Mẹ là hiệu trưởng

Phần 52

2024-01-05 12:16:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 52: Chính thức yêu nhau
“Cô có phải là người nhà của bệnh nhân không?”

“Là tôi, tôi là mẹ của nó”

“Bệnh nhân bị gãy xương nhiều nơi toàn thân, tổn thương nội tạng, xuất huyết nội rất nặng. Rất may bệnh nhân được đưa đi cấp cứu kịp thời, nếu không, tính mạng có thể không được đảm bảo”

“Vậy thì, con tôi bây giờ thế nào…”

“Tôi đã làm xong việc phải làm, còn lại chỉ có thể trông cậy vào tạo hóa của cậu ấy, ý chí sinh tồn của cậu ấy mạnh mẽ đến đâu, có thể sống sót hay không, sẽ phải xem sau đêm nay”

Nói xong, bác sĩ bỏ đi với vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên mười giờ phẫu thuật căng thẳng đối với bác sĩ cũng là gánh nặng rất lớn.

“Tiểu Phong…”

Kết quả này tuy rằng không tốt, nhưng ít nhất có một ta hy vọng, cũng sẽ không làm cho người ta tuyệt vọng. Nhưng tôi không biết Tiểu Phong có thể vượt qua được không?

Nhìn thấy Tiểu Phong được kéo ra khỏi phòng cấp cứu và chuyển đến khoa I, khuôn mặt tái nhợt dưới mặt nạ dưỡng khí, không còn chút máu, nhìn Tiểu Phong thế này khiến tim tôi như bị dao cứa vào. Rất đau đớn, nhưng bất lực.

Tôi ở bên ngoài phòng của Tiểu Phong với cơ thể yếu ớt, ngừng khóc và muốn vươn tay qua cửa sổ kính chạm vào, nó dường như rất gần, cũng dường như bầu trời và trái đất quá xa nhau.

Cô y tá chăm sóc khu bệnh nhân ở giữa đã đến gặp tôi nhiều lần và yêu cầu tôi về nhà nghỉ ngơi, nhưng tôi từ chối.

Tôi muốn đồng hành cùng Tiểu Phong, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất của nó, tôi cũng muốn ở bên cạnh Tiểu Phong chờ đợi.

Tôi đã gửi gắm tấm lòng của mình cho Tiểu Phong, và tôi muốn giúp nó vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Giờ tôi hối hận vì sao tôi lại từ chối Tiểu Phong vì sợ thiên hạ soi mói. Tôi sợ rằng Tiểu Phong sẽ vì lý do này, mong muốn tồn tại bị mất. Nếu tôi có thể hứa với Tiểu Phong, thì lý do đó khiến Tiểu Phong gắn bó với thế giới vào lúc này sẽ có một cái nào đó nữa. Tôi vô cùng hối hận, nhưng nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc.

“Tiểu Phong, con phải không sao, nếu con có thể trở về, mẹ sẽ không mắng con nữa, mặc kệ con muốn thế nào mẹ cùng sẽ đồng ý với con, ngay cả khi đó là… cơ thể của mẹ… mẹ sẽ trao nó cho con.”

“Miễn là con không soa, Tiểu Phong của mẹ”

Qua lớp kính dày, tôi thầm nói với Tiểu Phong, cũng tự nói với chính mình.

Tôi không thể bỏ lỡ nó lần này.

Tôi đã trốn tránh, tôi đã từ bỏ, và thậm chí bỏ qua tình cảm của Tiểu Phong, nhưng kết quả? Không có kết quả.

Mọi người có xu hướng tránh một sai lầm và chọn mắc phải một sai lầm khác. Vì không thể tránh khỏi nhiều sai lầm, tại sao để tiếc nuối chôn vùi cuộc đời mình?

Thay vì chạy trốn, tốt hơn hết là bạn nên đối mặt với một cái.

Tôi rất may mắn là cuối cùng, tôi có thể tự hứa với Tiểu Phong, bây giờ tôi không sợ tương lai khi ở bên con trai sẽ có hậu quả như thế nào, tôi luôn tự nhủ chỉ cần Tiểu Phong tỉnh lại, muốn làm gì thì làm…

… tôi tin…

Tôi tin rằng trái tim tôi sẽ có thể truyền tải đến Tiểu Phong, ngay khi tôi hoàn toàn mong đợi Tiểu Phong sẽ thức dậy, đột nhiên, khu I náo động, rất nhiều bác sĩ y á vội vàng chạy tới. Tôi không thể không hoảng loạn khi nhìn thấy điều này, trở nên không biết phải làm sao, Tiểu Phong có phải xảy ra chuyện gì rồi không, nghĩ ngợi lung tung, Tiểu phong có phải đã xảy ra chuyện gì không hay là Tiểu Phong… lẽ nào…

Tôi hoảng sợ, choáng ngợp và không dám nghĩ kết quả phải đối mặt với điều đó.

Tiểu Phong…

Rất lâu rất lâu, tôi nghĩ đây là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời, và cũng là khoảng thời gian tôi day dứt nhất. Từng phút từng giây, tôi đều lo lắng, sợ Tiểu Phong không qua khỏi, sợ bác sĩ đi ra bảo tôi có chuyện gì. Tin xấu không cách nào chấp nhận.

“Thật không thể tin được…”

“Bác sĩ, con tôi bị sao vậy?”, Khi thấy bác sĩ bước ra, tôi bất an chào hỏi. Nói với giọng run run.

“Thật không thể tin được,”bác sĩ lặp lại những từ mà anh ta đã thốt ra, với vẻ mặt kinh ngạc.

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi nóng lòng muốn biết tình hình của Tiểu Phong, liệu nó có sống sót hay không. Hay là…

“Bác sĩ, làm ơn cho tôi biết, con tôi… không phải là…”

“Ý chí sinh tồn của đứa trẻ này là tôi chưa từng thấy được trong hàng chục năm hành nghề y, mong muốn tồn tại của cậu ấy cư nhiên khiến một vết thương nghiêm trọng như vậy, ban đầu tôi không có hy vọng. Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, một chấn thương như vậy nhiều nhất dù được đưa đến bệnh viện cố gắng hết sức cũng khó, nhưng không ngờ rằng có thể sống sót, đó là một điều kỳ diệu, một thiếu niên hơn chục tuổi nào có khát vọng sinh tồn mãnh liệt như vậy, dường như trên đời này có thứ gì đó khiến cậu ấy vô cùng luyến tiếc, cũng không cam lòng rời bỏ”

“Bác sĩ, ý của anh là…” tôi không để ý, giọng run run.

“Đừng lo lắng, con trai cô không sao, ít nhất tính mạng của cậu ấy vẫn ổn, nhưng có tỉnh lại được hay không thì vẫn còn chờ xem, sau khi y tá đưa con trai cô đến phòng khám tổng quát, cô có thể đến gặp cậu ấy.”

Hình như, vị bác sĩ trung niên cũng nhìn thấy ý muốn của tôi, nên không dừng lại quá lâu, đồng thời giải thích cho tôi một số lưu ý rồi rời đi ngay.

Sau khi bác sĩ rời đi, nhìn cô y tá bận rộn ở khu I, tôi cảm thấy cả thế giới của mình như được phục hồi. Ánh sáng được khôi phục, nếu không phải là do phòng bệnh không cho người vào, bây giờ tôi rất muốn xông vào xem.

Nhưng biết rằng Tiểu Phong không sao cả, tôi cuối cùng cũng buông viên đá lớn trong lòng. Mất sự kiên trì, đột ngột sự yếu ớt hiện lên trong tâm trí tôi, và sau đó tôi cảm thấy thế giới trở nên tối tăm, và sau đó tôi bất tỉnh.

Trong bóng đêm, thời gian trôi qua trước mắt. Tôi đang ở bệnh viện, trong quá trình chăm sóc Tiểu Phong, tình cảm của tôi dần ấm lên, Tiểu Phong hồi phục xuất viện, tôi và Tiểu Phong chính thức yêu nhau.

Cứ như thể chính tôi đã trải qua tất cả những điều này.

Một tiếng “chớp” nổ tung trong đầu tôi, cuối cùng tôi cùng Tiểu Phong nhớ lại đủ thứ chuyện, tôi liền bị tê liệt ngồi trên mặt đất, hóa ra tôi và Tiểu Phong đã trải qua nhiều như vậy, nhưng tôi đã quên hết tất cả.

Thảo nào Tiểu Phong giận dữ bỏ đi.

Tôi đã làm tổn thương trái tim Tiểu Phong hết lần này đến lần khác, tôi thực sự nên suy nghĩ, tôi chạy ra ngoài, tôi sẽ tìm lại phong bé bỏng của tôi…

Màn hình đột ngột thay đổi, và tôi tìm thấy Tiểu Phong trong một gian hàng nhỏ ở khu phố gần nhà tôi. Lúc đó, tôi thấy Tiểu Phong còn nhỏ, tôi nhìn thấy hai mắt cậu đỏ hoe, mặc dù không có nước mắt, nhưng ánh mắt lại ảm đạm.

Tôi hét lên đau lòng.

Tôi đã giải thích sự việc của mình với Tiểu Phong, và tôi cũng nói với nó rằng tôi đã nhớ lại tất cả quá khứ và hỏi Tiểu Phong có thể tha thứ cho tôi không. Tôi không muốn lại làm tổn thương Tiểu Phong nữa, tổn thương con trai yêu dấu của tôi. Người đàn ông của tôi, tôi muốn cho nó toàn bộ tình yêu của tôi.

Lúc chúng tôi ôm nhau, Tiểu Phong đã hôn tôi, và đôi bàn tay to ấm áp của nó ôm lấy lưng tôi, ngực Tiểu Phong mê hoặc tôi, chiếc lưỡi uots át của nó quấn lấy tôi.

Chúng tôi sẽ không buông tay nhau lần nữa, không bao giờ nữa, khoảnh khắc tiếp theo tôi cảm thấy bộ ngực của mình bị xâm chiếm, Tiểu Phong trượt qua chiếc cổ hồng thanh tú của tôi, hôn lên vành tai của tôi, với một bàn tay to lớn vào trong áo sơ mi của tôi, và hôn lên bộ ngực lớn của tôi thực hiện một chuyển động tròn.

Sau một lúc, cúc áo ngực của tôi bị bung ra, và chiếc áo lót sẫm màu bị tuột ra khỏi áo của tôi, tôi đã không ngăn cản nó, giá như ký ức không để tôi nới lỏng khả năng phòng thủ của mình đến vậy, nhưng cơ thể của tôi có vẻ rất háo hức, háo hức trước sự vuốt ve của Tiểu Phong dành cho mình. Như thể cơ thể của tôi từ lâu đã quen với việc Tiểu Phong đối xử với từng inch cơ thể của tôi.

Tiểu Phong có một nỗi ám ảnh đặc biệt với bộ ngực của tôi, có thể là do khi Tiểu Phong còn nhỏ, lớn lên bằng cách hút sữa từ bầu ngực của tôi. Mặc dù bây giờ tôi đã hết sữa, nhưng mùi trầm hương đã ăn sâu vào tâm hồn Tiểu Phong, đó là nỗi nhớ của người con đối với mẹ.

Tiểu Phong mở áo sơ mi của tôi và nắm lấy bộ ngực đồ sộ lộ ra không có sự kiềm chế của áo lót, màu đỏ nhạt của quầng vú, núm vú nhỏ tinh xảo và đáng yêu, đều là vũ khí giết người để cướp đoạt nhãn cầu của đàn ông. Tiểu Phong cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, nó còn nghiện cả đại dương sữa của tôi và không thể tự thoát ra được.

Điều này khiến tôi vô cùng tự hào, một người mẹ ở độ tuổi 30 có một đứa con, với thân hình đáng tự hào này khiến người đàn ông mình yêu phải xiêu lòng. Không có lời khen nào tốt hơn cho một người phụ nữ đẹp.

Hôm nay tôi mặc váy hở hông khi đi chơi, vì mông to quá nên không thể mặc váy bình thường được, đây là lý do tại sao tôi hiếm khi mặc váy ngắn. Những người có vòng hông lớn mặc váy ngắn, họ chỉ hơi cúi xuống một chút đã bị nhìn thấy hết bên trong, đối với người bảo thủ như tôi thì không thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, chiếc váy dài đến đầu gối không thể ngăn được đòn tấn công của Tiểu Phong lúc này, tay nó lướt xuống mông rồi chui vào trong váy của tôi, cái mông mềm mại còn bị túm lấy, thằng nhóc xấu xa này. Khiến tôi rất bất an, Tiểu Phong kéo váy của tôi lên đến eo trước mặt tôi, phần dưới của tôi ngay lập tức mát mẻ, ngoài trừ một cái quần lót nhỏ, không còn gì cả. Cảm giác lạnh lẽo khiến tôi rất khó chịu, nhưng tôi không ngăn Tiểu Phong chút nào mà muốn tiếp tục, lẽ nào tôi rất háo hức muốn có được sự vuốt ve của Tiểu Phong?

Có lẽ nào tôi là một người phụ nữ dâm đãng?

Không có lý do gì, khi làm tình với bố của tiểu phong, toi cũng không có ham muốn mãnh liệt như vào lúc này. Vì cái gì, tại sao tôi lại trở nên không giống với chính mình trước mặt Tiểu Phong.

Chỉ là hiện thực không cho phép tôi suy nghĩ nhiều, tôi cảm giác được ngón tay của Tiểu Phong đang kề sát vào vùng kín của tôi.

Nó… nó thực sự đang trêu chọc tôi qua quần lót… ở đó…

“Ah…”

Sự kích thích đột ngột khiến tôi phát ra một âm tiết ra khỏi miệng.

“Đừng… đừng ở đây…”

Dần dần tôi cũng mê man, vừa lúc Tiểu Phong muốn kéo quần lót xuống thì tôi lại đột ngột kéo lại chút lý trí, tôi nhớ ra rằng nơi này không phải ở nhà, mặc dù nó thường khá hẻo lánh và ít người qua lại, nếu không, Tiểu Phong cũng sẽ không lựa chọn trốn ở đây và khóc, nhưng dù sao thì cũng đang ở bên ngoài. Nhỡ đâu lúc này có người đi qua thì phải làm sao, khi có người nhìn thấy tôi và Tiểu Phong, một người mẹ và con trai thực sự đã làm một điều đáng khinh bỉ như vậy, thì…”nhưng mẹ… con không nhịn được nữa rồi… xin mẹ… chỉ lần này… có được không…”

“Ôi… thật là tội lỗi…”, nhìn thấy ánh mắt chân thành của Tiểu Phong, tôi không đành lòng từ chối nó, vừa rồi tôi đã làm tan nát trái tim nó, coi là một sự đền bù vậy.

Thấy tôi không phản đối, Tiểu Phong liền thay đổi vẻ mặt, tựa hồ rất cao hứng, động tác trong mắt hiện lên sáng ngời. Vì vậy hành động của Tiểu Phong trở nên táo bạo hơn. Nó kéo quần lót của tôi xuống đùi và những ngón tay phía dưới đã thâm nhập vào nội địa của tôi.

Đột nhiên, biểu hiện của tôi đông cứng lại, và giây tiếp theo, tôi hét lên kinh ngạc như thể bị một thứ gì đó va phải. Tên nhóc xấu xa này, thực sự… thực sự đã tìm thấy âm vật của tôi một cách đột ngột, âm vật của tôi với những người phụ nữ khác cũng như nhau, lúc bình thường thì quấn chặt âm hộ, âm hộ và âm vật được che bên trong, trừ khi dùng ngón tay tách ra, nếu không sẽ khó nhìn thấy vật thật bên trong.

Tôi không ngờ tên nhóc xấu xa này có thể chạm vào âm vật của tôi mà không cần nhìn nó, và thậm chí dùng ngón tay của mình nhéo.

“Oh… oh… Tiểu Phong… buông… mẹ… đừng… chạm vào trong… đó…”

“Mẹ, mẹ vẫn nhạy cảm như mọi khi ở đây, eh, nó cứng rồi…”

Tiểu Phong đảy tôi ngồi xuống băng ghế đá của gian hàng, tôi dựa vào lan can phía sau băng ghế, Tiểu Phong ngồi xổm xuống và tách hai chân ra, để tất cả những bộ phận kín đáo của tôi được bày ra trước mặt Tiểu Phong. Xấu hổ tôi liền dùng tay che đi.

“Uh, mẹ, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta làm chuyện đó, dù bao nhiêu lần đi nữa, mẹ vẫn luôn ngại ngùng như vậy”

“Mẹ…”

Nói rồi Tiểu Phong nắm tay tôi bỏ ra. Được bao phủ bởi lớp lông mu dày, một khe nhỏ nhẹ, màu đỏ nhạt, đôi môi âm hộ của tôi như chủ nhân cố gắng bịt chặt lỗ âm hộ vào bên trong nhưng lại bị dịch bên trong trào ra ngoài phản bội, nơi hồng hào đó đang xúc động, có vẻ e thẹn chuẩn bị buông ra, có chút ngại ngùng và mong được nở rộ một ngày nào đó.

Tôi ngượng ngùng quay đầu đi, khóe mắt liếc nhìn Tiểu Phong đang bị cái âm hộ nhỏ của tôi hấp dẫn. Có một lực kéo không thể hiểu nổi.

Tôi thật là một người mẹ bất tài, trước mặt con trai tôi để nó tách chân ra, để cho nó nhìn thấy âm hộ của mình. Và khi con trai tôi nhìn tôi như thế này, tôi cảm thấy kích thích lạ lùng.

“Tiểu Phong, đừng nhìn mẹ như thế… mẹ… mẹ…”

Đột nhiên Tiểu Phong mỉm cười ngạc nhiên “mẹ, dù con có nhìn bao nhiêu lần vào âm hộ của mẹ, cũng sẽ không thấy chán, vẫn là dễ thương ghê,”

“Làm sao có thể… miêu tả chỗ đó của một người phụ nữ… dễ thương…”

Thật là đứa trẻ hỗn láo! Tôi thầm chửi trong lòng một tiếng.

Ngay sau đó, Tiểu Phong vùi đầu vào giữa hai chân tôi và ưỡn người lên như thể đã khám phá ra một lục địa mới, xúc cảm nhất thời khiến não tôi bị đóng băng.

Tôi thấy Tiểu Phong nắm lấy đùi tôi để cố định cơ thể của tôi, sau đó dùng chiếc lưỡi nhỏ của mình để cạy mở hai mảnh môi âm hộ của tôi, thằng vào bụng tôi. Cái lưỡi linh hoạt đang liếm qua lại cửa lỗ lồn của tôi, việc làm bằng miệng của Tiểu Phong khiến tôi rất thoải mái. Trong khoảnh khắc, âm hộ của tôi đã ướt. Như thể thứ nước tiết ra của tôi là thứ ngon nhất trên đời, Tiểu Phong không để lọt giọt nào chảy ra khỏi người tôi, tất cả đều bị Tiểu Phong ăn sạch.

“Uhm, mùi vị của mẹ, uống rất ngon”

Tiểu Phong nói một cách lơ đễnh, trong khi vội vã kết nối với dòng nước đang chảy ra từ tôi một lần nữa. Nó có vẻ như là không muốn lãng phí một giọt và tôi không thể suy nghĩ trong một thời gian dài, chỉ tiếp tục rên rỉ, cơ thể của tôi nhạy cảm, Tiểu Phong, tên phản diện nhỏ này. Nó biết rất rõ mọi đặc điểm nhạy cảm trên cơ thể tôi, dùng lưỡi xoay nhẹ môi âm hộ, và thỉnh thoảng dùng tay sờ soạng âm vật của tôi, tôi cảm thấy như não của tôi đang trống rỗng, chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ là hiệu trưởng

Số ký tự: 0