Mẹ là hiệu trưởng

Phần 43

2024-01-05 12:16:00

Phần 43
Tôi dựa vào một bụi cây để trú ẩn, và nếu có ai nhìn thấy biểu hiện của tôi lúc này, sẽ thật tuyệt vời. Đây có phải là người dì đoan trang và hào phóng mà tôi thường biết không? Nữ thần vào ban ngày, ban đên thì… dường như có hai thái cực đối lập. Đã lâu không gặp, dì Dĩnh, người tôi mới gặp hôm nay, tôi đã có cái nhìn khác về dì ấy.

Cảm thấy sự tương phản, tha thứ cho tôi, tôi là một người phàm không thể chấp nhận nó trong một thời gian. Dì DĨnh trong ấn tượng của tôi, mặc dù thỉnh thoảng bà ấy thích trêu chọc tôi, bà ấy thích véo má tôi khi còn nhỏ… mặc dù tôi không có cảm tình với dì dĩnh, nhưng hầu hết thời gian dì để lại cho tôi một cảm giác rất khí chất. Là người phụ nữ có phẩm chất, duyên dáng, nhưng cũng là một người phụ nữ xinh đẹp. Dì Dĩnh bây giờ như thế này khiến tôi không thể tin được. Lệch lạc? Vụng trộm? Ngoại tình? Hồng hạnh vượt tường?

Thành thật mà nói, dì không phải là người phụ nữ phá vỡ nhận thức của tôi, mẹ đã lấy đi lần đầu của tôi, không thể giải thích được lại cùng dì Ôn làm một lần, và sau đú là dì Dĩnh.

Là họ lăng loàn sao? Nhưng họ thường cho tôi ấn tượng rằng họ là những người phụ nữ rất đức hạnh và đàng hoàng, là cái gì khiến họ thể hiện một mặt khác, hay họ vốn là người như thế chỉ là bình thường giả vờ tốt? Tôi đột nhiên nghi ngờ sự xấu xa của bản chất con người, và thậm chí cảm thấy có điều gì đó trong lòng mà tôi hằng ôm ấp đã tan vỡ.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ lung tung, người đàn ông cách đó không xa đột nhiên lên tiếng, đột ngột phá vỡ sự thiền định của tôi. Tôi hé tai nghe trộm xem họ sẽ nói gì. “Thưa bà, làm sao bà biết về nơi này? Thật là thú vị. Còn thú vị hơn là làm chuyện này với bà chủ ở nhà ông Dương.”

Lúc này dư vị cao trào của dì Dĩnh cũng dần dần tiêu tán, dì lấy khăn giấy từ người đàn ông đưa tới rồi lau dịch mật chảy ra từ âm hộ trong khi quan hệ tình dục giữa hai chân. Đồng thời, với nụ cười duyên, sắc mặt quyến rũ chưa biến mất, đa tình vạn chủng lúc đó, khiến cho tôi, tên ngốc chỉ biết trốn trong bóng tối nhìn trộm cũng không nhịn được. Thực sự điên rồi.

“Hehe, đó là nhờ quá khứ của tôi…”

Hóa ra hồi nhỏ dì Dĩnh cũng được nghe các cụ già trong làng kể về những oan hồn của những người phụ nữ ở đây nên cảm thấy tò mò. Một đêm, cũng như tôi đêm nay, chạy vào xem có ma thật không, chỉ là dì Dĩnh táo bạo hơn tôi rất nhiều, lúc đó dì Dĩnh chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi. Khi dì thực sự đến gần, đã tìm thấy cái gọi là giọng nói của linh hồn phẫn uất hóa ra là giọng của một người phụ nữ đang thở hổn hển, nhưng dì DĨnh tình cờ biết được người mà cô nhìn thấy vào thời điểm đó. Vừa khéo cũng là người dì quen biết, không đúng, phải nói là cả làng không ai là không biết, người đàn ông đánh trận dã tính ở đây lúc đó chính là trưởng thôn làng của mẹ.

Tuy nhiên, đây không phải là một chủ đề nóng. Điều thực sự gây ấn tượng với dì dĩnh là người phụ nữ cởi trần khoe mông trắng nõn nà bên cạnh trưởng ban không phải ai khác mà chính là con dâu của trưởng bản.

Loạn luân giữa bố chồng và con dâu? Đây là ý nghĩ mà dì Dĩnh ngay lập tức nảy ra trong đầu. Dì sẽ không bao giờ quên cảnh đó trong suốt cuộc đời của mình, phải biết rằng dì Dĩnh lúc đó là một cô bé ở tuổi thiếu niên. Khi bắt đầu tuổi trẻ, có một khao khát mơ hồ về những cuộc tình của đàn ông và phụ nữ. Con cặc hùng vĩ của trưởng làng, cứng nhắc của ông ta đâm vào con dâu cho đến khi những giọt tinh cuối cùng bắn tung tóe vào cặp mông mập mạp.

Cảnh tượng chất lỏng màu trắng sữa bắn tung tóe trong không khí đã đập vào tim cô gái trẻ của dì Dĩnh. Cũng chính vì trải qua như vậy nên đã ảnh hưởng sâu sắc đến dì những chuyện này sau. Điều đáng nói ở đây là dì Dĩnh luôn muốn thử làm tình ở đây như thế nào. Vì thế mà có một cảnh mà tôi vừa thấy.

“Hèn chi… có vẻ như truyền thuyết này của các người hản là ông trưởng làng bịa đặt, vì để vui thú với con dâu ông ta, nhưng không ai nghi ngờ nó, vào để kiểm tra à.”

“Thời đó, tư tưởng phong kiến lan tràn, dân làng kính sợ yêu ma, thần thánh, có người can đảm tiến lên để kiểm tra, nhưng tất cả đều bỏ chạy khi nghe tiếng động. Vì vậy, theo thời gian nỗi sợ hãi của con người ngày càng gia tăng. Vì vậy, tin đồn lan rộng. Tôi chỉ không biết tại sao trưởng làng lúc đó đã qua đời từ lâu. Tin đồn này vẫn còn lưu truyền cho đến ngày nay”.

“Có thể có những người trong làng của bà giống như chúng ta, tới chỗ này vui vẻ cũng không biết chừng ấy.”

“Vui vẻ cái đầu chết của cậu”, dì Dĩnh đẩy người đàn ông một cách gượng gạo, “nhưng không phải là không có khả năng”

Dì DĨnh làm động tác tán tỉnh, người đàn ông không tức giận, nhưng nụ cười xấu xa trên mặt lại càng sâu hơn. Lợi dụng dì Dĩnh trước khi vén chiếc váy bó sát màu trắng của mình lên, đặt tay lên một bên vú của dì, và bóp chặt nó. Sau đó nhàu nhẹ.

“Nói lại lần nữa, phu nhân, chỗ này của bà có vẻ đang lại lớn hơn”

“Tất cả không phải vì câu…” dì Dĩnh không tiếp tục nói, có thể vì ngại ngùng, hoặc có thể đang phối hợp với sự tán tỉnh của người đàn ông.

“Vì tôi cái gì?”

“Đáng ghét, đò quỷ đáng ghét”

“Haha, đây ít nhất là cỡ F, lớn như vậy và vẫn khỏe như vậy, một cặp vú to đẹp như vậy, Dương tổng thật lãng phí thời gian, nếu là tôi chắc chắn về nhà mỗi ngày.”

“Hừ… nào có giống cậu nói cường điệu như vậy…” dưới sức mạnh tinh tế của người đàn ông, vừa mới đạt cực khoái dì Dĩnh đã thực sự có phản ứng lại.

“Yo, phu nhân thực sự nhạy cảm như cũ nha, tôi vừa làm xong nó sớm như vậy lại muốn nữa rồi”

“Đáng ghét…”

Trái ngược với những gì tôi đang xem, tôi nghĩ dì Dĩnh và người đàn ông sẽ đánh thêm một trận nữa. Đúng vậy, không ngờ dì Dĩnh lại đẩy tay người đàn ông ra, nhân tiện nhìn anh ta một cái nhìn quyến rũ, từ đó tự vén áo ngực và váy bó sát. Nhưng tất đã bị rách quá xa, và tất cả đều rơi xuống đất. Chiếc váy ở bên ngoài, vì vậy không còn cách nào khác là cởi nó ra và vứt bỏ nó. Trong quá trình này, dì Dĩnh nhìn đôi tất có vết nước và một số nốt nhỏ trên tay, và dì đổ lỗi cho người đàn ông, nói người đàn ông làm điều này mọi lúc, và không có chiếc tât nào làm tổn thương dì ấy có thể tồn tại được lâu. Lúc đó tôi mới định thần lại, hóa ra trời đã khuya, chẳng trách dì Dĩnh không cho người đàn ông đó tiếp tục.

Đột nhiên, sau khi dì DĨnh thu dọn mọi thứ xong, dì quay người chuẩn bị rời khỏi bụi cây, hai mắt như xuyên tới, làm tôi giật mình và nhanh chóng rụt đầu lại chạy. Sau đó vội vã đến bụi cây để ẩn bóng, vừa nãy tôi phản ứng nhanh nên không bị phát hiện, nhưng tôi lại quên mất một điều đó là nơi này là bụi rậm, cây tương đối thấp, dưới ánh sáng của mặt trăng, tôi trước đây ở đó không động đậy, cho nên cái bóng kết hợp với bụi cây, nhưng đột nhiên chuyển động khiến cái bóng của tôi rung lên, và khoảnh khắc tôi thoát ra, cái bóng thấp thoáng hiện ra trong mắt. Chỉ là dì Dĩnh không nói ra, và không biết dì ấy đang lo lắng về điều gì. Ánh sáng trong con ngươi khẽ nhấp nháy trong chốc lát.

Còn tôi, người đã bỏ chạy, tất nhiên tôi sẽ không ngu ngốc đi theo hướng tôi đến, nếu không chạy xa, dì DĨnh vừa đi ra khỏi bụi cây, đến lúc đó sẽ không bị phát hiện sao? Vì vậy, tôi, người nghĩ rằng có một chút thông minh, chỉ cần quay lại và đi ra sau bụi cây và đợi dì và người kia rời đi. Tôi, núp sau bụi cây, nhìn dì Dĩnh và những người kia đang rời đi, xác định rằng họ đã rời đi. Sau đó, tôi từ từ bước ra ngoài và đi ra khỏi khu rừng. Chỉ là có một thứ nữa trong túi quần của tôi.

Khi tôi trở lại làng, đèn của nhiều hộ dân đã tắt. Thật bất ngờ, một chuyến đi bộ sau bữa tối có lẽ sẽ kéo dài đến vậy, và tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng chuyến đi bộ này sẽ gặp một điều gì đó mà tôi sẽ không bao giờ quên trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Sau khi bước vào cổng sân, vừa định vào nhà tìm mẹ thì dì Dĩnh tình cờ đi ra từ phòng tắm. Khi nhìn thấy tôi, dì ấy cười nói: “Tiểu Phong? Cháu đi chơi ở đâu mà về muộn thế?”

Lúc này, dì Dĩnh cho tôi cảm giác như ban ngày, toàn thân trắng sáng. Chiếc váy bó sát màu sắc nhã nhặn và đứng đắn, chỉ là chiếc tất đen quấn quanh một đôi chân trắng nõn xinh đẹp đã biến mất. Nhìn thấy điều này, trái tim tôi tan vỡ giống thai ngũ vị hương vị không giống với, cũng không nói ra được cảm giác cụ thể.

“Lâu rồi không về nên cháu dừng lại đi dạo quên cả thời gian”

Bề ngoài tôi giả vờ bình tĩnh, nhưng tôi không thể giả vờ quá tự nhiên dựa trên kinh nghiệm của mình, nhưng tôi đã kìm nén cảm xúc của mình hết mức có thể.

“Cháu có cảm thấy nó đã thay đổi nhiều không, ừm… thực ra, dì Dĩnh mỗi lần trở lại đều cảm thấy như vậy, bây giờ thời thế có đổi thay, làng quê năm nào cũng vậy, nhưng tôi vẫn nhớ cái thuở còn bé, nhiều lắm. Nơi đầy ắp kỷ niệm, nhưng tiếc rằng nhiều người trong số họ giờ đã không còn nữa…”

Nói đến đây, dì Dĩnh mỉm cười: “Theo như những gì ông của cháu nói thì khi về già, con người ta sẽ luôn hồi tưởng một cách không tự chủ về quá khứ. Đến nay hình như dì cũng già rồi đi”.

Già? Trước trong rừng cây và bụi rậm, mông của dì còn vặn vẹo hơn cả các nữ diễn viên trong AV, với một tiếng kêu dâm đãng. Đó được gọi là một làn sóng, tất nhiên khuôn mặt của tôi không thể hiện điều đó.

“Dì không có già đâu, nếu ra đường mà tìm một người không quen, chắc chắn sẽ nghĩ chỉ mới đôi mươi. Ở trong lòng cháu dì vĩnh viễn đều là xinh đẹp trẻ trung, mấy nữ sinh trong lớp cháu còn đẹp hơn nhiều”

“Miệng ngọt lưỡi trơn,”

“Cháu đang nói sự thật,” tôi nói thẳng. Thực tế, những gì tôi nói không hề cường điệu chút nào, dựa vào dáng vẻ của dì như bây giờ, ai có thể nhìn ra dì ấy đã là một phụ nữ gần bốn mươi.

Ông trời đôi khi là thiên vị đối với một số người nhất định, thời gian dường như không thể để lại dấu vết trên khuôn mặt của họ, giống như con cưng của trời vậy.

“Ừ, đúng rồi, xì, mặc kệ cháu nói hay thế nào, dì cũng không cho kẹo đâu, được rồi, mau về ngủ đi, muộn rồi”

“Dạ, được, ngủ ngon, dì Dĩnh”

“Chúc ngủ ngon”

Ngay sau đó, tôi bước vào nhà, từ khóe mắt trước khi rời đi, tôi liếc nhìn dì Dĩnh, tựa hồ trong lòng yên bình. Nhưng nó giống như những con sóng lăn tăn.

Ánh đèn mờ ảo trong sân lập lòe, dì Dĩnh nhìn theo bóng dáng rời đi của tôi, đột nhiên kết hợp với một bóng người nào đó, một dấu vết nghi ngờ lóe lên trong mắt dì. Dừng lại tại chỗ, không biết đang nghĩ gì, sau một thời gian dài, trong im lặng một tiếng thở dài còn sót lại trong đêm vắng lặng…

Rời khỏi tầm mắt của dì Dĩnh, sau cánh cửa, tôi lấy từ trong túi quần ra một đống đồ, trầm ngâm suy nghĩ. Tuy nhiên, tôi không dừng lại quá lâu, chỉ sau một lúc, tôi thu lại suy nghĩ của mình và đi thẳng vào. Ngôi nhà mới của tổ tiên đã được sửa chữa với rất nhiều tiền, và nhiều tiện nghi đã được hoàn thiện. Và xét về ông ngoại thì ở độ tuổi này, những phương tiện này rất tiên tiến và tiện lợi, bạn hỏi tôi làm thế nào để tìm được phòng? Mặc dù ngôi nhà của tổ tiên đã được xây dựng lại, một toàn nhà ba tầng đã được xây dựng, may mắn thay, buổi chiều dì Dĩnh đã giúp chúng tôi thu xếp. Vì vậy, tự nhiên tôi tìm thấy phòng.

Chỉ là hôm nay hầu như tất cả các cô chú đều về để chúc mừng sinh nhật ông, hầu hết đều ở lại vì đường đi xa một đêm, phòng không đủ chỗ, chỉ có mẹ con tôi phải ở chung một phòng.

Khi tôi lên lầu, tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra ở sâu trong rừng, tôi thực sự không hề nghĩ, dì Dĩnh thực ra là ngoại tình. Điều này có thể nói là ảnh hưởng rất lớn đến trái tim của tôi, suy ngẫm lại, chẳng lẽ hình ảnh mà mọi người nhìn thấy thường ngày là giả vờ?

Dì Dĩnh thì thế, dì Ôn hình như cũng vậy, tôi chợt nhớ ra lọ thuốc trắng đó. Với trực giác của mình, có một bí mật lớn trong đó, có thể liên quan đến mối quan hệ rối rắm của dì Ôn với tôi ngày hôm đó.

Chỉ là tôi không thể nói ra cơ sở, chỉ là cảm giác.

Không biết nữa… mẹ… cũng có một bí mật mà không ai biết… có lẽ…

Đêm như gáo nước lạnh, làn gió sáng khoái, đêm dài mông lung, hắc ám.

Đêm là lúc thú tính ẩn chứa trong máu của con người dễ bộc phát nhất, cũng là lúc con người xé bỏ lớp ngụy trang trên khuôn mặt, mong muốn bộc lộ bản chất thật, sự xấu xa của bản chất con người, lòng tham sẽ được nhìn thấy trong nháy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ là hiệu trưởng

Số ký tự: 0