Phần 4
2020-04-24 21:06:00
“Ê cái thằng mặt lồn, mày có thật đang kể chuyện mày thất tình không vậy? Tao nghe thấy giống như truyện sex ấy, mà mày thì sướng vãi cặc rồi, được chịch gái, chứ có phải còn trinh như bọn tao đâu”. Nhân trách tôi.
“Ờ tao nghe mà nứng mẹ rồi nè, thằng chó này”. Long bồi vô thêm.
“Sướng gì mà sướng, tao được chỉ có vậy thôi á”. Tôi trả lời.
“Đúng rồi, sau đó nó toàn ăn hành mà”. Đạt gật gù đồng tình.
… Bạn đang đọc truyện Mây ơi, em đừng trôi tại nguồn: http://bimdep.pro/may-oi-em-dung-troi/
Tôi và em chỉ làm tình thêm được 1, 2 lần nữa rồi thôi.
Thi thoảng tôi cũng có đề cập đến chuyện ấy nhưng em lại né tránh.
Trái với vẻ dễ thương, dịu dàng tựa thiên thần của những ngày đầu, Mây ngay càng cáu gắt với tôi và ít nhắn tin cho tôi hơn. Những cái ôm cái hôn cũng thưa dần, thưa dần.
Mặc cho tôi tháng nào cũng tặng quà em, tuy bận học nhưng tôi tuần nào cũng cố gắng xuống với em, có khi là 2, 3 lần. Đi chơi lúc nào tôi cũng thanh toán hết chứ tuyệt đối không để em trả một đồng nào.
Ấy vậy mà, lúc đi chơi, em chỉ lo cắm mặt vào điện thoại chứ ít khi nào nói chuyện với tôi, đã vậy thi thoảng tôi nhắn tin thì em còn bảo: “Không muốn nói chuyện”, “Em mệt”, thậm chí có khi là “Im mồm, em đang đi pub”, “Em đang call bạn”.
Thật ra là Mây đang gọi điện cho trai nhưng thôi tôi cũng không muốn xen ngang cuộc sống riêng tư của em làm gì.
Tôi chỉ lo một chuyện là em thường xuyên đi nhậu nhẹt, đi bar pub, lại còn hút cần sa nữa. Em bảo tôi là em bị trầm cảm nên phải dùng chất kích thích để vơi đi phần nào những nỗi buồn.
Tôi thực sự rất sợ mất em, vì khi ở trong bar, chắc chắn sẽ có nhiều gã đàn ông khác lại làm quen rồi mời em vài ly, chẳng biết em có biết tự bảo vệ mình không nữa.
Mây bảo em chỉ uống bia với hút cần thôi chứ không có làm gì khác đâu, nhưng tôi vẫn rất lo lắng.
Một ngày nọ, à không, đúng hơn là chỉ mới 1, 2 tuần trước thôi, tôi phát hiện ra có một gã gọi điện cho người yêu tôi ngay lúc cô ấy đang ở bên cạnh tôi. Hắn tên là Quân (tôi xin phép đổi tên thật của hắn nha, à mà tôi chọn tên Quân là bởi vì trông hắn hao hao giống… Quân A. P).
Lúc tôi cầm điện thoại của Mây lên thì em hốt hoảng giật lại. Tôi hỏi em:
– Ai vậy em?
– Bạn em thôi mà, anh chẳng cần quan tâm đâu.
Nói rồi Mây vội vàng cúp máy. Nhưng em cũng chẳng giấu tôi được bao lâu khi mà hắn ta lại tiếp tục gọi tới. Lần này tôi nhanh tay bấm bắt máy thử, ở đầu máy bên kia vang lên một giọng nói khá trầm: “Bé Mây có chuyện gì hả mà sao anh gọi không nghe máy?”
Mây hoảng hốt tắt đi ngay rồi chuyển sang chế độ máy bay. Em tỏ vẻ trách móc tôi:
– Ai cho phép anh đụng vào điện thoại của em?
– Anh chỉ bấm nghe máy thôi mà? Vậy anh hỏi em, hắn ta là ai vậy?
– Em không biết. Sao anh hỏi em?
– Này Mây, anh không trách em đâu, em chỉ việc nói thẳng cho anh biết, có phải là em có người mới không?
– …
Không khí giữa hai chúng tôi bỗng nhiên im lặng đến đáng sợ.
Tôi cảm thấy khó thở quá chừng.
– Em nói thật, anh đừng buồn nhé. – Mây chợt phá tan không khí lạnh lùng.
– Em cứ nói đi.
– Em không có thích người ta, chỉ là, anh ấy nói chuyện với em lâu rồi cơ, tại em thích cái cách ảnh nói chuyện thôi, nên em hay call ảnh. Chứ em tuyệt đối đâu có thích người ta…
– Vậy người ta quan trọng đến mức, vì call người ta mà em sẵn sàng không nói chuyện với anh hả em? Dạo này thái độ của em đối với anh cũng trở nên khác hẳn. Em còn bảo là không thích người ta? Em nói đi, anh chưa tốt với em chỗ nào hả bé?
– Tại vì… anh tốt với em quá làm gì? Lúc em cần anh, anh đâu có mặt chứ? Anh cũng không đi bar pub với em, em chán được chưa? Mỗi lần em đi chơi cứ nói này nọ làm em cảm thấy gò bó.
– Gò bó? Người yêu anh đi bar pub đi nhậu suốt, lại về khuya, trong khi em mới chỉ học lớp 12, anh không được lo sao? Anh đâu có quyền gì mà cấm em mà em bảo gò bó? Anh lo thì anh dặn chứ có gì đâu?
– Ừ. Tùy anh nghĩ vậy. Với lại anh là con trai mà chán quá. Hút cần hay ăn chơi gì cũng không, anh làm sao mà hút vape điệu nghệ như anh ta được?
– Ok, cứ cho là hắn thú vị hơn anh đi. Vậy em nghĩ hắn có yêu em thật lòng không? Em lớn rồi em tự suy nghĩ đi chứ.
– Em không chắc nữa. Ảnh có kể em nghe về chiến tích giường chiếu của ảnh, về những đứa con gái mà anh ta đã đưa lên dĩa. Em thừa biết rằng người ta chỉ muốn xơi em, nhưng em không cưỡng lại được anh à. Em cũng biết làm vậy là có lỗi với anh, là sai nhưng không hiểu sao em vẫn muốn đâm đầu vào.
Tôi lắc đầu ngán ngẩm.
Tôi buồn cho em vì em trẻ người non dạ, không thể nào vượt qua được cạm bẫy của những con sói nham hiểm ngoài kia.
Tôi không trách em. Tôi chỉ sợ em đau khổ.
– Anh nói này, ừ thì em cứ quen người ta đi. Anh không làm khó em. Nếu người ta không đối xử tốt với em, về đây anh lo. Anh chấp nhận hết, cho dù người ta có làm gì em. – Nói đến đây, chợt đôi mắt tôi rưng rưng – Nếu có làm gì thì nhớ phải xài bao đó, còn hắn mà không chịu thì tuyệt đối không được làm gì cả. Em nhớ chưa? Còn lỡ có gì, hắn không mua thuốc cho em thì bảo anh đi mua thuốc cho.
– Em bảo rồi, em chỉ thích cách nói chuyện của anh ta thôi. Vả lại nếu có gì, em cũng không còn mặt mũi nào để quay lại với anh đâu.
– Còn vụ lần đầu của em, cho anh xin lỗi. Anh không nghĩ là em lại trao cho người mà em không yêu…
– Ừ không sao, em làm rồi thì không hối hận. Em không trách anh vụ đó. Nhưng mà anh đi rửa mặt đi kìa.
Tôi giật mình lấy tay quẹt nhẹ qua khóe mi. Đúng là ướt thật, chết không cơ chứ.
– Thôi anh về đây.
– Đợi tí nữa rồi anh hãy về, ngoài trời mây đen quá trời kìa. – Mây nhìn ra bầu trời tỏ vẻ lo lắng.
– Không sao.
Tôi vội chạy ra khỏi quán cafe, tôi không muốn nhìn thấy em thêm một chút nào nữa.
Một giọt, hai giọt rồi mười giọt, cơn mưa trút xối xả xuống mặt đường.
Mưa cũng tốt, vì giờ đây chẳng có ai biết tôi đang khóc.
Tôi cảm thấy mình thật thảm hại. Trông mình có khác gì Ngạn không cơ chứ.
Hà Lan thì yêu Dũng chẳng yêu Ngạn, còn Mây thì say Quân chẳng say tôi.
Tôi tự trấn an bản thân:
– Ít ra thì Loser Ngạn đéo dám hôn Hà Lan, còn mình thì được đụt Mây rồi! Gì mà phải buồn!
Trên đường về Sài Gòn, tôi hết nhìn bầu trời xám xịt đến nhìn con đường mưa trơn tuột, hết nhìn dòng xe chạy vội vã đến nhìn những căn nhà ướt át.
Tâm trí tôi giờ đây trống rỗng, ngoại trừ một câu nói cứ văng vẳng trong đầu:
“Mây ơi, em đừng trôi”.
… Bạn đang đọc truyện Mây ơi, em đừng trôi tại nguồn: http://bimdep.pro/may-oi-em-dung-troi/
Nhân lên tiếng:
– Ủa vậy thôi á hả?
Tôi trả lời:
– Ừ thì vậy thôi.
Long liền an ủi tôi:
– Thôi người không đáng thì buồn làm gì. Thấy chưa tao đã nói ngay từ đầu rồi, thấy mày cứ dành thời gian cho nó quá nhiều là tao biết toang rồi. Thôi kệ, coi như mày bỏ tiền ra chơi đĩ, vậy đi. Hết! Đơn giản mà phải không?
Nhân hỏi thêm:
– Mà tao thấy mày hơi bị nhọ nha. Thường thường tao thấy á, con gái trao lần đầu cho ai xong là nó thương người đó lắm, thương sống chết luôn á. Toàn là con gái bị bỏ chứ chưa nghe vụ con gái cho lần đầu xong bỏ người ta bao giờ.
– Ừ tao cũng không biết luôn. Mà chưa có chia tay nha, tao nói vậy thôi, bé nó vẫn im lặng chứ đã nói chia tay gì đâu. – Tôi trả lời.
– Cái đìn địt, thằng ngu này. Nó hãm đến mức vậy rồi mà mày vẫn chưa chịu chia tay? – Đạt lớn giọng.
– Nãy mày kể, tao đang nghĩ nó giống như thiên thần nhỏ vậy á, mà do mày cua khét quá, hình tượng con bé đó trong tao sụp đổ cái rầm. Thôi thì mày cho anh em xin info con đó đi để mai mốt biết đường anh em còn né. – Long hóm hỉnh nói.
– Cảm ơn tụi mày nhiều, tao đỡ rồi. Không sao đâu. Thôi tao về nha, tao mệt rồi. – Tôi cười gượng nói với bọn nó.
– Ê trả tiền mày! – Thằng Nhân nói với theo khi thấy tôi đứng dậy đi ra bãi xe.
– Thôi kệ nó đi, nãy giờ nó có ăn cái mẹ gì đâu, toàn kể không mà. Với nó đang thất tình, cho nó chầu này luôn đi. – Long nói.
Ngoài đường, tôi đi đến đâu cũng thấy các cặp tình nhân đang tay trong tay hoặc là đang đèo nhau đi chơi.
Cảnh tượng ấy khiến cho tôi cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết.
Tối hôm đó, tôi cứ nằm trằn trọc suy nghĩ mãi.
Dẫu sao thì tôi cũng chẳng xứng với người ta.
Vì tôi chỉ là ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được Mây?
Cho dù là Mây có cho “Ngọn Cỏ” lần đầu của Mây đi chăng nữa, thì “Ngọn Cỏ” này cũng chẳng có tư cách gì để mà so sánh với Mây…
Bỗng, tiếng thông báo của Messenger vang lên.
Giờ này khuya vậy rồi mà còn ai nhắn nữa thế nhỉ?
Tôi cầm điện thoại lên, một chút bất ngờ xen lẫn hạnh phúc: Mây chủ động nhắn tin cho tôi trước.
“Anh Khang, anh còn thức không? Em có chuyện này muốn nói với anh”.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro