Mẹ là hiệu trưởng

Phần 119

2024-01-05 12:16:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 119
Lúc này tôi đã lật xem nửa cuốn album, mẹ tôi không chiếm bao nhiêu trong cuốn album này, phần lớn là ảnh của bố tôi và chú cảnh minh khi còn nhỏ.

Mặc dù có một vài bức ảnh chụp mẹ, bố và chú cảnh mình cùng nhau, nhưng chúng đều không liên quan.

Mãi cho đến khi tôi quay ra phía sau, một nhân vật khác cuối cùng cũng xuất hiện trong album.

Đây là một người phụ nữ, nếu tôi đoán không lầm thì đây phải là lưu huệ anh, vợ chú cảnh minh, người phụ nữ trẻ đã đến nhà tôi lần trước.

Có một số thay đổi trong đường nét, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra trong nháy mắt.

Có thể thấy, người phụ nữ này khi còn trẻ cũng là một cô gái xinh đẹp, tuy rằng với mẹ và dì ôn có khoảng cách, nhưng cũng đã rất hiếm thấy rồi.

Trong bức ảnh, người phụ nữ và chú cảnh minh đang đứng gần nhau, nhưng tôi đã nhận thức sâu sắc một vấn đề trong nhiều bức ảnh tiếp, đó là vị trí của bố. Nói chung, trong bức ảnh chụp một cặp vợ chồng với bạn bè, nếu người đàn ông đứng trong ảnh bên cạnh chồng, là phụ nữ thì đứng cạnh vợ, trừ khi bạn nam và vợ là bạn rất tốt, thường được gọi là kiểu bạn thân của cánh nam.

Điều kỳ lạ là bố tôi không đứng cạnh chú cảnh minh mà lại đứng cạnh vợ chu cảnh minh là lưu huệ anh, theo logic thì bố tôi là một người đàn ông và là bạn tốt của chú cảnh minh, vì vậy ông ấy nên đứng cạnh chú cảnh minh.

Lúc này, tôi lật sang trang khác, một bức ảnh thu hút sự chú ý của tôi, và mẹ tôi xuất hiện ở giữa, tất nhiên, mặc dù các bức ảnh trong album này đều được ghép lại với nhau nên không nhất thiệt phải chụp cùng một lúc.

Bối cảnh trong này khác với bối cảnh trước, bố và mẹ đứng sang một bên, trong khi chú cảnh minh và người phụ nữ đó đứng cạnh nhau.

Lý do khiến tôi nghĩ nó nổi bật là vì có một chi tiết nhỏ trong đó. Tôi nhận thấy rằng khi mẹ và bố đứng gần nhau, người phụ nữ bên cạnh liếc nhìn mẹ tôi, và có một tia chớp nhẹ.

Nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được, ảnh chụp đã lâu, còn có chút màu vàng, nhìn nhiều cũng không thấy, nhưng có thể phát hiện người phụ nữ này hình như không đơn giản.

Mà tôi luôn cảm thấy như cô ấy có gì đó liên quan đến bố ấy.

Làm tôi nhớ đến nữ chính số 2 trong một số bộ phim truyền hình nội địa máu chó, động tác và biểu cảm giống hệt nhau.

Từ từ, tôi cảm thấy như thể tôi dần dần tiếp xúc với sự thật của các sự việc.

Tiếp tục cuộn xuống, cuốn album đã ở trang cuối, ở trang cuối cùng, tôi thấy một bức ảnh chỉ có bố tôi và người phụ nữ.

Bàn tay của người phụ nữ thực sự đã móc thắt lưng của bố, hai người rất gần nhau, và không rõ ràng bàn tay ở phía sau lưng. Nếu không phải kỷ niệm khó quên của tôi về bức ảnh này, có lẽ tôi đã bỏ qua nó.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy bức ảnh này, một kỷ niệm hiện về trong tâm trí tôi.

Đó là lúc còn rất nhỏ, lâu lắm rồi tôi quên lúc đó mình bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả mẹ tôi lúc đó cũng chỉ là một cô giáo rất bình thường, một hôm mẹ tôi lên lớp, bố tôi sắp đi chơi, tôi cứ đòi bố và mẹ mua đồ chơi, lúc đó còn nhỏ, bố lo đẻ tôi ở nhà một mình nên dẫn tôi đi chơi.

Tuy nhiên, hôm đó bố đưa tôi đến trung tâm mua sắm, nhưng không ngờ ông lại gặp một người phụ nữ trên đường, đó là lưu huệ anh, lúc đó vẫn còn rất trẻ.

Ký ức không liên tục và mơ hồ, tôi mơ hồ nhớ rằng lúc đó lưu huệ anh đã kết hôn với chú cảnh minh.

Sau khi hai người gặp nhau, nhân ra ý định mua đồ chơi cho tôi, tôi nhớ rằng người phụ nữ đó đã bất ngờ nhìn tôi, suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt đó, bật khóc, thật may là người phụ nữ ấy đã biết cách ẩn mình, chỉ trong giây lát, cô ấy đã rút lại ánh mắt và mỉm cười nhìn theo bên cạnh bố.

Tất nhiên, người bố kệch của tôi đã không để ý đến điều đó. Bố tôi đã đưa tôi đến trung tâm mua sắm. Nhiều lần tôi sợ đến mức muốn bố đưa tôi về nhà nhưng người phụ nữ đó nhìn chằm chằm vào tôi nên tôi không dám phát ra âm thanh.

Nhìn bên ngoài có vẻ là một gia đình ba người rất êm ấm, nhưng chỉ tôi biết rằng người phụ nữ đó đã mấy lần nhìn tôi với ánh mắt ghen thị.

Thật tiếc khi suy nghĩ của tôi khi còn nhỏ không phức tạp như vậy, và bản năng tôi nhận ra rằng người phụ nữ thật khủng khiếp.

Sau khi tôi bước ra khỏi trung tâm mua sắm, bố tôi đưa tôi đến một sân chơi, tình cờ một nhiếp ảnh gia trong đoàn diễu hành đi ngang qua và nói rằng anh ấy muốn chụp một bức ảnh cho gia đình ba người của chúng tôi. Bố tôi chỉ muốn giải thích rằng họ đã không phải gia đình mà người phụ nữ kia đã cướp lời trước, đồng ý chụp ảnh, nhìn thấy bố vẫn luôn không có ý khiến, cũng không có nói cái gì, dù sao cũng chỉ là ảnh chụp.

Trong lúc thợ chụp ảnh đang làm công việc chuẩn bị thì người phụ nữ đó đưa tôi đi và lặng lẽ đưa tiền cho tôi đẻ mua kẹo bông, tôi không muốn vì nghĩ người phụ nữ này có ý đồ xấu nên đã ném cho tôi một cái nhìn dữ dội, chiếu qua đồng tử như muốn xuyên thủng cơ thể non nớt của tôi.

Thực sự lúc đó tôi rất sợ nhưng không dám nói cho bố biết, vì trước đó người phụ nữ này đã cảnh báo tôi rằng nếu tôi dám chọc phá bố tôi để đưa tôi về nhà, cô ta sẽ khiến tôi không yên.

Làm sao tôi dám bất chấp người phụ nữ đó khi tôi bé như hạt đậu, tôi phải chạy đến cây kẹo bông gòn bên cạnh, sỡ dĩ tôi không có gì phàn nàn, một phần nguyên nhân là do tôi là một đứa trẻ bị kẹo dẻo cám dỗ.

Thấy tôi cúi người sang một bên, nhiếp ảnh gia đã bấm nút chụp khi bố chuẩn bị gọi tôi.

Nhẫn nhịn chú ý sợ tôi tách ra, bố còn không có để ý người phụ nữ tay đặt ở trên lưng ông, động tác của 2 người cực kỳ thân thiết.

Bằng cách này, một bức ảnh của bố và người phụ nữ đó đã được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy.

Trên đây cũng là lý do tại sao tôi nhớ bức ảnh này rất sâu sắc, bởi vì tôi đã chứng kiến sự xuất hiện của bức ảnh này.

Nhưng tôi nhớ bức ảnh này do người phụ nữ đó chụp, làm sao có thể có trong album này? Và vì nó nằm trong cuốn album này, mẹ tôi chắc hẳn đã nhìn thấy nó, với sự quan sát của mẹ tôi, ngay cả những phương thức gian lận cao cấp trong các kỳ thi ở trường cũng không thể che giấu được trong mắt mẹ tôi.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, hình như tôi không nghe thấy mẹ cãi nhau với bố về chuyện này, không nên thế, mẹ tôi không phát hiện ra sao? Mặc kệ mẹ tôi có tìm thấy hay không, nhìn nụ cười của người phụ nữ trong bức ảnh này trong cuốn album, tôi không biết tại sao tôi luôn cảm thấy bức ảnh này không đơn giản như trước, giống như đã bỏ sót một thứ gì đó.

Mặc dù tôi đã nhớ lại câu chuyện đằng sau bức ảnh này, tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ, như thể thiếu một thứ gì đó.

Trong đầu chợt hiện lên một đoạn ký ức khác, lâu lắm rồi bố mới chụp với người phụ nữ đó, một lần đang chơi ở nhà vô tình nhìn thấy cuốn album. Lấy từng tấm ảnh ra xem, có gì vui bằng cái này, bạn hỏi tại sao? Làm sao tôi biết, tôi chỉ thấy nó thú vị.

Cho đến khi tấm ảnh chụp bố và người phụ nữ… tôi mới chợt tỉnh, vội lấy tấm ảnh chụp nhóm trong cuốn album ra, lật ra mặt sau, và chắc chắn, trong đó có mấy chữ ở giữa.

Ns viết: “Anh vũ, em xin lỗi, em biết rằng cả hai chúng ta đã kết hôn và có gia đình riêng, nhưng em không thể nào chịu được. Em yêu anh, nhưng em không thể làm trái ý bố mẹ, phải lấy cảnh minh, nhưng trái tim em đã thuộc về anh, ngày nào em cũng ngủ bên cạnh anh minh, sáng nào khi tỉnh dậy em cũng hy vọng khuôn mặt nhìn thấy là của anh, em sắp phát điên rồi, anh biết không? Em hầu như mỗi đêm đều nhớ bóng dáng của anh. Anh minh đối xử với em rất tốt, nhưng anh ấy càng đối xử tốt với em, em càng cảm thấy tội lỗi, thậm chí khi làm tình với anh ấy, em đã tưởng tượng người đang đè lên mình là anh. Em biết em có lỗi với anh minh, nhưng em không thể không cảm thấy chán nản về tình cảm của em dành cho anh. Nói thật với anh, đứa trẻ tên gia sĩ (con trai của chú cảnh minh) không phải của anh mình. Anh có nhớ đêm hôm ở con sông không? Kể từ ngày đó, em đã mang thai đứa con bằng xương bằng thịt của anh, nhưng lúc đó bố mẹ em đã quyết định gả em cho anh minh, và họ cũng chấp nhận của hồi môn từ gia đình anh minh rồi, em không còn cách nào khác, đành giấu giếm chuyện con của chúng ta. Em phải cưới anh minh, anh phải biết rằng tình yêu của em dành cho anh là không bao giờ thay đổi, nếu anh muốn, em có thể từ bỏ tất cả mọi thứ theo anh, xin hay cho em một câu trả lời? Em đang đợi anh dưới gốc cây liễu mà chúng ta đã gặp nhau, em mong anh có thể đến… huệ anh, người yêu anh”

Miệng tôi há to và không thể đóng lại trong một thời gian dài.

Vì lúc này tôi thực sự không biết diễn tả sự bàng hoàng của mình như thế nào, nếu không có đoạn văn này, tôi đã đọc liên tiếp 3 lần, dụi mắt mấy lần rồi véo đùi muốn bay mất hồn tượng mơ, mọi thứ tôi thấy đều là giả, tôi chỉ đang mơ thôi.

Đùa gì chứ, thật sự bố tôi ngoại tình với vợ của chú cảnh minh, thậm chí con trai duy nhất của chú cảnh minh cũng là mầm mống của bố tôi.

Người bố lương thiện của tôi có thực sự lừa dối và phản bội mẹ tôi không? Không, thời điểm không đúng.

Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, tôi nhớ ra con trai của chú cảnh minh bao nhiêu tuổi, nói cách khác, mối quan hệ giữa bố và vợ chú cảnh minh lẽ ra phải xảy ra trước khi bố gặp mẹ.

Tôi cũng có thể đưa ra một suy đoán táo bạo. Bố tôi và dì huệ anh đã từng là một cặp, nhưng bố mẹ của dì huệ anh không đồng ý, vì vậy họ để cô ấy kết hôn với chú cảnh minh để không ở bên bố tôi một lần nữa.

Nhưng có vẻ như bố chưa nhìn thấy dòng chữ đằng sau bức ảnh này, nếu không thì làm sao bố có thể đứa nó vào cuốn album một cách tùy tiện như vậy.

Sau đó, trước khi chú cảnh minh kết hôn với dì huệ anh đó, bố tôi đã gặp dì huệ anh, và thậm chí còn dụ dỗ quan hệ tình dục, sau đó mang thai đứa con của bố gả cho chu cảnh minh. Chú cảnh minh không biết tất cả những điều này.

Hãy cùng tôi suy đoán táo bạo một lần nữa. Nếu bố tôi chưa nhìn thấy mặt sau bức ảnh này, bô tôi không biết rằng đứa trẻ do dì huệ anh và chú cảnh minh sinh ra chính làm mầm mống do ông tạo ra, vì vậy không được như dì huệ anh mong muốn mà ở bên nhau.

Dì huệ anh, người không thể nhận được câu trả lời từ bố, sau đó hoàn toàn bỏ cuộc với bố và không liên lạc với nhau nữa.

Nhưng tại sao lần trước dì huệ anh và chú cảnh minh đến nhà chúng tôi, bố và dì huệ anh lại như người xa lạ, để tránh chú cảnh minh nghi ngờ? Nhưng nếu giữa bọn họ không có chuyện gì thì tại sao phải sợ chú cảnh minh biết? Có lẽ bố không muốn làm tổn thương tình anh em giữa chú cảnh minh và bố, dù sao bố cũng đã cưới vợ khác rồi, còn người anh em tốt nhật là không thể chịu đựng được.

Nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy? Toi không khỏi cảm thấy hơi mất mát, cứ tưởng điều này sẽ mở ra chiếc hộp kho báu của sự thật, nhưng không ngờ nó chỉ là sự khởi đầu.

Nhưng cuối cùng đã tìm thấy chìa khóa đầu tiên.

Bắt đầu dễ dàng hơn rất nhiều.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bố tôi lại có quá khứ nhiều như vậy, nếu mẹ tôi biết chuyện bố tôi và người phụ nữ này, thật lạ nếu mẹ tôi mắt không chứa nổi một hạt cát, sẽ không chặt bố tôi như khoai tây chiên bằng dao mới lạ.

Trong mọi trường hợp, vết nứt đã xảy ra và cách duy nhất để khôi phục nó là quay ngược thời gian.

Tôi không biết phải làm gì bây giờ, có nên tiếp tục điều tra hay không, hay giả vờ như không biết, gia đình này có tan vỡ hay không đều nằm trong tay tôi.

Rốt cuộc, giấy không thể chứa lửa, và bây giờ nó chỉ có thể ẩn nó càng lâu càng tốt.

Tôi đóng cuốn album ảnh lại và đặt nó về phía dưới, cố gắng không để mẹ tôi nhận ra sự tồn tại của cuốn album ảnh này.

Tôi không biết tại sao hôm nay chỉ số thông minh của tôi dường như chỉ là một phần bổ trợ. Nó giống như linh hồn của một cậu học trò tử thần và người thân của formalin, sherlock holmes, và nguồn cảm hứng lần lượt đến.

Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, đó là bức ảnh này hình như là của nhiều năm trước, mặc dù tôi không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì bố không đến cuộc hẹn, nên coi như sự việc đã xảy ra rồi.

Tại sao bây giờ lưu huệ anh lại tới cửa, còn bố đã đi đâu và làm gì sau khi biến mất lâu như vậy? Có rất nhiều nghi vấn khiến tôi cảm thấy mình đã trở về điểm ban đầu, dù cho chuyện vướng mắc trong quá khứ giữa lưu huệ anh và bố tôi đã được giải quyết, tôi vẫn không thể biết được nguyên nhân khiến bố mình mất tích, nếu thực sự là để xác định bố thật của con trai chú cảnh minh là bố của tôi, thì tên trên bản báo cáo cũng phải là con của chú cảnh minh. Tại sao lạ là lưu huệ anh??

Mọi thứ càng ngày càng rối rắm.

Hiện tại, cách duy nhất để tìm ra nó là tìm bố.

Tôi chưa kịp biết thì đã sau giờ rồi, mẹ tôi cũng sắp về rồi, nếu tôi ra ngoài vào giờ này, nếu mẹ tôi thấy thì tôi chết điếng người lắm.

Không còn cách nào khác ngoài việc phải kìm nén ý nghĩ với bố và đợi đến ngày mai.

Cũng may, ngày mai chỉ có lớp học nửa buổi, buổi chiều có hội nghị chuyên đề về sức khỏe tâm thần và sinh hoạt trong trường đến lúc đó rất đông, cô giáo chắc chắn sẽ không quan tâm đến kỷ luật.

Hơn nữa, thời gian sinh hoạt sẽ kéo dài đến khi tan học, đó là cơ hội tốt nhất để trốn học, nếu bị bắt, tôi không chỉ chết xấu xí, bị năm con ngựa quất roi mà còn vị hạnh phúc của tôi. Tổ ấm sẽ không tan vỡ, để không làm người mẹ yêu quý của tôi buồn, tôi liều mình.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ là hiệu trưởng

Số ký tự: 0