Phần 2
2024-12-26 06:39:00
“À Ma Cà Rồng đó chỉ hút máu ta gần cạn thôi nên chưa chết được. Và khi người ta tìm thấy ta hấp hối thì đưa ta vô bệnh viện tiếp máu cho ta. Nhưng trong cái ranh giới giữa sự sống và cái chết đó, tự nhiên ta thấy mình gần gũi với những người thân đã qua đời quá. Bởi vậy, đêm hôm đó ta lén bứt dây tiếp máu ném đi mà không ai biết. Ngay khi ấy có lẽ vào nửa đêm, một đêm trăng thật sáng. Con Ma Cà Rồng lại hiện ra, nói cho ta một cơ hội. Chết hoặc sống vĩnh viễn trong thế giới Ma Cà Rồng. Phải thú thực, lúc ấy ta nhìn y như một vị cứu tinh. Với những quyền phép biến hóa trong tay y, có khác gì đấng tạo thành trời đất muôn loài này đâu. Ta hân hoan đón nhận đặc ân mà y vừa đề nghị.”
“Thế rồi Ma Cà Rồng đó bảo ta hãy đút ống tiếp máu vô tay, để trở lại sự sống và ngày mai có sức mà đi coi buổi bình minh sau cùng trong đời mình. Quả thực cho tới bây giờ, ta vẫn nhớ rõ từng sợi nắng tỏa ra từ vừng thái dương, trong buổi sáng ngày hôm đó. Mặc dù ta đã thấy mặt trời mọc hàng ngàn lần từ trước mà ta chẳng bao giờ giới nhiều.”
– Thế tại sao ông lại hút máu tôi?
– Người có nhớ hôm đó người say mèm rồi không?
– Nhớ chứ.
Ma Cà Rồng lại nói:
– Trên đường về, người té lên té xuống, máu chảy cùng mình phải không?
– Vụ này thì tôi không nhớ rõ lắm. Chỉ biết lúc bị ông hút máu cho tới gần chết thì được người ta đưa vô nhà thương thôi.
– Phải, làm sao người biết được, vì lúc đó đã say mèm rồi. Khi ấy vô tình ta đi ngang qua. Thấy máu dính bên đường, chạy dài theo hè phố nên theo dấu và gặp ngươi. Ngươi phải hiểu rằng, bình thường thì Ma Cà Rồng cũng như người thường thôi, nhưng khi nhìn thấy máu thì không thế nào tự chủ được nữa. Cơn thèm khát nổi lên cùng cực. Cũng vì thế mà khi thấy người máu me cùng mình làm ta điên lên, cắn cổ ngươi ngay. Còn bình thường, phải thú thực, ta chỉ ưa máu của phụ nữ thôi. Bởi vì máu đàn bà thuộc âm hàn, nên hút máu họ làm cho thân thể loài Ma cà Rồng khoan khoái vô cùng.
– Như vậy đáng lẽ Ma Cà Rồng phải phần đông là phụ nữ chứ?
– Trái lại, đa số Ma Cà Rồng là nam giới. Bởi vì như nhà ngươi biết đó. Chính ngươi đã bị hút máu mà có biến thành Ma Cà Rồng đâu.
– Như vậy làm sao mới có thể trở thành Ma Cà Rồng được?
– Những người bị hút máu, nếu được người hút máu mình cho hút máu lại thì sẽ trở thành Ma Cà Rồng. Còn như không có loại máu ma này vô cơ thể thì không thế nào trở thành ma được.
– Như vậy họ phải chết à?
– Không hẳn như thế, những người bị hút hết máu mới chết. Còn chỉ bị hút chút ít cũng như những người bị thương mà mất máu thôi. Nhưng thường thường, khó có phụ nữ nào sống sót khi bị hút máu lắm.
– Tại sao vậy?
– Ngươi không nhớ ta nói máu phụ nữ hợp với loài Ma Cà Rồng lắm hay sao. Khi đã bắt được con mồi rồi, làm gì có con ma nào không hút cho hết từng giọt máu của nạn nhân cơ chứ.
– Còn đàn ông thì sao?
– Đàn ông ít có con ma nào thích hút nhiều máu nơi họ. Cũng vì lý do này mà đàn ông trở thành Ma Cà Rồng nhiều. Nhưng cũng phải qua nhiều giai đoạn thử thách với quyết tâm trở thành ma nữa, chứ không phải khơi khơi trở thành Ma Cà Rồng dễ dàng như vậy đâu.
– Chỉ có thế thôi hay sao?
– Phải, chỉ có thế thôi. Nhưng điều quan trọng là phải hút được càng nhiều máu của người hút máu mình bao nhiêu càng tốt. Bởi vì đó là công lực của loài Ma Cà Rồng.
– Như vậy ông sẽ cho tôi hút máu ông đêm nay?
– Phải, nhưng nhà ngươi đã quyết chí nhất định thành Ma Cà Rồng chưa?
– Chắc chắn tôi phải trở thành Ma Cà Rồng rồi.
– Tại sao?
– Tại vì tôi đã chán ngấy cuộc sống của loài người. Tôi đã có tất cả: Vợ con, tiền tài, danh vọng và tôi cũng đã mất tất cả. Bây giờ chỉ còn là hận thù.
– Nhà ngươi hận thù cái gì?
– Tôi đã làm anh tôi chết chỉ vì sự xung đột ý tưởng giải thoát quái gở của anh ta. Con tôi chỉ sống được vài tháng thì tử thần cũng cướp nó đi. Vợ tôi bỏ tôi theo trai, vì sự trác táng say sưa của tôi. Bố mẹ tôi buồn bực mà qua đời. Tôi thù cuộc sống. Thù định mệnh. Thù thế nhân. Bởi vậy tôi nhất định phải trở thành Ma Cà Rồng, để trả thù. Để sống vĩnh cửu mà trả thù loài người.
Lão Thiên nghe ta nói, cười ha hả khoái trí nói:
– Tốt, tốt lắm… Quả thực ta không chọn lầm người. Bây giờ chúng ta tìm một nơi vắng vẻ để thỏa mãn ý nguyện của nhà ngươi.
Hai đứa chúng tôi đi về phía nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, ngay giữa thành phố. Nghĩa trang này chỉ có những người giàu có và quyền lực mới có thể chôn ở đây. Bởi vậy, nơi này có nhiều ngôi mộ rất lớn như một căn nhà nho nhỏ. Có nhiều người còn dành đất trước để xây mộ cho mình, nên chúng tôi biết rất dễ tìm được một chỗ lý tưởng để thực hiện ý định.
Khi đi gần tới nơi. Bỗng một cô gái từ gốc cây bên đường nhô ra, cười tình, hỏi chúng tôi:
– Hai anh đi đâu chơi cho em theo với được không?
Ta chưa kịp trả lời thì lão Thiên đã nhanh nhảu nói nửa đùa nửa thiệt:
– Tụi anh là Ma Cà Rồng, chuyên môn hút máu đàn bà. Em theo mà không sợ sao?
Cô gái bước lại gần lão Thiên cười thực đĩ.
– Anh muốn hút cái gì thì hút, em cũng cho hết. Nhưng mà em còn một con em nữa, đang đứng ở gốc cây bên kia. Anh có chịu cho nó chơi chung với tụi mình hay không? Y còn nhỏ, đẹp hơn em nhiều.
Lão Thiên cười hề hề. Nói:
– Càng hay, một người hút một người. Hai người hút hai người, có sao đâu.
Nghe lão Thiên nói vậy, cô gái vội vàng quay ra sau, gọi nho nhỏ:
– Hồng ơi… có mối rồi nè em. Mau lên, lại đây mau lên.
Một cô gái nhỏ nhắn chạy vội lại. Cô bé mặt non choẹt, nhưng có bộ ngực thật lớn. Nàng tới sát ngay bên tôi, cười õng ẹo:
– Em đi với anh Hai này phải không chị Tám?
Cô gái tên Tám gật đầu:
– Ừ, em cứ tiếp anh ấy đi, rồi về nhà chúng mình tính toán với nhau sau.
Hồng ôm lấy tôi ngay, trơ tráo hỏi:
– Anh ngủ với em cả đêm nay nhé. Em không lấy mắc đâu. Em sẽ chiều anh hết mình đó, muốn làm gì cũng được, em dễ dãi lắm.
Vừa nói, nàng vừa nắm lấy tay tôi. Tôi luồn tay qua vạt áo nàng, sờ lên bộ ngực căng tròn và cứng ngắc, bóp nhè nhẹ, bắt chước lão Thiên nói:
– Tiền bạc không thành vấn đề. Em muốn bao nhiêu cũng được. Nhưng mà lúc nãy, anh Thiên đã bảo với chị em là tụi anh là Ma Cà Rồng chuyên môn hút máu người đó. Em có sợ không?
Cô gái chưa kịp trả lời thì lão Thiên đã quay qua nói:
– Không phải đâu, chỉ có anh là Ma Cà Rồng thôi, còn thằng đó thì chưa. Nhưng mà nó cũng thích hút máu đàn bà lắm đó. Em sợ thì đừng theo tụi anh.
Hồng cười khúc khích, nói:
– Em cũng thích hút máu đàn ông lắm đó, anh có sợ không?
Chúng tôi cùng cười vì câu nói khôi hài của Hồng. Nhưng nàng có biết đâu, chúng tôi nói thực, còn nàng chỉ nói chơi.
Cả bốn đứa chúng tôi dìu nhau vô trong nghĩa trang. Đèn đường ở đây thực lờ mờ. Khoảng cách lại thật xa, nên có những nơi tối om om không nhìn thấy rõ mặt nhau. Mặc dù chúng tôi đã ôm lấy nhau xà nẹo mà đi.
Tới một ngôi mộ thực lớn. Lão Thiên nói:
– Ta biết đây là ngôi mộ người ta làm sẵn chứ chưa có chôn ai. Trong đó lại có hai cỗ quan tài lớn nằm kế nhau. Chúng mình chung vô đây hưởng lạc thì nhất rồi. Các em có sợ không?
Tám cười khúc khích nói:
– Như vậy tối nay em ngủ với Ma Cà Rồng phải không anh?
Tôi hỏi Hồng:
– Em có sợ không?
Hồng cười hì hì.
– Em đi khách ở đây quen rồi, chứ có phải lần đầu đâu. Hơn nữa, có tiền, em mua đồ cúng quải cho đám cô hồn ở đây hoài mà, lo gì.
– Bộ em cũng có vô ngôi mộ này rồi hay sao?
– Không, em ít có đi sâu vô trong này lấm. Thường thường dùng cái mộ gần cổng ra vô. Ở đó cũng rộng rãi lắm, lại tối tăm, vì chỗ đó không có đèn đường. Anh không thấy ngôi mộ này có bốn cái cột đèn ở ngoài sáng quá hay sao?
Nghe Hồng nói, tôi mới để ý và cũng vì vậy mà khi vô trong ngôi mộ, ánh sáng bên ngoài chiếu vô làm chúng tôi còn nhìn thấy nhau. Khi vô hẳn trong ngôi mộ. Phía trên là bàn thờ với hai cái mộ bia làm sẵn, nhưng chưa có chữ. Ngay phía sau là một cái huyệt thực sâu, bên dưới có sẵn hai quan tài. Ánh đèn lờ mờ từ ngoài chiếu vô tuy không sáng lắm, nhưng ngay cả ở dưới huyệt mộ vẫn còn nhìn thấy hai chiếc quan tài lớn như hai tấm phản nhỏ.
Hồng dìu tôi ngồi xuống nền gạch bông. Nàng ôm cứng lấy tôi Hàng nút áo bật tung, để bộ ngực con gái phơi trần lố lộ Nàng thì thào bên tai tôi:
– Anh ngủ với em cả đêm nay ở đây được không?
Tôi mỉm cười bảo nàng:
– Em có dám ở đây với anh cả đời không?
Hồng cười khúc khích, cắn nhẹ vô cổ tôi, hỏi lại:
– Anh có dám nuôi em cả đời không?
Tôi luồn tay vô quần nàng hỏi:
– Nuôi em có tốn nhiều không?
Hồng ưỡn hằn người lên cho bàn tay tôi thoải mái hơn, nàng nói:
– Thời buổi khó khăn, em chỉ cần ngày ba bữa cơm. Dư dả vài ngàn một tháng, đủ mua mấy bao gạo, gửi cho cha mẹ, với mấy đứa em ở quê là được rồi.
Tôi móc trong túi quần sau ra một xấp giấy bạc năm trăm và hỏi:
– Bấy nhiêu đủ nuôi em bao được bao lâu?
Hồng kêu lên nho nhỏ:
– Trời ơi, tiền ở đâu anh có nhiều quá vậy?
Tôi nhìn vô khuôn mặt non nớt của nàng thấy thật thương hại, tôi hỏi:
– Anh hỏi em, bây nhiêu sống được bao lâu thôi mà.
Hồng lật đật nói:
– Dạ… dạ… cũng phải mấy năm chưa hết. Bộ anh mới trúng mánh hả?
– Mánh mung gì. Tiền của mấy người cấy thuê ruộng của anh ở dưới tỉnh gửi lên thôi.
Hồng trợn mắt hỏi:
– Anh giàu như vậy thực hay sao?
Bỗng lão Thiên la lên thực lớn ở phía sau:
– A… a… a…
Cả Hồng và tôi cùng hoảng hốt quay lại. Tôi thấy lão Thiên đẩy Tám ra xa, nét mặt ông ta thực khó coi. Tôi vội vàng hỏi:
– Chuyện gì vậy ông Thiên?
Lão Thiên chỉ vô bụng Tám nói:
– Cái con quỷ cái này đeo dây cà tha.
Tôi biết ngay Ma Cà Rồng ky thứ này, nhưng không muốn cho hai cô gái điếm này biết nên cười lớn, nói liếm lấp đi:
– Tưởng chuyện gì ghê gớm, nếu ông thấy sợi dây cà tha ấy làm trở ngại hứng thú của ông thì để tôi cởi nó ra dùm cô ta, chứ có gì đâu mà giận dữ làm chi vậy cho mất hứng chứ.
Lão Thiên gật đầu lia lịa:
– Đúng rồi… đúng rồi. Ngươi cởi dùm ta sợi dây ấy ra đi.
Tôi cười giả lả, bước lại gần Tám nói:
– Để anh cất giùm em sợi dây này cho. Nó làm người anh em của anh mất hứng hết rồi đó. Không biết đi làm ăn mà em đeo cái thứ này làm gì cho vướng víu như thế.
Vừa nói, tôi vừa luồn tay vô bụng Tám, cởi sợi dây cà tha ra, không cần biết nàng có bằng lòng hay không. Tám nũng nịu bá lấy cổ tôi nói:
– Anh bạn của anh dữ quá hà, hay là anh ngủ với em đi.
Tôi rà một tay lên bộ ngực căng tròn của Tám. Nàng cố tình ưỡn hẳn lên cho bộ ngực vươn ra phía trước, ôm cứng lấy tôi. Miệng nàng rà lên làn môi tôi ngậm cứng. Trong khi đó lão Thiên đứng xa xa, mặt mũi hầm hầm.
Hôn nhau một lúc, tôi mới cởi được sợi dây ca tha ra, bỏ vô túi quần. Còn Tám nhân cơ hội tôi lục đục cởi sợi dây, nàng tuột hết cả quần áo ra, ép sát da thịt vô mình tôi… Tôi không ngờ lúc ấy lão Thiên đã tới sát bên lưng nàng, vòng tay ôm lấy Tám từ phía sau, vục mặt vô cổ nàng cắn mạnh.
Tám hoảng hốt buông tôi ra thét lên:
– Trời ơi… anh… anh làm cái gì… ư… ư…
Một bàn tay lão Thiên đã bịt chặt lấy miệng Tám làm tiếng la của nàng chỉ còn ằng ặc trong cổ họng. Chỉ một lúc sau là Tám xụi lơ. Tôi cũng hoảng hốt nhảy lùi lại phía sau. Hồng run rẩy ôm lấy tôi, nói không ra lời:
– Anh… anh… anh ấy làm cái gì vậy…
Tôi làm bộ nói:
– Anh cũng không biết nữa. Hình như bị ma nhập.
Hồng run lập cập nói:
– Hèn chi lúc nãy, anh ấy sợ dây cà tha. Hay là anh lấy dây cà tha trói anh ấy lại đi, em còn một sợi nữa nè:
Nghe Hồng nói, bỗng một ý nghĩ táo bạo thoáng qua trong đầu tôi. Tôi bảo nàng:
– Phải đó, em giúp anh đi.
Nói xong, tôi lấy sợi dây cà tha ra, tiến lại sát bên lão Thiên, trói luôn hai chân lão lại. Lão ta nhảy dựng lên, té vật xuống đất, miệng la bải hoải:
– Nhà ngươi làm cái gì vậy. Cởi trói cho ta… cởi trói cho ta, nếu không ta giết chết tất cả bây giờ.
Tôi lật đật bảo Hồng:
– Đưa sợi dây cà tha của em đây cho anh, mau lên, tụi mình phải trói anh ta lại, đem đi thầy bùa chữa trị mới được. Con ma này nó nhập vô anh ta dữ quá rồi.
Hồng lật đật cởi sợi dây cà tha buộc ở bụng trao cho tôi ngay. Tôi nắm lấy tay lão Thiên, quàng sợi dây vô. Bàn tay lão bị sợi dây cà tha quấn vô cứng đờ ngay. Nhưng còn tay kia mạnh như thần, lão nắm lấy một bên mộ bia bẻ mạnh một cái, gãy ngay một miếng, làm tôi hoảng hồn. Nhưng tôi cố bình tĩnh, choàng luôn đầu sợi dây cà tha vào tay còn lại. Thế là lão hết nhúc nhích.
Mồ hôi tôi vã ra cùng mình. Tiếng la hét của lão Thiên không còn ầm ỹ như trước nữa, bây giờ thật nhỏ như tiếng dế kêu, ứ ứ trong cổ họng. Mặt mũi lão nhăn nhúm trông thật dễ sợ.
Bỗng tôi giật mình vì thấy lão Thiên nhướn người qua bên cạnh, ngay chỗ Tám té nằm tênh hênh bên lão. Cánh tay nàng không hiểu sao lại kề sát ngay miệng lão tự hồi nào. Lão Thiên há miệng thực to, táp một cái thực mạnh vô cổ tay nàng, ngậm cứng. Máu ở cổ tay Tám chảy ra đầm đìa. Lão Thiên nút chùn chụt. Mới chớp mắt mà thân thể no tròn hồng hào của Tám đã trở nên tái ngắt. Nàng giãy đành đạch nhưng không thể nào thoát khỏi chiếc miệng cứng như thép của lão Thiên. Tám nắm lấy đầu lão Thiên, cố kéo lão ra, nhưng vô ích. Có lẽ vì sự sống còn, tất cả sức lực của Tám dồn lại, kéo mạnh, làm cả hai người cùng lăn xuống dưới huyệt.
Cảnh tượng kinh khiếp này làm cho Hồng thét lên một tiếng rồi ngất xỉu đi trong tay tôi. Tôi hoảng hồn, dìu nàng nằm xuống sàn gạch. Cởi nhanh quần áo nàng ra, làm hô hấp nhân tạo cho nàng. Cả giờ sau Hồng mới cục cựa. Tôi mừng rỡ, tát nhè nhe vô má nàng, gọi nho nhỏ:
– Hồng… Hồng… em tỉnh lại đi.
Mắt nàng từ từ mở, nhưng tôi nhìn rõ hình như đã lạc thần: Hồng nhớn nhác, nhìn chung quanh, rồi ôm cứng lấy tôi Nàng rên rỉ.
– Anh… anh ơi, đừng bỏ em nhé anh ơi… Em sợ lắm… sợ lắm…
Miệng nàng lần tới môi tôi ngậm thật cứng. Thân thể tôi cũng bắt đầu nóng lên vì sự cọ xát của nàng. Bộ ngực trần trụi, nung núc, ép sát và cặp giò nóng bỏng quặp chặt lấy mình tôi, tôi run lên bần bật. Lúc ấy tôi không thế nào tự chủ được nữa, và cũng không còn nghĩ tới những gì đang xảy ra chung quanh. Tôi trườn lên mình nàng và rập xuống…
Hồng ôm cứng lấy tôi, miệng nàng rên rỉ nhận lãnh tất cả những bão táp cuồn cuộn từ thân. Thể tôi đổ xuống da thịt nàng. Chúng tôi lăn lộn trong khoái lạc ngập trời, và bất ngờ, cả hai đứa cùng rơi xuống huyệt trong cơn sảng khoái đó…
Tôi vội vàng lồm cồm bò dậy, và để ý mình té xuống đáy huyệt lại vô tình nằm đè ngay lên lão Thiên và Tám đang ôm cứng lấy nhau. Hai cổ tay lão Thiên đã bị tôi trói chặt vào nhau, thế mà không hiểu lão làm thế nào lại choàng được qua đầu Tám, và ghì chặt nàng vào lão như là tôi trói tay lão để ôm ghì lấy nàng vậy.
Tám không còn cục cựa. Lão Thiên mắt mở trừng tròng. Miệng lão nhuộm đầy máu, hai chiếc răng nanh mọc dài ra như nanh heo rừng, đang cẩm sâu vô cổ nàng. Tôi chợt nhớ tới lời lão Thiên nói với tôi trước khi tới đây:
– Khi ta đã hút máu ai, lại để cho người đó hút lại máu ta, kẻ đó đương nhiên biến thành Ma Cà Rồng, để trở thành bất diệt. Sống vĩnh viễn trong thế giới vô hình ma quái này.
Lão cũng còn nói:
– Nếu người nào hút được càng nhiều máu của ta thì cống lực càng mạnh. Tài phép càng cao. Ta đã trở thành Ma Cà Rồng cả ngàn năm rồi. Bây giờ có thể hói là vô địch trong ma giới. Bởi vậy, ta chỉ cần cho nhà ngươi hút một chút máu của ta thôi, cũng đủ cho ngươi thỏa mãn ước nguyện thành Ma Cà Rồng có hạng rồi.
Những cảm giác hận thù, chán chường cuộc sống hơn lúc nào hết, cuồn cuộn trong đầu óc tôi. Ý tưởng phải ra nhập ma giới, hơn lúc nào hết, lại tràn ngập. Tôi từ từ bò tới bên mình lão Thiên. Hình như lão đọc được ý nghĩ trong đầu tôi nên mắt trợn ngược, đầu quay phắt lại phía tôi, miệng rít lên:
– Nhà ngươi… nhà người… dám phản lại ta sao?
Tôi nắm lấy cổ tay lão cắn mạnh, không nói một lời nào. Máu trong người lão chảy qua miệng tôi như thác đổ.
Tôi nút chùn chụt. Lão Thiên vùng vẫy nhưng vô ích. Hai sợi dây cà tha đã trói chặt lão như một định mệnh đã an bài cho tôi tự do chọn lựa con đường tiến vào ma giới, chứ không phải ân huệ lão ban cho tôi.
Chỉ một lúc sau, lão không còn nói lên lời nữa. Miệng chỉ còn thều thào:
– Nhà ngươi… nhà ngươi… hút hết máu ta thực hay sao!
Bụng tôi đã căng lên, to như một cái trống chầu. Tôi cảm thấy có thể bể tung ra bất cứ lúc nào. Tôi buông lão ta ra như một con đỉa hút no máu và rớt xuống nước. Người tôi bồng bềnh, trôi nổi như đi trên mây. Thân thể tôi nóng hừng hực như ngồi trong lò lửa. Cái nóng xoáy tự trong tim gan, trào vô tới não tủy. Tôi thấy tay chân dài ra như một cái sào cuộn tròn lại được như loài rắn. Thân thể tôi nóng kinh hồn. Tôi thèm một hơi lạnh để làm dịu đi nhiệt độ càng ngày càng tăng lên trong da thịt tôi.
Bỗng chân tôi chạm vô mình Tám. Có lẽ nàng đã chết tự bao giờ. Thân thể lạnh ngắt. Tôi mừng rỡ, kéo nàng tuột ra khỏi vòng tay lão Thiên, rồi ôm cứng lấy cái thân thể giá băng trần truồng đó. Hơi lạnh làm tôi sảng khoái, nên càng ghì chặt xác chết của nàng vào lòng. Tôi ước gì có hàng trăm, hàng ngàn xác chết như thế này, ướp chung quanh mình cho cái nóng nung trời trong mình tôi hạ xuống.
Chẳng bao lâu, trời đã sáng. Khí hậu ban ngày bắt đầu làm tôi khó chịu. Da thịt tự nhiên tê chồn, nhức nhối như người bị đau phong thấp khắp mình. Một tia nắng sáng lọt qua phần mộ bên trên, phản chiếu xuống đáy huyệt thật yếu ớt bỗng làm tôi giật mình và mắt nhòa đi. Tôi biết ngay mình không thể nào chịu nổi ánh sáng mặt trời nữa rồi. Bây giờ tôi đã chính thức biến thành Ma Cà Rồng!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro