Mai Ngọc – người con gái tôi yêu
Phần 39
2024-08-03 08:35:56
3 giờ chiều hôm sau.
– Ái! Đau quá! Em chấm nhè nhẹ thôi – Thằng Hoà nhăn nhó khổ sở.
– Anh chịu khó một chút đi, đàn ông thanh niên gì mà… nào! Nào! Có để cho em thay băng không? – Cái Hồng bực mình gắt lên.
– Nhưng em nhè nhẹ thôi, anh xót quá!
– Anh đúng là thanh niên hoi, nhìn anh Hiếu kia kìa! Nãy giờ chị Nhung thay băng rửa vết thương cho anh ý mà anh ý có kêu ca gì đâu.
– Em chấp gì cái thằng hâm ấy! Không phải tại nó mải mê nhìn gái thì anh đâu đến nỗi bị như thế nay… úi… đau!
– Ơ hay! Anh không ngồi yên được một lúc à, sao cứ phải ngọ ngoạy thế?
– Thì anh vẫn ngồi đây… hix…
Mặc những lời huyên náo của tụi nó, tôi vẫn ngồi bần thần tựa lưng vào tường. Tâm trí đang theo đuổi những dòng suy nghĩ, hồi tưởng lại buổi gặp đêm qua…
– Không đau à em? – Chị Nhung dường như cũng ngạc nhiên trước khuôn mặt thẫn thờ của tôi.
– Dạ… không! À mà có! Nhưng em không sao chị ạ! – Tôi hơi giật mình, khẽ gượng cười.
– Chị để ý thấy thái độ của em từ đêm qua, rồi đến sáng nay, khác lắm! Có chuyện gì hả em?
– Em không sao mà chị, chắc như Hoà nói, đầu óc va đập mạnh nên hơi có vấn đề chị ạ! – Tôi khẽ thở dài nhìn ra phía ngoài cửa.
– Chứ còn gì nữa! – Đang nhăn nhó đau thằng Hoà vẫn cố đớp sang.
– Bảo anh ngồi im cơ mà! Hóng hớt vừa thôi! – Cái Hồng bực mình.
– Úi! Rồi, đây, anh ngồi im đây… đau… đau… nhẹ… thui em!
– Vai xong rồi, khuỳnh cánh tay ra chị rửa nốt chỗ khuỷu tay, chỗ này cũng trầy khá nặng đó – Chị Nhung tủm tỉm cười.
– Vâng ạ! – Tôi khẽ thở dài.
– …
6 giờ tối.
– Cơm chín rồi! Dậy nào hai ông tướng ơi! – Anh Kiên khệ nệ bưng mâm cơm lên.
– Vâng ạ! – Tôi uể oải chống tay ngồi dậy rồi quay sang thằng Hoà khẽ lay lay nó:
– Dậy ăn cơm!
– Ờ!
– Thằng Thanh đi đâu rồi anh?
– Nó đi gặp gỡ hội bạn bên câu lạc bộ chứng khoán, chắc tối nay nó không ăn ở nhà đâu! – Anh Kiên vừa nói vừa xới cơm cho tôi và Hoà.
– Sao dạo này nó đi suốt vậy?
– Ôi giời! Ai biết đâu được với nó! Thôi ăn đi các em!
– Vâng!
8 giờ tối.
– Taxi chỉ vào được đến đầu ngõ thôi! Anh dìu từng thằng ra một nhé! – Anh Kiên bước vào nói.
– Thôi khỏi! Bọn em đâu đến nỗi què quặt đến thế! – Thằng Hoà vừa khoác áo vừa làu bàu.
– Chúng em tự đi được mà! – Tôi khẽ mỉm cười.
– Hôm nay mấy chỗ đau nó mới tấy mà chúng mày đã đi rồi! Có bao giờ chịu ngồi yên một chỗ đâu! Anh cũng đến chịu – Anh Kiên lắc đầu ngán ngẩm.
– Lỡ hẹn với người ta rồi biết làm sao hở anh, thân tàn nhưng chí chẳng tan, trái tim em vẫn mãi đi… theo tiếng gọi của… “Bác Hồ kính yêu”… – Thằng Hoà cố nhe răng cười, rồi lại nhăn mặt suýt xoa.
– Mày khỏi nói thì ai chả biết lúc nào cái chữ tiền cũng dán sẵn trên mặt mày rồi – Tôi bĩu môi.
– Thế mày thì không chắc. Cứ làm ra vẻ ta đây thanh cao lắm, nhìn thấy mấy đứa Sài Gòn mắt cứ tớn lên!
– Mày..! – Tôi nóng bừng cả mặt.
– Thôi anh xin hai đứa mày, nhanh lên không taxi nó đợi – Anh Kiên cuống quýt giục.
– Vâng! – Hai thằng cùng đồng thanh đáp, lườm nhau một cái rồi thằng thì tập tễnh, thằng thì nhảy lò cò ra ngoài cửa.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://bimdep.pro/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Kể từ buổi tối hôm qua, sau trận thắng Malaysia, đi đến đâu cũng thấy một bầu không khí háo hức và tràn đầy hy vọng vào một kỳ Sea Games viên mãn với chức vô địch bóng đá nam sau mấy chục năm chờ đợi. Hàng mấy chục triệu con tim yêu bóng đá trên cả nước đang dõi theo từng bước tiến của thầy trò ông Alfred Riedl. Có thể thấy sự kỳ vọng của tất cả mọi người vào một chiến thắng tưng bừng của chúng ta trong trận chung kết sinh tử với Thái Lan vào chiều tối ngày mai lớn đến chừng nào!
– Còn mấy cặp nữa hở ku? – Tôi quay sang Hoà.
– Từ sáng đến giờ nằm nhà dưỡng thương mà cũng bán túc tắc được 9 cặp rồi, cũng may là toàn mối quen người ta gọi điện liên tục rồi đến tận nơi lấy hàng, đỡ phải đi. – Hoà khẽ ngả nhẹ lưng vào ghế lim dim mắt khoan khoái.
– Uhm! Tao biết, nhưng chỗ thằng Nam này nó lấy bao nhiêu cặp mà phải lặn lội sang tận Gia Lâm vậy?
– Nó lấy 8 cặp, chắc đi phe lại thôi!
– Sao mình không ghìm lại để đến chiều mai bung ra phe cho được giá?
– Thôi con lạy bố! Chân tay người ngợm thế này còn phe với chả phẩy cái gì, đẩy đi sớm được lúc nào, hay lúc đấy.
– Ờ tuỳ mày! Mày tính thế nào cũng được! – Tôi hờ hững chống tay nhìn ra ngoài đường…
– Mày có chuyện gì thế, từ sáng nay tao thấy mày có vẻ bàng quang với mọi chuyện, càng lúc tao càng thấy mày thật khó hiểu!?
– Giờ mới biết à? Mà tốt nhất mày cũng đừng nên cố hiểu, hãy cứ để đầu óc đơn giản cho dễ sống!
– Tao cũng đâu để ý tới cái khối tư tưởng lúc nào cũng treo ngược cành cây của mày, chẳng qua hỏi thăm một chút không mày lại trách bạn bè thiếu quan tâm!
– … – Tôi chẳng muốn nói thêm gì nữa cả, trong thời điểm này thật khó có thể toàn ý tập trung cho một việc gì bởi đầu óc tôi đang bị chi phối rất nhiều, càng lúc tôi càng cảm thấy mất phương hướng bởi những suy nghĩ đan xen và rối bời. Sau phút giây gặp gỡ bất ngờ đêm qua, lúc nào trong tâm trí tôi cũng hiển hiện nụ cười của người con gái ấy, linh tính mách bảo tôi rằng nàng đang ở rất gần tôi, nhưng có một áp lực vô hình nào đó khiến cho tôi không thể với tới được…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://bimdep.pro/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
– Này! Mày không thể cất được cái bộ mặt ngơ ngẩn ấy đi được à?
– Như thế nào là ngơ ngẩn? Mày đa sự quá rồi đấy – Tôi nhíu mày nhìn thằng Hoà, rồi lại chống cằm nhìn ra phía hồ Tây.
– Tại tao thấy mày càng lúc càng ít nói, sợ mày bị trầm cảm thôi – Khẽ nhấp ngụm cafe, thằng Hoà nhìn tôi tỏ vẻ thương hại. Rồi chậm rãi nói tiếp:
– Kể từ sau vụ xoè xe hôm nọ, tao thấy mày cứ khác khác! Bạn bè với nhau, tuy thời gian sống cùng nhau không lâu, nhưng đói khổ hoạn nạn sướng vui đều đã trải qua cùng nhau, chẳng lẽ có chuyện gì mày không thể tâm sự được với tao sao?
Tôi không trả lời nó, mà vẫn ngồi trâm ngâm nhìn ra hồ…
– Còn bao nhiêu cặp nữa? – Bỗng tôi cất giọng hỏi nó.
– Sao cơ?
– Mày không cần phải hỏi lại! Trả lời tao đi!
– Hehe! Cuối cùng thì cậu cũng đã quan tâm đến vấn đề chính trước mắt rồi đấy – Nó nhìn tôi nhoẻn cười.
– Nhiều chuyện! – Tôi gắt lên.
– Sao bằng cậu được! – Nó nháy mắt.
– Còn bao nhiêu cặp?
– 2 Cặp thôi, nếu cậu chịu quan tâm hơn một chút thì sao phải hỏi vậy làm gì, từ giờ đến chiều nay, trước khi trận đấu diễn ra kiểu gì chả bán được, kể cả có hét 5 củ một cặp vẫn đầy thằng mua – Nói xong nó lôi mấy tấm vé ra ngắm nghía.
– Để lại một cặp nhé! – Tôi nhìn nó.
– Hả? – Nó tròn mắt nhìn lại tôi.
– Để lại một cặp, tao với mày sẽ vào xem!
– Mày đừng điên! Có hiểu mày đang nói cái gì không đấy?
– Tao hiểu! Và mày cũng phải hiểu điều tao vừa nói chứ?
– Con lạy bố! – Nó đút tọt mấy tấm vé vào túi như sợ tôi giật mất vậy.
– 5 Triệu một cặp, 5 triệu đấy! Mày biết 5 triệu với sinh viên bọn mình nó là thế nào không hả? Một đêm tưng bừng trên New, hay một buổi đi chơi lãng mạn với em yêu tại bất cư nơi đâu trên đất nước Việt Nam này, hoặc là một con wave tàu để chấm dứt cuộc đời xe Bus, không thì vài cái Nokia 8250 và còn nhiều, nhiều thứ khác… ôi 5 triệu! Hãy nói với tao là mày đang đùa đi!!! – Giọng nó có vẻ thảng thốt.
– Tao chưa vui tính đến mức đấy! Tiền cặp vé đó và chi phí sửa xe tính vào cho tao! OK – Tôi nói giọng chắc nịch.
– Mày!! – Nó đứng bật dậy, nhưng cái chân vẫn chưa hết đau lại khiến nó lảo đảo rồi thả phịch người xuống ghế.
– Tiền tính cho ai không quan trọng! Chơi với nhau, biết tính nhau vậy mà mày còn nói câu đấy ra với tao sao? – Nó thở dài nhìn tôi.
– Tao biết, nhưng coi như tao chiêu đãi mày đi!
– Có nhất thiết phải vào xem không? Tao nghĩ ngồi nhà hò hét với tụi xóm mình đã là vui lắm rồi, không thì kéo nhau ra quán bia đập phá cũng tưng bừng đâu kém!
– Đành rằng là thế! Nhưng tao lại muốn tận mắt chứng kiến thời khắc lịch sử khi Việt Nam lần đầu tiền sau gần nửa thế kỷ đăng quang chức vô địch Sea Game. Tao nghĩ với thời khắc vô giá đó thì 5 triệu là quá rẻ – Tôi mỉm cười.
– Đâu có gì đảm bảo là Việt Nam sẽ thắng!? Thái Lan chứ đâu phải là Malaysia?
– Phải có niềm tin chứ!
– Niềm tin?
– Phải! Mày không thấy khí thế Việt Nam đang lan toả khắp nơi sao? Niềm tin đang dâng cao hơn bao giờ hết, Thái Lan đang lọt thỏm giữa hàng triệu “cầu thủ” Việt Nam khác đang khát khao chiến thắng, và Thái Lan sẽ bị chìm nghỉm! – Tôi tỏ rõ sự phấn khích cao độ.
– Việt Nam vô địch! – Tôi hét lên.
– Việt Nam chiến thắng! – Thằng Hoà cũng hào hứng buột miệng gào theo. Khiến mọi người trong quán cafe đều quay sang nhìn, nhưng với đôi mắt rất chi là… đồng cảm.
Hai thằng hồ hởi định đứng lên gào tiếp, nhưng những vết thương chưa lành căng ra khiến cho hai khuôn mặt đang rạng rỡ lại trở lại vẻ nhăn nhúm tội nghiệp…
Chúng tôi nhìn nhau suýt xoa…
– Tối nay có đi bão! Tao sẽ cầm lái – Hoà lườm tôi.
– Còn đi được sao?
– Đi chứ! Nhưng tao không thể yên tâm nếu ngồi sau mày, nhỡ đâu lại gặp lại mấy đứa Sài Gòn tối hôm kia, thì…
– Không nhắc lại chuyện đó nữa! – Tôi ngắt ngang lời nó. Rồi vớ lấy cốc cafe tu ừng ực…
– Tính tiền anh ơi! – Tôi với tay gọi người phục vụ rồi đứng dậy tập tễnh bước đi. Phớt qua cái nhún vai lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu của thằng Hoà… Kệ nó! Ngay cả chính tôi cũng chả thể hiểu nổi bản thân mình lúc này nữa mà…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro