Mai Ngọc – người con gái tôi yêu
Phần 43
2024-08-03 08:35:56
Không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng có lẽ cũng đã khuya lắm rồi. Quảng trường trung tâm khu liên hợp thể thao Mỹ Đình vắng tanh vắng ngắt. Thi thoảng mới có một chiếc xe máy hoặc taxi phóng vụt qua, anh đèn đường leo lắt không đủ chiếu dọi cả một khoảng không gian rộng lớn.
Tôi ngồi bệt giữa khoảng không gian ấy, nhỏ bé và cô độc. Chiếc xe đạp đổ kềnh càng ngay bên cạnh. Từng cơn gió lạnh rít ào ào từng cơn, khiến tôi rúm người lại…
– Ực ực… – Đưa chai rượu lên mồm tu một hơi lớn, từng dòng rượu nhểu ra ngoài chảy dài xuống cổ thấm đẫm cả vạt áo.
– Khà! Đã thật… – Tôi đưa tay quyệt miệng, khẽ lẩm nhẩm. Đây là lần thứ hai tôi uống nhiều rượu đến như vậy. Mặt đã đỏ phừng phừng, cảm nhận rõ từng thớ thịt ở hai vầng thái dương đang giật liên hồi. Tôi đặt chai rượu rồi nằm ngả người xuống, gối đầu lên tay nhìn lên bầu trời.
– Không có sao! Và… cũng chẳng có trăng – Tôi lại lẩm nhẩm mấy câu vô nghĩa, rồi bật cười một mình khi tự thấy mình như một gã gàn dở nát rượu, tôi không thể tưởng tượng ra mình lúc này trông tệ hại ra sao, và tôi cũng chẳng quan tâm đến điều đó… một cuộc đời trống rỗng và vô nghĩa ư… sau những gì đã trải qua tối nay, thì chẳng có điều gì có thể tệ hại hơn…
– #$%^&* – Bỗng có tiếng chuông điện thoại réo liên hồi, nãy giờ cũng phải mấy chục cuộc rồi, tụi thằng Hoà ở phòng chắc đang sốt ruột ghê lắm, nhưng tôi chẳng muốn về nhà, chẳng muốn ai nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này cả…
Ở một mình… có lẽ tôi lại thấy tự tin hơn. Ai đó đi qua có thể thấy mình gàn dở, điên khùng nát rượu, hay bất cứ thể loại gì đi chăng nữa tuỳ theo trí tưởng tượng phong phú của họ. Nhưng chốt lại thì cũng chỉ đến vậy… họ cũng chẳng biết mình là ai cả…
Khẽ cười khẩy tôi lại đưa chai rượu lên mồm tu tiếp.
Bỗng tôi bị sặc, từng dòng rượu sộc thẳng lên mũi, tôi ngồi bật dậy, ho rũ rượi…
– Thê thảm! – Một giọng nói quen thuộc cất lên trong không gian tĩnh mịch. Cố nén tiếng ho, tôi ngẩng lên. Thằng Hoà đang cúi xuống nhặt lấy chai rượu, và cũng đưa lên mồm tu ừng ực.
– Khà! Rượu ngon… mà lại không có bạn hiền… cậu biết cách thưởng thức ghê nhỉ?
– Mày… sao lại..? – Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.
– Tìm cậu mệt thật, lên nhà hàng thì họ đóng cửa rồi, gõ cửa gọi mỏi mồm mới có thằng ló ra nói là cậu về rồi. Tìm loanh quanh khắp nơi công viên, phố cổ, những chỗ cậu hay lượn lờ… cuối cùng té ra lại là chỗ này… Sea Game đã hết từ lâu. Cậu đang muốn hồi tưởng lại nghiệp phe vé hay sao? – Nó ngồi bệt xuống ngay cạnh tôi thở dài.
– Mày đi cái gì ra đây vậy?
– Tớ bay!
– Bay???
– Phải, trên em Minsk của tớ – Nó quay lại hất hàm, tôi nhìn theo hướng nó, thấy chiếc xe dựng tít đằng xa, thấp thoáng bóng anh Kiên đang đứng trầm ngâm hút thuốc.
– Hai người ra đây từ lúc nào vậy?
– Đủ để quan sát mọi diễn biến tâm trạng vật vã của cậu – Nói xong nó lại đưa chai rượu lên tu tiếp một hơi dài nữa rồi đưa sang tôi.
– Uống tiếp đi?
– Hả?
– Cậu uống tiếp đi, nếu nó làm cậu thấy thoải mái hơn, và uống xong thì chúng ta cùng về! Ok!
Tôi không ngần ngại cầm lấy uống liền mấy hớp.
– Hai người cứ về trước! Còn tao sẽ về sau – Giọng tôi đã bắt đầu lè nhè.
– Không được! Về thì cùng về, ở thì cùng ở… cậu nói vậy nhưng tớ biết thừa cậu nghĩ gì, nếu cậu muốn về, bọn tớ đã không phải lặn lội ra đây. Và nếu cậu thích tận hưởng không khí trong lành gió mát, thì tớ sẽ bảo anh Kiên về nhà cùng với thằng Thanh mang chăn gối ra ngoài này… 4 thằng sẽ cùng ngủ…
– Mày… – Tôi bực bội gắt lên. Nhưng không thể nói được điều gì, ức chế tôi vơ lấy chai rượu uống tiếp.
– Đấy! Chẳng biết cậu hình thành thói quen ích kỷ, chỉ biết tận hưởng một mình từ lúc nào – Nó đợi tôi uống xong rồi giật lấy chai rượu, chỉ còn một chút, nên nó uống một hớp đã hết sạch.
– Chà, hết mất rồi! – Nó dốc dốc chai rượu lè lưỡi hứng lấy những giọt cuối cùng ra vẻ còn thòm thèm lắm. Rồi đứng dậy lấy đà ném mạnh ra xa.
– Sao hả! Ý cậu thế nào? – Nó quay xuống nhìn tôi vẫn đang ngồi đực mặt ra.
– Cái gì cơ?
– Tớ bảo anh Kiên về nhà đem chăn gối ra đây nhé! – Nó nháy mắt.
– Không… đi về! – Tôi chống tay rồi loạng choạng đứng dậy.
– Cũng là một ý kiến hay – Nó cầm lấy balo của tôi vắt lên vai, rồi dựng chiếc xe đạp lên.
– Cậu ra xe anh Kiên đèo, tớ sẽ ngồi xe đạp và cậu sẽ kéo tớ!
– Thế nào cũng được! – Tôi khẽ thở dài rồi lảo đảo bước đi. Lúc ngồi mãi chẳng thấy gì, giờ đứng lên mới thấy đường cứ nghiêng ngả xiêu vẹo. Bỗng một cơn gió lạnh thoảng qua khiến tôi lạnh gáy, cái lạnh lan dần xuống bụng. Tự nhiên tôi thấy lợm giọng vô cùng…
– Ụa… ụa..! – Tôi quỳ gục hẳn xuống đường nôn thốc nôn tháo. Mắt căng ra mọng nước, người rũ rượi như con nghiện vật thuốc.
– Lại cho chó ăn chè rồi! – Thằng Hoà hốt hoảng dựng chân chống xe, rồi chạy lại vỗ vỗ vào lưng tôi.
– Uhm… tao… không sao… không… sao!! – Tôi lừ khừ nói, giọng khản đặc.
– Sao thế em? Vấn đề gì không? – Có tiếng xe máy phi lại gần rồi cả giọng anh Kiên.
– Không sao! Anh đèo nó giữ cẩn thận nhé, một tay cầm lái một tay giữ – Thằng Hoà vực cái thân hình lả lướt của tôi dậy. Rồi dìu tôi lên xe…
– Anh cứ đi trước đi! Em đạp xe theo sau…
– Ừ!
– …
Tôi mê man không nhận thức được gì nữa cả, chỉ nghe thấy tiếng gió rít vù vù bên tai…
…
Em có hiểu anh không?
Khi tình yêu là những trang cổ tích…
Ta viết vào những dòng chữ thơ ngây.
Ngỡ ngàng lắm nhưng cũng thật đắm say.
Ôi vị ngọt, lần đầu anh được biết…
Mối tình đầu nhẹ nhàng nhưng tha thiết.
Kể từ đó ta nuôi mộng tương lai.
Nhưng ngờ đâu, khoảng cách vẫn còn dài.
Và trái đắng, lần đầu anh được biết…
Có phải chăng, tình yêu chẳng bất diệt?
Như những gì tim anh đã khắc ghi.
Gặp lại rồi đau xót bởi chia ly.
Bao hy vọng bỗng trở nên tuyệt vọng…
Dòng đời đổi thay, nhưng lòng người thì sao…
Em vẫn chỉ là công chúa mít ướt ngốc nghếch ngày nào…
Ngốc nghếch của anh…
“Nếu sau này chúng ta có xa nhau, mỗi khi nào nhớ đến em, anh hãy nhìn về phía mặt trời mỗi lúc hoàng hôn xuống… em sẽ đến cùng với nhưng tia nắng cuối cùng… với anh!”
Anh không tin vào điều em nói, bởi trong trái tim anh đâu tồn tại hai chữ “xa nhau…”, vậy mà anh đã phải chấp nhận nó như một thực tế phũ phàng…
Em nói em sẽ đến… sẽ đợi…
Tất cả chỉ là nói dối, nói dối…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro