà sinh nhật của anh đi, hôm nay đi gấp quá nên anh quên mua quà mất. Khi khác em đãi anh bữa cafe là được rồi.
– Anh làm vậy sao em coi được. Sinh nhật em mà.
Mình nhận tiền, rồi lấy 1 cái bao lì xì trong bóp, bỏ toàn bộ số tiền đó vào, rồi đưa con bé.
– Sinh nhật vui vẻ, quà của anh đấy. Không nhận anh đánh đòn nhé.
– Anh kì quá.
– Ừm, vậy nhé, giờ cũng trễ, gần 9 giờ rồi, anh với Quỳnh về trước. Mấy đứa cũng tranh thủ về sớm nhé.
– Vậy để em tiễn anh.
Rồi mình với mèo con nắm tay nhau ra, trông con bé vui lắm. Lúc nãy nói chuyện cứ ôm cổ mình rồi đưa cái mặt nhiều chuyện của nó ra mà hóng coi mình sẽ xử lý gì… Giờ thì tung ta tung tăng như 1 đứa trẻ mới được ba mẹ khen.
Phương tiễn ra tới chỗ để xe, rồi cũng chào hỏi gì đó, mình với con mèo tung tăng lái xe về.
– Sang dữ. Em méc chị đó.
– Vậy sao nãy không cản?
– Hì, đang coi anh giải quyết chuyện này mà.
– Tin tưởng anh vậy luôn à?
– Ừm. Em biết anh sẽ không làm gì bậy bạ đâu.
– Ừm.
– Mốt đừng chi hoang vậy nữa, không đáng đâu.
– Dạy thằng bé bài học đầu đời với cái giá vậy là quá rẻ rồi còn gì.
– Thấy tự nhiên đi với em anh mất 1 mớ tiền, kì quá.
– Thôi bỏ đi, chỉ là vật ngoài thân thì đừng có chấp nhất. Có những lúc cần chi thì phải chi thôi em.
– Ừm. Mà… khi nãy sao tự nhiên lại hôn em?
– Nhớ.
– Ừm. Em cũng rất nhớ cảm giác đó… Cảm ơn anh nhé.
– Có gì đâu nè.
– Mình không có cơ hội sao anh?
– Em hiểu rõ câu trả lời hơn anh mà. Từ giờ chỉ là anh em. Không hơn, không kém. Anh sẽ bên cạnh che chở, chơi với em tới khi em chán, nên em cũng hãy vì anh, tập yêu một ai đó, hoặc sống cho thật vui vẻ, hạnh phúc, là anh vui rồi.
– Nghe buồn nhỉ.
– Đâu phải cứ yêu nhau là tới được với nhau, với lại ngoài lúc nãy ra thì dạo này anh luôn coi em là đứa em gái bé nhỏ của anh thôi.
– Ừm.
– Cứ ôm lưng anh mà khóc. Anh cũng đau như em vậy… Em cũng hiểu rõ giới hạn của tụi mình đúng không nè.
– Dạ… – con bé ôm chặt lưng mình, chiếc áo cứ dần ướt đẫm…
– Anh làm khổ em nhiều quá nhỉ.
– Ngốc.
Rồi 2 đứa tới chỗ em dạy, ngồi đợi em. Em vẫn vậy, vẫn rạng ngời dù cho đã dạy cả buổi tối. Em gặp mình cười tươi lắm, lao tới hỏi chuyện rồi kể chuyện cho mình nghe. Sau đó mình cũng dắt xe 2 đứa, rồi 3 người cứ thế đi về.
Nói chuyện với mẹ này kia về chuyện hôm sau (CN) đánh xe xuống Long Khánh cưới ông anh họ. Mĩnh cũng thả 2 con mèo ngu trong phòng cho chúng nó chơi với nhau, soạn đồ mai đi gì đó, rồi 2 đứa kể chuyện, chơi chém trái cây này nọ, mình ngồi vừa làm việc vừa chơi game. Tới tầm 12 mang đồ ăn đêm vào cho chúng nó ăn, rồi dỗ chúng nó ngủ. Giường ở phòng mình ở nhà mẹ hơi nhỏ, không đủ 3 người nên mình cũng trải cái mền dưới đất rồi lăn ra ngủ. Kết thúc 1 ngày dài với bao nhiều chuyện rắc rối.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro