Mai Ngọc – người con gái tôi yêu

Phần 96

2024-08-03 08:35:56

Phần 96
Sau một chặng đường khoảng cần 70 cây số. Chúng tôi cũng đã tới căn nhà quen thuộc, cảnh vật vẫn không khác mấy, đây cái giếng tôi với nàng từng cùng nhau rửa bát. Căn bếp ấm áp trong cơn mưa đêm năm nào vẫn toát ra những mộc mạc đơn sơ, cạnh đó là đôi rành với quang gánh được xếp ngay ngắn. Tôi với nàng bồi hồi đứng nhìn khung cảnh đó, nhìn từng góc sân mảnh vườn. Như muốn sống lại cùng với những ký ức ngọt ngào.

– Bà ơi! – Nàng tíu tít chạy lại gõ cửa.

– Bà ra xem ai về nè! – Tôi cũng mỉm cười gọi to.

Đứng chờ một lúc không thấy có động tĩnh gì.

– Hay bà đang ngủ nhỉ? – Nàng quay lại nhìn tôi thắc mắc.

– Em cứ gọi thử xem nào!

– Nhưng nhỡ đâu làm mất giấc ngủ của bà thì sao? – Nàng ái ngại.

– Trời, thấy tụi mình về bà vui còn không hết, không dám trách phạt đâu.

Tôi bước lại gõ cửa tiếp.

– Bà ơi! Bà ơi bà!

Vẫn chỉ có sự im lặng nuốt lấy tiếng gọi thiết tha của tôi. Bỗng cánh cửa he hé.

– Hình như không chốt trong.

Tôi liền đẩy nhẹ, rồi ngó vào. Chợt sững người lại.

– Gì vậy anh? – Nàng cũng ngoái vô trong. Và cũng sửng sốt không kém.

Đồ đạc trong nhà đâu hết, chỉ còn bàn ghế gẫy đổ ngổn ngang với cái giường và chiếc tủ thờ cũ kỹ bụi bặm bám đầy. Mạng nhiện giăng tứ tung.

– Bà đi đâu rồi? – Nàng thảng thốt.

– Làm sao anh biết. – Tôi lấy tay rẽ lớp mạng nhện, bước hẳn vào trong.

– Chỗ này đã lâu không có người ở! – Tôi đưa mắt nhìn xung quanh.

– Hay cô chú đón bà đi rồi.

– Chắc là vậy, thôi mình đi ra thôi! – Tôi dắt nàng ra rồi đóng cửa lại.

– Anh gần đây mà cũng chẳng biết gì sao?

– Ờ… thì hồi tết anh vào chơi, vẫn gặp bà mà! – Tôi lúng túng gãi đầu.

– Từ tết??? Tới giờ là mấy tháng rồi?

– Thì anh cũng mải quá, nên không thu xếp được!

– Vậy sao lúc nào chat hay gọi điện em hỏi thăm bà, anh vẫn ậm ờ nói thi thoảng vào cơ mà?

– Ơ! Anh nói vậy à? – Tôi bối rối tránh ánh mắt đầy trách móc của nàng.

– Chứ còn sao nữa! – Nàng càng gay gắt hơn.

– Thôi mình đi ra đường hỏi thăm loanh quanh hàng xóm xem có thông tin gì không. Đứng đây tranh cãi đâu ích gì? – Tôi cố gắng giảm bớt không khí căng thẳng.

– Cô chú hỏi ai đấy?

Đang định bước ra thì thấy một phụ nữ tầm khoảng hơn 50 tuổi, đặt gánh rau chỗ cổng rồi đi vào nhìn chúng tôi dò xét.

– Bác ơi, cho cháu hỏi cụ Chiêm đi đâu rồi ạ?

– Cô chú là gì của cụ? – Người phụ nữ vừa phe phẩy quạt cái nón vừa hỏi.

– Dạ… chúng cháu… là cháu ạ?

– Sao hôm đám tang không gặp cô chú nhỉ?

– Đám tang? – Tôi khựng người lại, bàng hoàng.

– Cụ ấy mất cách đây 4 tháng rồi? – Người phụ nữ thở dài.

– Sao ạ? – Nghe thấy giọng nàng nghèn nghẹn. Tôi liền quay lại đỡ lấy thân hình đang muốn khụy xuống của nàng.

– Thôi nào, bình tĩnh đã em!

– Bà… – Nước mắt nàng đã lưng tròng. Nàng mấp máy môi, tiếng gọi run rẩy ngắt quãng trong sự thổn thức.

– Bà cũng đã cao tuổi rồi em à? – Tôi cố gắng an ủi, nhưng lòng cũng rối bời. Sự hụt hẫng tiếc thương cũng đã tuôn trào qua hai khóe mắt rưng rưng.

– Bác ơi! Có thể chỉ cho chúng cháu chỗ bà an nghỉ được không ạ? – Tôi ngậm ngùi quay sang người phụ nữ.

– Đi vòng ra sau nhà, lên quả đồi. Các con cụ ấy thể theo nguyện vọng nên đưa cụ lên đó – Người phụ nữ đưa tay chỉ.

– Dạ! Con cảm ơn bác!

Tôi cúi chào người phụ nữ, rồi dìu nàng đi theo chỉ dẫn. Bước lên quả đồi, qua những tán lá tràm. Đi gần tới đỉnh thì thấy một ngôi mộ cô độc lạnh lẽo nằm trơ trọi một mình, những vòng hoa đã xác xơ… từng làn gió thổi bay tứ tán theo cả những nắm lá tràm khô, khiến cảnh vật thê lương vô cùng.

– Bà ơi!!! – Nàng quỳ sụp xuống òa khóc. Lúc này dù có cứng rắn tới đâu thì tôi cũng chẳng thể ngăn được những giọt nước mắt đang chảy dài trên má.

– Con xin lỗi, bấy lâu nay con đã không về thăm bà! Con xin lỗi! – Tôi cũng quỳ xuống, nghẹn ngào.

Chúng tôi thả cho những nức nở tuôn rơi… Một đời người phúc hậu, hiền lành là thế. Mà cuộc sống tuổi già cũng chẳng được vui vầy cùng con cháu, khi thác xuống chỉ còn lại nấm mồ bơ vơ giữa vùng núi rừng hẻo lánh…

Mối nhân duyên giữa chúng tôi – những đứa trẻ ngày ấy với bà. Hẳn là sẽ còn ám ảnh chúng tôi theo suốt cuộc đời, như một điểm lành trong tâm. Xoa dịu bớt những gai góc của số phận, giúp chúng tôi mở lòng ra với nhau. Điều đó đã được minh chứng khi chúng tôi đang bâng khuâng giữa những dòng xoáy, bối rối trước sự đùa cợt của định mệnh vào mùa đông năm ngoái. Khi tình cờ gặp lại…

Chúng tôi đã tìm về với bà khi những tổn thương, nhưng nghi hoặc hiểu lầm đang đẩy chúng tôi cách xa nhau. Như những đứa trẻ chạy về bên mẹ tìm kiếm sự an ủi vỗ về. Và ở đấy, chúng tôi đã chạm vào những khởi nguồn của dĩ vãng yêu thương, bắt đầu tháo gỡ bế tắc để tìm lại con đường. Tìm lại ánh hoàng hôn năm nào.

Giờ quay lại… nụ cười móm mém với ánh mắt trìu mến ấy đã không còn nữa. Những hình ảnh của căn nhà chỉ còn gợi lại những hoài cổ mà thôi. Tôi ân hận vì đã không thường xuyên vào thăm bà, nhưng giờ có hối tiếc thì cũng đã muộn mất rồi.

– Bà! Chúng con sẽ nhớ bà lắm!

Tôi vừa quệt nước mắt vừa lấy tay lấp đất, chôn những món quà mà chúng tôi vừa mua tặng ngay cạnh mộ bà. Cũng chỉ là chiếc khăn, tấm áo nâu, đôi vòng niệm phật.

– Ở dưới đó có lạnh, thì bà nhớ quàng khăn với mặc áo vào nhé! – Tôi thủ thỉ như đang nói chuyện, rồi xoa tay rũ đất đứng dậy.

– Lạy bà rồi về thôi em! – Tôi quay sang nàng vẫn đang đứng thất thần.

Chúng tôi quỳ xuống lạy bà. Chẳng có nén hương nào cả. Nhưng sự thành kính nhất tâm trong chúng tôi ngút tận trời xanh. Chắc bà sẽ hiểu cho tấm lòng của hai đứa.

Quỳ lạy xong chúng tôi lưu luyến đứng nhìn lại ngôi mộ một lần nữa. Rồi cùng nhau trở xuống, mới chỉ qua trưa mà sao trời không một chút nắng, chạng vạng như chiều vậy. Ảm đạm và buồn tủi như cõi lòng chúng tôi.

Xuống tới chân đồi. Bỗng tôi nghe văng vẳng một giọng hát ngân nga bằng tiếng dân tộc bản địa… tiếng hát ê a từ miền hoài niệm sâu thằm vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Tôi hơi sững người lại khi nhận ra giai điệu quen thuộc ấy. Chẳng phải mùa đông năm ngoái, khi tiễn chân chúng tôi bà cũng đã hát bài này sao?? Dù không hiểu nghĩa, nhưng giai điệu dập dìu thiết tha ấy vẫn khắc khoải trong nỗi nhớ của chúng tôi…

Tôi ngoảnh lên nhìn về phía đỉnh đồi.

– Anh cũng nghe thấy sao?

Tôi quay sang nàng, thấy nàng đang nhìn tôi.

– Bà đang chúc phúc cho chúng mình! – Tôi nhoẻn cười.

Dù tiếng hát đó là thật hay chỉ là hồi ức đang ùa về với những suy tưởng, nhưng chúng tôi cùng nghe được. Còn gì chứng minh cụ thể sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, hai trái tim hơn điều này chứ?

– Chúng con sẽ hạnh phúc! – Tôi đưa tay hướng lên đỉnh đồi nói thật to.

– Chúng con sẽ quay lại! – Nàng cũng nghẹn ngào nói theo.

Sau khi chào bà lần nữa, chúng tôi dắt tay nhau ra xe… từng tia nắng đang le lói xuyên qua những đám mây tạm xua bớt đi những u ám nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu

Số ký tự: 0