Mẹ là hiệu trưởng

Phần 107

2024-01-05 12:16:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 107
Trên đó có vẻ là một tờ báo cáo của bệnh viện. Tôi không thể hiểu nhiều nội dung và có rất nhiều tiếng anh trong phần chú thích. Trình độ tiếng anh của tôi là một học sinh trung học cỡ, cộng với điểm kém nhất trong tất cả các môn học của toi là tiếng anh.

Nhưng dựa trên những gì tôi đọc đc, tôi nghĩ rằng đây phải là một báo cáo kiểm tra cơ thể y tế của một người nào đó.

Lẽ nào bố ốm phải đi khám? Nhưng trên tờ báo cáo không phải tên bố tôi, hình như là tên một người phụ nữ hơn, và tôi có chút ấn tượng về cái tên này, như thể tôi đã từng nghe ở đâu đó. Chờ đã, cuối cùng tôi cũng thấy tên của bố tôi, khác với ô trên cùng, nhưng ở một bảng riêng biệt.

Sau đó, tôi nhìn thấy thai nhi, nước ối, các danh từ để xác định cái gì và cái gì, và cuối cùng là cái gì mà xác nhận mối quan hệ. Tôi gãi đầu và cảm thấy rằng mọi thứ hơi khó hiểu. Người phụ nữ ở trong này là ai?

Tại sao cùng bố tôi làm báo cáo nhận dạng này? Và điều kỳ lạ hơn nữa là lẽ ra ngày hôm qua bố đã được về thì đến giờ vẫn không thấy đâu, bố đã đi đâu?

Lẽ nào bố vụng trộm không?

Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, rồi tôi lại phủ quyết, nếu ngay cả một người đàn ông trung thực và lương thiện như bố tôi cũng lừa dối thì quả thật trên đời này không có đàn ông tốt. Về khía cạnh khác thì tôi không dám nói, nhưng về kihas cạnh này tôi vẫn tin tưởng vào bố, nghĩ về một người đàn ông tót, nghe lời mẹ và không bao giờ làm trái ý mẹ, ông ấy đã chăm chỉ việc kiếm tiền nuôi gia đình trong nhiều năm. Một người bố không có vấn đề gì lớn ngoài mạt chược, cho dù đàn ông trên toàn thế giới có lừa dối, tôi cũng sẽ không tin rằng bố tôi sẽ lừa dối. Có thể ông ấy có chút không có trách nhiệm, đó chỉ là một vấn đề nhỏ của tính cách, và nó không đủ để nói lên nhân phẩm của bố.

Nhưng nếu không phải do bố trật bánh thì sẽ thế nào, bố có thể mặc kệ mẹ và biến mất không tăm tích cả ngày. Tôi có rất nhiều câu hỏi tích lũy trong đầu.

Tôi chỉ có thể chôn chặt những câu hỏi còn lại trong lòng. Việc quan trọng nhất bây giờ là đến bệnh viện, tôi bỏ từ giấy báo cáo lại vào túi vải thô của bố không dấu vết rồi nén lại. Giả bộ như chưa nhìn thấy những gì tôi đã thấy trước đó, để không làm cho bố nghi ngờ.

Tôi cứ lấy đồ đạc của mẹ và đi ra ngoài. Suốt quãng đường, tôi nghĩ về bản báo cáo mà tôi tìm thấy trong chiếc túi vải thô của bố. Tôi luôn cảm thấy mình đang thiếu một thứ gì đó, người đã biến mất từ hôm qua đến nay. Tôi cảm thấy như bị mắc kẹt trong một đám mây nghi ngờ…

Với sự lo lắng, tôi đến bệnh viện một lần nữa, và khi tôi đến khu khám bệnh, tôi thấy giường bệnh của mẹ tôi trống rỗng, không thấy mẹ tôi đâu cả. Tôi vào nhà vệ sinh của phòng bệnh kiểm tra cũng không thấy mẹ tôi ở đó. Tôi hốt hoảng chạy ra khỏi buồng, lục tung khắp nơi nhưng vẫn không thấy mẹ đâu tôi hỏi y ta thì họ nói không biết.

Bỗng dưng tôi ở trong phòng bệnh của mẹ như người mất hồn, thẫn thờ nhìn vào giường bệnh của mẹ lẩm bẩm: “Mẹ…”

“Còn làm gì vậy? Ngồi dưới đất thế”

Ngay khi tôi đang chuẩn bị tuyệt vọng, một tiếng động trời đột nhiên vang lên trong đầu toi, tôi quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy mẹ bước từ bên ngoài vào với sự giúp đỡ của y ta.

“Mẹ ở đâu vậy mẹ? Con lo lắng đến nỗi tưởng rằng mẹ đã đi rồi.” Tôi bước đến, đỡ lấy mẹ từ tay cô y tá và dìu mẹ vào giường bệnh.

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng đến khóc của tôi, mẹ biết tôi vừa rồi nhất định đã khóc, bà lập tức cảm thấy ngọt ngào, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, “mẹ lên lầu ba khám bệnh?”

“Khám bệnh? Khám bệnh tại sao không đợi con tới rồi khám?”

“Đợi con làm gì? Con cũng không phải bác sĩ”, mẹ hiếm hoi thay đổi vẻ nghiêm túc thường ngày và cười tinh nghịch.

“Dù sao, con không quan tâm. Bất kể sau này có kiểm tra gì đi nữa, phải đợi cho đến khi con đến. Mẹ không biết vừa rồi con sốt ruột tìm mẹ đến thế nào, con còn tưởng rằng mẹ…”

“Con nghĩ mẹ cái gì?”, Mẹ nháy mắt với tôi. “Mẹ không phải là một người già và không thể tự chăm sóc bản thân, chon lo lắng về điều gì?”

Thấy tôi có ve sắp tức giận, mẹ tôi đổi lời: “Được rồi, mẹ đợi con. Được rồi chứ”, dù có vẻ miễn cưỡng chấp nhận vì sự cố chấp của tôi nhưng tôi không biết nó ngọt ngào như thế thế nào trong trái tim bà.

“Nhân tiện, lúc mẹ tỉnh dậy, thấy con không có ở đây, con đã ở đâu?”

Tôi nói “a”, con về nhà, con không biết mẹ ở bệnh viện bao lâu, nên con quay về và lấy cho mẹ một bộ quần áo và đồ dùng thay đổi mang nó đến đây.

“Cảm ơn tiểu phong”, mẹ tôi nhìn tôi cảm động.

So với người chồng vô lương tâm, con trai bà đã làm quá nhiều điều cho bà, hầu như không ngừng sát cánh và chăm sóc bà. Từ khi vào viện đến giờ, ngoại trừ chuyện lần này về nhà giúp bà, nó đều ở bên cạnh bà từng bước. Bà thực sự không biết bà có thể làm gì khác ngoài việc cảm động.

“Cảm ơn cái gì, mẹ là mẹ của con, con nên chăm sóc” “ừ”, mẹ tôi mỉm cười đầy ẩn ý.

Sau khi cất đồ đạc của mẹ, tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ chắc đói lắm rồi. Ăn cháo từ bệnh viện một ngày rồi, con đi mua cháo bạch quả cho mẹ nhé.”

“Đừng phiền phức thế, cứ ăn cháo của bệnh viện đi.”

“Không sao đâu, con mua về ngay, mẹ đừng chạy lung tung nữa.” Tôi sợ lắm về cảm giác rằng tôi không thể tìm thấy mẹ của mình.

Mẹ trừng mắt nhìn lưng tôi và mắng: “Chạy lung tung gì, mẹ không phải trẻ ba tuổi.”

Sau khi tôi đi ra ngoài, mẹ tôi nhặt chiếc túi đặt trên bàn cạnh giường bệnh, mở ra xem muốn xem tôi mang gì cho mẹ. Ngoài khăn lau bàn chĩa đánh răng, quần áo thay, còn có một số sách báo giáo dục. Mẹ tôi tự nghĩ, hình như thằng nhóc này cẩn thận lắm, biết sợ bà chán nên mới đem sách cho bà đỡ chán.

“Hả? Đây là cái gì?”

Vừa lúc mẹ cảm nhận được sự ấm áp của tôi, đột nhiên rút ra một vật nhỏ, cả khuôn mặt ửng hồng. Rõ ràng, thứ nhỏ bé trên tay mẹ tôi thực ra là một chiếc quần lót sexy ren trong suốt màu đen. Đó là bộ đồ lót tôi chọn cho mẹ tôi lần trước khi tôi đến gặp dì thu vân, sau khi quay về, mẹ vừa nhìn thì đã thấy quá hở hang và xấu hổ khi cái quần này, không dám mặc mà cất nó ở phía trong cùng của tủ, không ngờ nó lại bị tôi lấy ra.

“Tưởng tiểu tử kia đã thay đổi bản tính chăm sóc chu đáo chứ không muốn gì khác. Chắc khó mà thay đổi được bản chất nhưng bà thực sự nghĩ… hừ!!”, Mẹ tôi khịt mũi và quay đi với khuôn mặt lạnh giá. Khuôn mặt khôi phục lại sự lạnh lùng trong giống như mẹ thường có.

Nó chỉ kéo dài một lúc, khuôn mặt xinh xắn của mẹ tôi lại ửng hồng, lén chửi thật là quái gở…

Nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót ren gợi cảm trên tay, mẹ tôi chợt như mê man, đôi mắt bà lóe sáng và bà không biết mình đang nghĩ gì.

Khi tôi trở lại với cháo bạch quả, tôi thấy biểu hiện của mẹ nhìn tôi hơi kỳ lạ, đặc biệt là ánh mắt kỳ quái.

Mà tôi luôn cảm thấy cso điều gì đó khác biệt ở mẹ tôi, và tôi không thể phân biệt được nó khác ở đâu. Đó là một cảm giác rất kỳ lạ. Tôi chuyển cái bàn đỡ bên cạnh giường, giống như cái bàn kê giường dùng để tiện ăn uống cho những bệnh nhân nằm bất động, tôi đặt cháo bạch quả xuống và mở gói cho mẹ.

“Ăn khi còn nóng mẹ ạ.”

“Ừ” mẹ đáp.

Mẹ cho tôi một ánh mắt long lanh khiến tôi càng lạ hơn, đó có phải là ảo giác của tôi không? Sao lúc đi mua cháo về mẹ cũng thấy thay đổi, lâu lâu mẹ lại nhìn tôi như chó sói, lâu lâu lại tỏ ra uể oải, không biết bà ấy đang nghĩ gì, nếu tôi biết mẹ tôi rất kỳ quặc vì nhìn thấy bộ đồ lót thay ra mà tôi đưa cho mẹ, tôi sẽ hét lên một cách bất công, tôi thật sự không nghĩ đến những chuyện khác, mẹ đang ốm cần phải nằm viện, tôi vẫn muốn đi vào, tôi có còn là con người không? Lúc đó tôi rất lo lắng về tình trạng của mẹ, và tôi đã lấy một ít trong tủ quần áo của mẹ.

Đây là một sự hiểu lầm.

Thật tiếc vì tôi không nghe được tiếng lòng của mẹ, không thể đoán được suy nghĩ của mẹ, tôi chỉ có thể để cho sự hiểu lầm đẹp đẽ này tiếp tục.

Vừa lúc mẹ cúi xuống múc cháo, chiếc áo choàng bệnh viện rộng rãi của mẹ tôi đã rũ xuống. Tôi tình cờ đứng trước mặt mẹ, ở một góc không thể so sánh được. Và đột nhiên mùa xuân bừng sáng, hai con thỏ trắng bụ bẫm, mềm mại và bụ bẫm bị treo xuống, và điều gì đã khiến tôi chảy máu nhiều hơn nữa là vì bên trong bộ đồ bệnh nhân của mẹ tôi, đang mặc một chiếc áo lót ren trong suốt. Những chiếc cúp như vải tuyn chỉ kéo bộ ngực đẫy đà đang chịu trọng lực. Một khe ngực sâu hiện ra trước mắt tôi. Tuyết cặp vú to trắng nõn hai bên như hai múi thịt khổng lồ. Đống thành bóng đập vào mắt tôi, nhất là sau khi chiếc áo lót ren đen được khoác thêm vào, tương phản với làn da trắng nõn, mịn màng tươi trẻ của mẹ tôi, hạ xuống bà ấy nghiêng người, có một mảnh phân cắt dưới lớp áo lót bọc ngoài. Tôi chắc rằng mình đã thấy sự phân thân này lâu và sâu trong cuộc đời mình, ngay cả trong rãnh mariana.

Bạn có thể tưởng tượng lúc này tôi phấn khích như thế nào, nhưng vẫn rất chịu đựng, có thể nói đó là một thế giới kép của băng và lửa.

Điều mà tôi không để ý là khi tôi đang nhìn chằm chằm vào anh xuân phơi phới trên cổ mẹ mà trầm mặc, khóe miệng đang uống cháu của mẹ tôi chợt hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ rực rỡ. Thật tiếc vì tôi đã hoàn toàn bị thu hút bởi ánh sáng mùa xuân do mẹ tôi hắt ra vào lúc này, và tôi hoàn toàn không nhận thấy sự khác lạ của mẹ tôi…

“Khụ khụ”

Mẹ giả vờ ho khan vài tiếng. Để tôi định thần lại, tôi liếc nhìn mẹ tôi với lương tâm cắn rứt, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy mẹ tôi không lên cơn giận. Tôi bước đến đặt vai và lưng của tôi, cố gắng che giấu lương tâm cắn rứt của mình.

Tôi là củ cải của thanh xuân, lương tâm cắn rứt, không phải là tự chuốc họa vào thân sao?

Mẹ biết được nguyên nhân, kết hợp với lương tâm cắn rứt của tôi, bà không khỏi muons cười trong lòng cũng cười, thật sự là ngốc, nhìn lén cũng không giấu, như vậy trắng trợn nhìn chằm chằm phụ nữ của người khác. Con có thấy bộ ngực không? Cũng may mẹ là mẹ của con nếu là ngày xưa đã bị ăn tát rồi…

Chỉ là mẹ tôi hình như không để ý, dù là mẹ thì con trai cứ nhìn chằm chằm vào ngực mẹ như thế này là không thích hợp… Tiếc là nhà chức trách ám ảnh như vậy, có khi bản thân mẹ cũng không để ý, mẹ đã thay đổi một chút…

Tôi nghĩ về điều đó, tôi đắn đó rất lâu không biết có nên nói với mẹ về bản báo cáo mà tôi tìm thấy trong chiếc túi vải thô của bố tôi không. Có lẽ là do tôi không biết che giấu, và tất cả biểu cảm của tôi đều viết lên khuôn mặt. Tôi ngập ngừng nói, nhưng ánh mắt thất thường, ai nhìn cũng thấy tôi có điều gì đó trong đầu.

Vậy nên mẹ tôi hỏi: “Con có chuyện gì vậy? Con có chuyện muốn nói với mẹ không?” Sau khi cân nhắc nhiều lần, tôi quyết định giấu mẹ chuyện này trước, trong lòng tôi đã có sẵn một kế hoạch.

Thấy tôi không chịu nói, mẹ tôi cũng không tiếp tục hỏi nữa, giọng điệu cũng không có lý do gì thay đổi, “mà này, tiểu phong, con đã hai ngày không đến lớp, con phải đi học mẹ ngày mai không có vấn đề gì.”

“Mẹ đang nói nhảm nhí gì vậy, mẹ còn đang nằm viện, con lên lớp ai sẽ chăm sóc mẹ?” Lời nói đột ngột của mẹ đã xua tan đi u ám trong lòng vì chuyện của bố, tôi lập tức phản đối.

“Giờ ổn rồi, mẹ không phải mất tay hay chân. Mà vẫn cần con chăm sóc? Đôi cánh còn chưa cứng cáp đâu. Con không cần mẹ dắt đi, chăm sóc cho con đã là không tệ rồi. Còn cần con tới quan tâm à? Hơn nữa không phải có y tá ở đâu sao?” Mẹ tôi nói chắc nịch: “Không có gì quan trọng hơn việc học của con. Con phải về lớp cho mẹ, không thì đừng trách mẹ ghi lại con trốn tiết.”

“Dù mẹ có muốn con nghỉ học, con cũng không bỏ mẹ. Nói gì cũng vô ích. Con không muốn đi đâu cho đến khi mẹ xuất viện. Dù sao thì con sẽ luôn ở bên mẹ. Mẹ có thể đánh hoặc mắng con”. Tôi không cho mẹ tôi cơ hội để nói tiếp, tôi nhanh chóng cầm chiếc ấm đặt cạnh mẹ “con đi lấy nước cho mẹ.”

“Còn nữa mẹ, sau này mẹ đừng nói những câu kiểu không muốn con chăm sóc…” nói xong liền rời đi.

Phòng bệnh vắng lặng trở lại, tất cả chỉ còn lại tiếng thở dài của mẹ tôi. Thật ra sao mẹ lại không muốn con ở bên mẹ, mẹ nói vậy chỉ vì lo cho việc học của con thôi, không có người mẹ nào trên đời, thà vất vả, mệt nhọc còn hơn trì hoãn việc chăm con đâu, bà ấy cũng không ngoại lệ, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến việc học và trì hoãn tương lai của mình để lo cho bà ấy. Thật sự mà nói, hai ngày qua tôi chăm sóc bà ấy rất tốt, bà thực sự rất cảm động, bà biết con trai mình tốt với bà như vậy không đơn giản chỉ vì tình cảm mẹ con mà còn chứa đựng những cảm xúc phức tạp khác? Ít ra bà cũng có thể nhìn ra được thành ý của con trai bà dành cho bà nhưng còn chồng bà thì sao? Đã vô số lần trong hai ngày qua, bà muốn hoàn toàn lao vào vòng tay của con trai, giao tất cả mọi thứ của mình cho con trai, chính vì điều này mà bà sợ, sợ rằng một ngày nào đó bà sẽ không thể kiềm chế nội tâm của bà, sợ rằng tình cảm này sẽ biến thành tình yêu…

Điều đáng sợ nhất là bà đã nhận thấy rằng trái tim của bà đang dần thay đổi đối với con trai của mình…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ là hiệu trưởng

Số ký tự: 0