Mẹ là hiệu trưởng

Phần 82

2024-01-05 12:16:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 82
Cô không khỏi tự hỏi có phải sức hấp dẫn của mình đã giảm đi nên không thể thu hút được chàng trai không hiểu cảm trước mặt mình này hay không, sẽ ngủ một giấc trong khi canh giữ một người phụ nữ xinh đẹp thanh tú. Mấy người đàn ông hôi hám kia lúc trước nhìn thấy cô không lập tức biến thành lợn, nóng lòng muốn ăn thịt cô. Nhưng giờ phút này, váy dài của Ôn Uyển Đình đã gọn gàng không hư hại, cũng không có nếp nhăn, hiển nhiên tên tiểu tử đang ngủ không có làm gì có lỗi với cô, có thể thấy chưa từng động tay động chân ngoài việc giúp cô cởi giày cao gót.

Cô già rồi sao? Không có mị lực nữa sao?

Không đúng nha, Ôn Uyển Đình nhớ rõ lần trước cô ở trong căn phòng này, tuy ràng bị dục vọng chi phối, nhưng điều đó cũng không ngăn được cô nhớ rõ tên nhóc trước mặt điên cuồng đè lên cô như thế nào, cô sẽ không bao giờ quên trong suốt quãng đời còn lại, không phải lần đó, đó là lần đầu tiên trong đời cô bị ép ngã. Cô chưa bao giờ cố gắng đến mức điên cuồng như vậy, cô bị đụ nhiều lần đến mức ngất đi không biết bao nhiêu lần dưới lực đẩy mạnh bạo của dương vật to lớn đó, thậm chí cô còn không biết rốt cuộc mình đã xuất tinh bao nhiêu lần rồi, cô gần như mất đi khả năng tư duy bình thường, cô chỉ nhớ lại cảm giác đau rát vùng hạ vị khi tỉnh dậy. Đánh giá về sự ám ảnh của tôi, chắc hẳn tôi đang bị ám ảnh bởi cơ thể của dì ấy.

Đột nhiên Ôn Uyển Đình dừng lại, ánh mắt ấy nhìn tôi đổi màu, dừa vào kinh nghiệm của Ôn Uyển Đình không khó để đoán được tôi không phải không có ý với dì ấy, dù sao thì cả hai người đều đã làm rồi. Một thiếu niên máu nóng đang phát triển không có ham muốn khi đối mặt với một phụ nữ trưởng thành quyến rũ, trừ khi có vấn đề về sinh lý hoặc xu hướng tình dục của anh ta. Nhưng vì tôn trọng cô, thực sự coi cô như mẹ của người bạn tốt của hắn, vì vậy hắn không xúc phạm cô.

Hơn nữa, tôi có thể nghĩ tới nếu tôi quan hệ với dì Ôn vào lúc này, Từ Béo có thể bị kinh động tới, đường nhiên Ôn Uyển Đình cũng có thể nghĩ ra. Trong con ngươi Ôn Uyển ĐÌnh có chút dịu dàng, hiện tại cô không có gì phải sợ hãi. Tình cảm mà cô luôn tin rằng đánh giá cả đời để chăm sóc, nhưng nó đã tan vỡ khi cô biết rằng chồng mình đã có bốn hay năm cô nhân tình bên ngoài. Giờ thì cô đã tan vỡ, nát tươm rồi. Từ lúc bị người đàn ông đó biến thành nô lệ tình dục và nghiện tình dục cô biết rằng cuộc đời mình đã kết thúc, và giờ chỉ còn một điều cô có thể làm là để tất cả những quan tâm tới Từ BÉo, nếu không có Từ Béo, Ôn Uyển Đình có lẽ đã kết liễu cuộc đời của cô ấy từ lâu rồi. Cho những quan tâm tới Từ BÉo, nếu không có Từ Béo, Ôn Uyển Đình có lẽ đã kết liễu cuộc đời của cô ấy từ lâu rồi. Cho nên điều Ôn Uyển Đình sợ nhất bây giờ là Từ Béo biết chuyện xấu của cô, đối với cô đây là chuyện không thể chấp nhận được.

“Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện… thật đáng tiếc…”

Ôn Uyển Đình duỗi tay sờ nhẹ cái trán của tôi, trong lòng cảm động thở dài, đáng tiếc cái gì cơ? Đáng tiếc…

Đang lúc Ôn Uyển Đình còn đang ngây người, đột nhiên tôi có dấu hiệu sắp tỉnh lại, Ôn Uyển Đình đang đặt tay lên trán tôi, hơi giật mình, vội rụt tay lại nằm xuống, giả vờ vẫn còn ngủ.

Tôi mở đôi mắt còn đang buồn ngủ, đầu nặng trĩu, “sao lại ngủ quên mất rồi?”, Tôi liếc nhìn dì Ôn đang ngủ say, rất nhanh liền trấn tĩnh lại “cũng may là chưa tỉnh lại…”

“Phải về sớm mới được, nếu không ngày mai Từ Béo thấy thì thật tệ, ơ đợi đã lạ thật mình cũng không làm gì sai, sao lại chột dạ nhỉ?”

Ngay lập tức, tôi nhận ra chăn bông của dì Ôn có chút buông lỏng, cũng không nghĩ tới, kéo chăn bông đang ở dưới chân dì Ôn, khi kéo lên đến vị trí ngực, không tránh khỏi nhìn thẳng vào nữa bầu ngực trắng như tuyết. Lại lần nữa, hắn không kìm được nuốt nước bọt, vỗ vào đùi mình, đau đến mức nhe răng quay đầu lại, cứ quay lưng lại đọc một câu gì đso. Hình như đó là một câu kinh phật, nhưng nó có chút không chính thống.

“Sắc là không không là sắc, quả dứa quả dứa lúc mật nhiều, ngọc hoàng thượng đế, quan thế âm bồ tát…”

Tuy nhiên, sự ngượng ngùng của tôi hầu như đều bị nhìn thấy bởi người phụ nữ xấu số đang nằm trên giường giả vờ ngủ đang nheo mắt nhìn, nếu tôi quay lại vào lúc này, tôi sẽ có thể nhìn thấy khóe miệng một người phụ nữ trưởng thành bất giác nhếch lên, vẫn còn đó một nụ cười nhếch mép. Thầm nghĩ, thằng nhỏ này vẫn đáng yêu như thuở còn bé… quả thật chẳng thay đổi chút nào…

Sau khi đọc nhiều loại kinh phật, thậm chí cả kinh thánh, từ đạo phật đến đạo thiên chúa và hồi giáo, tất cả đều đã được đọc thuộc lòng, chỉ sau đó tôi mới miễn cưỡng hạ quyết tâm, chút tà niệm bị dập tắt, quay đầu lại thấy dì Ôn đang ngủ yên ổn, mới thở phào nhẹ nhõm, tắt đi đèn đầu giường, và lặng lẽ rời khỏi phòng của dì Ôn.

Khi tôi mở cửa lối ra vào và bước ra, một bóng người mờ ảo xuất hiện từ cầu thang, để lại tiếng cười khúc khích trong bóng tối.

Về đến nhà cũng đã sáng sớm, nhìn căn nhà trống trải, dường như bố cũng không có ở nhà, tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, sau khi tắm xong, tôi trở về phòng và nằm trên giường trong cảm xúc phức tạp.

Kể từ đó, tôi bắt đầu chú ý đến hành tung của dì Ôn vào ban đêm, không biết tại sao tôi lại làm vậy, nhưng khi nghĩ rằng dì ôn có thể đang quan hệ với những người đàn ông khác, bộ não và cơ thể của tôi sẽ bất giác hoạt động. Tôi cảm thấy tôi sẽ đến bên ngoài nhà của Từ BÉo, đợi sự xuất hiện của dì Ôn, tôi biết rằng tôi sẽ nhìn thấy người phụ nữ mà tôi mơ ước sẽ lên giường với những người đàn ông khác, nhưng lòng tôi chỉ muốn làm theo tương tự. Thỉnh thoảng, để ý đến vài khách sạn và nhà nghỉ mà dì Ôn thường lui tới, mỗi khi nhìn thấy dì Ôn ăn mặc lịch sự và nắm tay những người đàn ông khác nhau vào những nơi này, tim tôi sẽ đau đớn không thể giải thích được, và tay tôi sẽ nắm chặt lại, bị bóp chặt, chỉ còn lại tiếng cười nhạo không thành tiếng hết lần này đến lần khác.

Mẹ tôi lên tỉnh lỵ công tác đã hơn nửa tháng rồi, hình như cả thế kỷ dài đằng đẵng kể từ khi bắt đầu giày vò, chậm chạp thích ứng. Lại là một buổi tối cuối tuần khác, hoàng hôn lúc chạng vạng soi bóng, hoàn hôn in bóng xuống sườn đồi này xóa đi màu xanh của núi rừng, chỉ còn lại những đám mây đỏ từng thuộc về lửa.

Thị trấn nơi tôi sống tương đồi bằng phẳng, không có núi cao nhưng có nhiều khu rừng dốc nhỏ gần đó, sau cải cách và mở cửa đã biến thành những danh lam thắng cảnh nhỏ làm nơi vui chơi cho mọi người. Đáng tiếc là chính quyền lúc đó chưa tính đến vấn đề giá trị, nếu là điểm thu hút khách du lịch lớn thì không sao, nhưng lại biến thành công viên, xa thành phố thì không đáng để đi xa như vậy để thăm công viên. Không cần phải chạy quá xa trong thành phố. Vì vậy, nó đã trở thành một vấn đề lớn ở đây, ngoại trừ một vài người sẽ đến và đi khi họ nhàn rỗi, thường không có ai, và phải trả phí bảo trì hàng tháng, chính phủ đã đề xuất nhiều lần, nhưng nó đã không được thông qua vì nhiều lý do khác nhau.

Hôm nay, tôi là một trong những người nhàn rỗi như vậy, tôi chỉ muốn qua đây cho thoải mái, trong khoảng thời gian này, hầu như đêm nào tôi cũng ở trước cửa biệt thự của dì Ôn, đợi người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, nhưng nếu như thì sao. Đợi được thì như thế nào? Cuối cùng, đó chỉ là một sự tra tấn đau lòng khác. Tôi đã cố gắng rất nhiều để thoát khỏi loại bi kịch này, nhưng bất cứ khi nào tôi nghĩ đến nữ thần mà tôi khao khát và say mê, người có thể cho tôi tình mẹ ấm áp, cô ấy lại ở dưới háng đàn ông khác rên rỉ ầm ĩ, hình ảnh ám ảnh tôi như một cơn ác mộng. Tôi đã cố gắng hết sức để không để mình phải suy nghĩ về điều đó, dù chỉ là một thời gian ngắn sẽ quên đi, tôi chỉ muốn tạm buông bỏ hình bóng đang ám ảnh mình và tĩnh tâm lại.

Đi trên con đường núi vắng vẻ, nhìn cảnh vật dọc đường mới thấy bóng dáng đọng lại trong tâm trí, dù có đi đâu thì bóng dì Ôn vẫn luôn dõi theo. Tôi đang rất khó hiểu, tại sao tôi lại phải tự làm mình đau đớn như vậy, nhưng ai có thể nhìn rõ trong thế giới tình cảm…

Cách đây không lâu, tôi có đến một nhà vệ sinh công cộng trong khu rừng đang xây dựng khu thắng cảnh, dĩ nhiên, là điều tất yếu vì sự tiện lợi của người dân. Khi tôi đến gần, nó không hề đổ nát và bẩn thỉu như tôi mong đợi, ngược lại, tòa nhà còn rất mới, môi trường bên trong rất sạch sẽ, hiển nhiên mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp, chỉ là không phải một khoản tiền nhỏ.

Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh rửa mặt đột nhiên nghe thấy động tĩnh gì đó, thật ra từ nãy đến giờ tôi không nghe thấy động tĩnh này, nhưng từ khi nào đến giờ tôi cũng không để ý lắm. Chỉ ở vòi xả nước bên ngoài nhà vệ sinh nam và nữ, tôi mới phát hiện ra rằng động tĩnh đang phát ra từ nhà vệ sinh nữ.

Sẽ không có ai chỗ này đang dã chiến đáy chứ? Có tình thú vậy sao?

Bởi vì khi tôi đến gần hơn, động tĩnh mà tôi nghe thấy rất giống với tiếng thở hổn hển của một nam một nữ đang làm chuyện đó, và tôi không thể không nghĩ đến cảnh tượng bên trong. Mặc dù trước mặt tôi có nhà vệ sinh nữ nhưng ở đây vắng vẻ. Ai mà để ý xem toi có bước vào nhà vệ sinh nữ hay không? Hơn nữa, nếu có ai đó chơi ở đây, một cảnh tượng thú vị như vậy, một buổi phát trực tiếp hiếm có phát sóng, sẽ đắt hơn xem av. Thú vị hơn nhiều, phải nói nơi đây thực sự là địa điểm dã chiến tốt nhất, ít người qua lại không lo bị quấy rầy, nơi sạch sẽ, ngăn nắp, làm ở đây một lần sẽ không còn hối tiếc trong cuộc sống này.

Tôi liếc nhìn xung quanh, và sau khi xác nhận rằng không có ai đi qua, ngập ngừng né tránh và bước vào nhà vệ sinh nữ. Nói thế nào nhỉ, lần đầu tiên bước vào khu cám nam – nhà vệ sinh nữ, tôi cảm thấy hơi lo lắng vô cớ. Băng qua bức tường lát gạch trắng, tôi thở phì phò từ bên trong. Phải nói rằng nó không chỉ là thở hổn hển, nó giống như một âm thanh “zipu zuphu” kèm theo thở hổn hển.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ là hiệu trưởng

Số ký tự: 0