Mai Ngọc – người con gái tôi yêu
Phần 62
2024-08-03 08:35:56
Đầu tháng 7 năm 2004.
Lại thêm 4 tháng nữa trôi qua, quay đi quay lại đã đến giữa hè, trời oi ả. Thời tiết tháng 7 luôn là những ngày nóng bức, thậm trí còn là tháng có nhiệt độ cao nhất và nóng nhất trong năm, nhất là trong nội thành, lượng nhiệt tỏa ra từ những nhà cao tầng, từ mặt đường với ống xả khói bụi của các loại xe kết hợp vào với nhau khiến nhiệt độ luôn cao hơn hẳn so với các khu vực ngoại thành. Khiến cho không khí ngột ngạt đến tức thở, và cái nóng như thiêu đốt da thịt.
Vậy là chúng tôi xa nhau đã được hơn nửa năm, tôi không dám tưởng tượng nếu không có cách nào liên lạc được với nhau thì nửa năm ấy nó sẽ kéo dài hàng bao nhiêu năm nữa. Cũng may nhờ liên lạc thường xuyên, chia sẻ động viên nhau mà chúng tôi cũng dần quen với hoàn cảnh yêu xa này. Lịch trình vào Sài Gòn của tôi vừa phải hoãn lại vì chuyện ông ngoại lâm bênh nặng rồi mất, nên chúng tôi đành phải chờ đợi cơ hội khác vậy. Hai đứa bảo nhau cùng tìm cách, nếu ai thu xếp được cơ hội thuận lợi hơn thì một là nàng sẽ ra Bắc, hai là tôi vào Nam.
Nhật Huy lúc này cũng đang tỏ thái độ săn đón trở lại, bởi cái máu sĩ diện nên hắn đã không nói chuyện của chúng tôi cho bố mẹ nàng (ơn trời) mà hắn muốn chinh phục nàng bằng chính khả năng của bản thân, bởi vậy có lẽ hắn đã tính toán chúng tôi xa nhau vài tháng thì tình cảm sẽ nhạt dần, nên hắn thi thoảng ghé qua rủ cả nhà nàng đi ăn, mua quà cáp mỗi lần hắn đi nước ngoài về, rồi tạo mọi thuận lợi cho bố nàng trong công việc.
Hắn đang áp dụng công thức “Nhất cự ly, nhì tốc độ” huyền thoại, nhưng hắn không biết là mọi động tĩnh của hắn nàng đều nói với tôi hết. Và nàng cũng luôn tìm cách lảng tránh tế nhị những sự quan tâm săn sóc của hắn, chỉ có bố mẹ nàng vẫn luôn mặc định chào đón hắn cứ như hắn đã là con rể tương lai rồi khiến nhiều lúc nàng khó xử, gọi điện cho tôi khóc rấm rức… Tôi cũng cố an ủi động viên nàng, nhưng thực sự trong lòng cũng không thể giấu nổi những âu lo.
Sau này qua tâm sự của nàng tôi mới được biết bố hắn là Tổng Giám Đốc một công ty đa ngành chuyên về xây dựng trong Sài Gòn, sau khi bố nàng đi tu nghiệp nước ngoài về liên tiếp chuyện làm ăn bị đổ bể, rồi người ta lừa mất hết cả vốn, chán nản lại lao vào cờ bạc nên phải bán nhà trả nợ, bố nàng đưa gia đình vào Sài Gòn và nhờ anh ruột (chính là bác ở Hà Nội hôm nàng ra thăm) giới thiệu tìm việc trong này, trước khi về hưu bác nàng làm trong bộ xây dựng, nên cũng không khó để tìm việc cho em trai, và qua mối quan hệ bố nàng tới làm trong công ty của gia đình Nhật Huy, rồi hắn gặp nàng và tôi cũng không lấy làm lạ khi hắn say nàng như điếu đổ, ngay lập tức hắn tìm mọi cách lấy lòng nàng cũng như tác động để cân nhắc bố nàng thăng tiến trong công ty nhằm chiếm bằng được trái tim người đẹp.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://bimdep.pro/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Còn về phần nàng, sau khi chúng tôi chia tay vào cuối năm lớp 11. Gần như là nàng đã quyết tâm quên đi mối tình đầu để bắt đầu một cuộc sống mới với gia đình ở trời Nam, nhưng sau mấy tháng không thể loại bỏ hình ảnh của tôi ra khỏi tâm trí, nàng mới tìm cách liên lạc lại, khi ấy nhà tôi vẫn chưa có điện thoại, mãi tới khi tôi xuống học đại học mẹ mới lắp để cho tôi tiện liên lạc về nhà. Nên nàng cũng chỉ còn cách viết thư và gửi về địa chỉ nhà tôi, nàng bảo ngoài lúc học ra hầu như có chút thời gian rảnh là nàng lại ngồi viết, như một thói quen viết nhật ký vậy…
– Em viết gì trong những bức thư đó mà nhiều thế? – Khi ấy tôi tò mò hỏi nàng.
– Đâu thể gọi là nhiều, cả một bầu trời hoàng hôn, 365 lá thư ấy sao đựng hết được! – Nàng nửa đùa nửa thật.
Mỗi lần tôi hỏi nàng lại nói vậy, hoặc ý đại loại như vậy. Nên dần tôi cũng chẳng hỏi nữa, thực ra cũng thầm đoán sơ sơ rồi, nhưng cứ muốn nàng nói ra cho… sướng.
Mà nàng nói là đếm đủ 1 năm, tức mỗi ngày một lá (Thực ra không phải ngày nào nàng cũng viết, vì cứ rảnh là viết, nên vào những ngày chủ nhật hoặc ngày lễ, nghỉ hè có ngày nàng viết tận 4, 5 lá), ban đầu gửi về địa chỉ nhà tôi, những cánh thư bay đi, mấy tháng không thấy hồi âm… nàng lại chuyển sang gửi địa chỉ lớp, những cánh thư vẫn mải miết bay đi rồi trôi vào hư không…
Mỗi lần lớp trưởng từ trên phòng văn thư xuống nàng đều ánh lên hy vọng… nhưng thư phân phát hết rồi mà nàng không có, hoặc nếu có thì cũng chẳng phải là người đang mong đợi mà là những bức thư làm quen tán tỉnh của tụi con trai cả cùng trường lẫn khác trường… nàng thất vọng, nhưng không nản, nàng nghĩ có thể là bức thư nàng để lại cho tôi trước khi nàng ra đi đã khiến tôi bị tổn thương và tôi cũng đã dứt khoát không muốn quay lại nữa để làm một cậu con trai có hiếu, nên nàng cố viết để giải thích… viết để níu kéo… viết mãi… và dần dần từ những hy vọng nàng chuyển sang viết cho thỏa nỗi nhớ, đợi mong… rồi chuyển thành viết theo thói quen… cứ như thế… như thế…
Sự thờ ơ của tôi (lúc đó nàng nghĩ như vậy), khi vẫn không đáp lại những bức thư đã khiến nàng từ yêu thành tủi thân, từ tủi thân thành giận dữ, và từ giận giữ thành hận… mà công thức yêu với hận nó tỉ lệ thuận với nhau. Yêu càng nhiều thì…
Nàng ngừng viết sau khi đủ 365 bức, chính thức khóa chặt trái tim mình, một là để gạt tôi ra khỏi đầu óc, hai là tập trung cho kỳ thi Đại học, nàng không muốn phải vướng bận gì nữa cả…
– Sao em lại nhận lời yêu Huy? – Tôi thắc mắc.
– Lúc thi đại học xong, tâm trạng em trống rỗng, bước vào nhập học cũng vậy, em chỉ biết học và học, chẳng muốn nghĩ gì nữa cả, bố mẹ cứ vun vào, nhưng em cố lảng tránh. Nhưng anh ấy không chịu bỏ cuộc, vẫn cứ xuất hiện. Những khi em buồn, anh ấy lại có mặt động viên an ủi, rồi mẹ em ốm, anh ý cũng ở viện chăm sóc cùng em, anh ý luôn lãng mạn mọi lúc mọi nơi, săn đón, chăm sóc chu đáo. Nhưng em không thể có cảm giác gì ngoài một người anh trai cả…
– Vậy thì sao? – Tôi sốt ruột.
– Dòng rã một năm như vậy em cũng thấy tội nghiệp anh ấy, rồi mẹ bảo “lấy người yêu mình có thể không viên mãn về tình cảm, nhưng hạnh phúc trong cuộc sống, với lại con cứ thử yêu nó xem, mẹ thấy nó rất tốt và chu đáo mà…” nghe mẹ nói vậy em thấy cũng có lý, với lại em vẫn chưa thể quên được anh, nên em muốn tìm cách khác thử xem, thế nên em tặc lưỡi nhận lời.
– …
– Sao anh không nói gì? – Thấy tôi im lặng nàng hỏi.
– À ừ!! Cái tai nghe đang chập chờn, rồi sao nữa em?
– Yêu nhau được mấy tháng, nhưng thực sự em rất khó xử, em cố tránh né, không thể tiếp nhận những thân mật của anh ấy được.
– Tại sao?
– Tại anh đấy!! – Nàng hờn trách. Qua webcam tôi thấy nàng cau mày tỏ vẻ giận dữ.
– Sao lại tại anh? Anh liên quan gì? – Tôi ngạc nhiên.
– Có thật không, thật không liên quan không… hôm sinh nhật em… ở hồ nước… buổi tối trăng sáng ấy… anh làm như vậy với em… liệu em còn cảm xúc với người con trai khác được sao?
– Hả!!! – Tôi giật mình.
– Em đã nghĩ cuộc đời này chỉ có anh… nên em mới viết thư. Không thấy anh trả lời… em… em… Nhiều lúc em nhắm mắt, kệ cho anh ấy hôn, những mỗi lần nhắm mắt em đều tưởng tượng ra khuôn mặt anh, em lại đẩy ra rồi bỏ chạy. Em không thể… không thể… anh hiểu không??? – Nàng òa khóc.
– Thôi mà! Thôi mà! Anh hiểu, đừng khóc nữa, anh hiểu mà, đây chỉ là nhắc lại, tâm sự lại thôi mà, sao phải khóc chứ – Tôi bối rối xua tay lên trước camera an ủi nàng. Rồi nhìn xung quanh, cũng may lúc này quán net đang vắng khách, có lác đác mấy thằng thì chúng nó ngồi hết bên ngoài cho thoáng, còn tôi dù phòng phía trong có nóng mấy thì cũng phải cố chui vao ngồi cho nó riêng tư, được thoải mái bày tỏ cảm xúc với nàng mà không bị người khác soi mói.
– Vậy sao lúc ở nhà hàng em lại cố tình như không quen biết anh?
– Lúc ấy em hận anh còn chưa hết, lại còn đang đi với mọi người cả anh Huy nữa, lúc ấy em nghĩ em viết cho anh từng ấy lá thư, mà anh không trả lời hồi âm lấy một lá, thì có khác gì không quen biết… Nhưng sau khi anh đi vào rồi đi ra đưa quyển menu, ánh nhìn của anh khiến em bối rối, em tự hỏi lòng mình rằng, nếu người con trai kia vô tâm, tại sao ánh mắt lại thiết tha đến như thế? Tại sao mới gặp đã chạy ngay tới ôm mình như là đang đợi từ lâu lắm rồi, và cái nỗi buồn tuyệt vọng trong đôi mắt anh… nó… nó như vết dao cắt vào tim em, khiến em không thể chịu nổi, nó như phản biện lại những suy nghĩ của em về anh bấy lâu nay?
– Vậy sao? – Tôi đau đớn nhớ lại thời điểm lúc đó.
– Rồi đến khi anh nói đến mấy món ăn đấy…
– Rau cải luộc, gà rang, cà ghém, muối lạc, và… tình yêu! – Tôi mỉm cười nhắc lại, đến lượt tôi tuôn trào nước mắt.
– Thực sự lúc đó em phải cố gắng lắm để không khụy xuống, lúc đó đầu óc em quay cuồng, mất phương hướng hoàn toàn… em không biết phải nghĩ gì và làm gì nữa cả… mọi người tưởng em không được khỏe nên đưa em về… thực ra… lúc ấy… em đâu có muốn về… – Nàng thổn thức.
– Vậy là…
– Đêm hôm ấy em thức trắng đêm, trong đầu hiện lên muôn ngàn dấu hỏi, không thể ngủ được… tại sao thờ ơ với em bao lâu khi gặp nhau thái độ của anh lại như vậy? Rồi bao nhiêu thắc mắc khác nữa… thế là hôm sau em dậy sớm, bảo chị là về Phúc Yên thăm bạn…
– Rồi em đi tới hồ nước hả?.. – Tôi bồi hồi.
– Không! Lúc đầu em bắt ta – xi định ra nhà hàng tìm gặp anh, nhưng em sợ anh không gặp, bởi hôm trước đó vì em mà anh bị anh Huy đánh, sau chút lưỡng lự em bảo tài xế về thẳng Phúc Yên, rồi nói anh ý đi ra hồ nước, lúc ấy em cũng không biết mình nghĩ gì nữa, cứ vô thức thôi…
– Vô thức ư!! – Tôi lẩm nhẩm, lúc ấy sau khi tỉnh rượu mình ra đó làm gì nhỉ? Ngay cả tôi giờ cũng chẳng thể hiểu nổi, có lẽ tâm trạng nàng cũng như vậy.
– Cũng có thể coi như em ra đó để tìm câu trả lời cho trái tim mình cũng được, đôi khi không thể tìm được đáp án cho hiện tại thì quá khứ sẽ cho ta gợi ý – Nàng nhoẻn cười.
– Và..! – Tôi cũng cười theo.
– Và em thấy ‘đáp án’ đang đứng một mình, hướng ra hồ hét, em cũng bất ngờ, không nghĩ là gặp anh tại đây.
– Lúc đó anh trông buồn cười lắm nhỉ?
– Buồn cười nhưng em cũng chẳng thể cười nổi.
– Thế giờ đã có câu trả lời cho trái tim mình chưa? – Tôi nháy mắt.
– Em đã có tất cả những thứ mình cần: X – Nàng thỏ thẻ.
– Còn anh lại tìm được ánh hoàng hôn của đời mình! – Câu này chuối quá, nói hơi ngượng mồm nên tôi đánh chữ lên cửa sổ Yahoo.
– Thôi em xuống nhà đây, mẹ gọi xuống ăn cơm rồi – Nàng chu mỏ hôn gió tôi cái rồi tháo tai nghe, tắt webcam.
– Ừ! Anh cũng về đây, phòng chắc cũng đang đợi – Tôi cũng tháo tai nghe ra rồi cầm điện thoại lên xem giờ.
– Vâng! Hun anh nè – Nàng trả lời kèm biểu tượng mặt nụ hôn.
– Mà này em ơi!
– Sao anh?
– Lần sau chat voice với webcam thì đừng có khóc, nhìn xí gái lắm – Tôi trêu.
– Ai bảo tự nhiên gợi nhắc lại những ấm ức trong lòng người ta làm gì! – Nàng để biểu tượng nắm đấm.
– Thì hết chuyện để nói, cứ loanh quanh quay lại mấy lá thư rồi lại kéo theo bao nhiu chuyện tiếp diễn, vậy cũng tốt, nó tháo gỡ nốt mấy vướng mắc còn sót lại, giúp chúng mình hiểu nhau thêm mà em.
– Vâng! Mà lúc nãy, nếu em không nhìn lầm thì anh cũng giàn dụa nước mắt đấy thôi, còn cười ai, ở hàng net không sợ người ta chọc quê à? Biểu tượng cảm xúc tongue.
– Ờ thì… hì hì! Tầm giờ cơm này vắng khách mà. Có ai đâu! Biểu tượng cảm xúc grin.
– Thôi anh về đi! Em thoát đây! Có gì lát nhắn tin sau.
– Ừ! Bye em!
Đợi nick “cong – chua – mit – uot…” của nàng out ra, rùi tôi mới cho “hoang – tu – mit – uot…” té nốt, lúc nào lên mạng cũng vậy!! Tôi muốn mình luôn là người dõi theo, che chở và bảo vệ…
Nhưng mà, bỗng tôi sực nhớ lại, tại sao nàng gửi cả hai địa chỉ, cả ở nhà lẫn ở lớp cho tôi mà tôi lại không thể nhận được một lá nào? Nếu nhận ở nhà thì còn có khả năng mẹ bảo bác Thức làm ở bưu điện đem về cho, còn ở lớp thì sao nhỉ???
Ngồi thừ người một lúc thì lại có cuộc gọi, là anh Hùng. Thôi kệ về ăn cơm đã, chẳng muốn nghĩ mà cũng chẳng quan trọng nữa. Tôi đứng dậy thanh toán tiền net rồi bước ra ngoài, đã gần 7 giờ tối mà hơi nóng vẫn cứ hầm hập… tôi cởi áo ra vắt lên vai rồi lên xe phóng về…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro