Mai Ngọc – người con gái tôi yêu
Phần 128
2024-08-03 08:35:56
– Nó sao rồi? – Anh Long châm điếu thuốc, rồi hất hàm hỏi Hòa đang đi lại.
– Chẳng biết nữa, nãy giờ cứ thấy đứng nhìn xuống sông! – Hòa nhún vai. Mặt đỏ phừng phừng hơi men.
– Này… có… có… sợ nó nhảy xuống sông không? – Lâm lè lưỡi ái ngại. Trạng thái cũng có vẻ tây tây.
– Mày điên à, nó không quẩn đến mức đó đâu.
– Phụ huynh phải nhảy vào cuộc thì căng rồi! – Anh Hùng chép miệng lắc đầu.
– Ukm, em nghĩ vụ này cũng nan giải!
Hòa vừa nói vừa đưa mắt nhìn. Phía đằng xa tôi đứng đúi tay túi quần, châm thuốc, hút được vài hơi lại dụi. Rồi lại châm, sau đó lại đúi tay túi quần trầm ngâm cúi nhìn dòng nước chảy dưới gầm cầu Long Biên.
Sau khi nàng đi, hội bạn kéo tôi về xóm trọ. Vẫn tổ chức bữa nhậu như bình thường, nhưng thay bằng những niềm vui hồ hởi như ban đầu là bầu không khí nặng nề bao trùm. Mọi người gạ gẫm tôi uống để tạm giải tỏa những buồn thương trong lòng. Nhưng chẳng hiểu sao tôi không tài nào nuốt được, dù cũng muốn uống cho thật say.
Tàn cuộc nhậu cũng là lúc nửa đêm, tôi lấy xe phóng đi. Hội bạn đương nhiên là cũng rồng rắn bám theo, mặc dù ai nấy cũng lâng lâng hết thảy.
Mưa đã tạnh, khí trời man mác dễ chịu bao nhiêu thì trong lòng tôi lại lạnh buốt bấy nhiêu. Tôi cứ mông lung đi qua nhưng con phố đã chở nàng vãn cảnh. Lòng rồi bời những suy nghĩ…
“Chẳng biết giờ này nàng đã về tới nơi chưa? Bố nàng thế nào rồi? Tôi phải xử lý mọi chuyện ra sao? Và… điều quan trọng nhất, là làm thế nào để có thể gặp lại nàng…”
Trong đầu cứ chập chờn những câu hỏi như vậy. Nhưng bế tắc trong vấn đề trả lời.
Những diễn biến xảy đến quá nhanh, khiến tôi trước mắt không biết mình nên làm gì trong lúc này nữa…
Nên chỉ biết đi…
Thi thoảng dừng xe, ngoảnh lại đằng sau… Các anh em lại dừng xe ở phía xa xa quan sát. Tôi lại thở dài nổ máy đi tiếp. Họ nhiệt tình quá khiến tôi ái ngại, nhưng chẳng lẽ lại đuổi họ về. Mà có đuổi cũng chưa chắc mấy cái đuôi bất đắc dĩ ấy đã buông tha…
Lượn lờ chán chê, tôi mua bao thuốc rồi phi ra cầu Long Biên. Đứng ngẫm nghĩ.
Mấy lần cầm máy định gọi cho nàng, nhưng rồi lại thôi sau một hồi đắn đo. Bởi suy cho cùng chưa chắc nàng đã nghe được máy trong lúc này, kiểu gì mẹ nàng cũng kè kè bên cạnh. Nên tạm gác những lo âu và nhớ nhung đang ngày một dâng lên cồn cào trong lòng, dù mới chỉ có mấy tiếng xa nhau…
– Ọe ọe!!
– Khổ quá, đã bảo anh uống ít thôi mà còn cứ cố!
Tôi quay về phía tiếng làu bàu của Hằng. Cách khoảng mấy chục bước, Sơn đang vịn vào thành cầu nôn thốc nôn tháo. Hằng thì vừa nói vừa đỡ và vỗ vỗ vào lưng.
Tôi lại tiếp tục thở dài. Thế quái nào tôi là khổ chủ mà mấy anh em không gạ gẫm tôi uống được, quay sang chén tạc chén thù với nhau. Kết quả là ai cũng say, người vào nhà vệ sinh móc họng, người ộc luôn tại mâm. Sơn cũng ngật ngưỡng ra đến đây mới cho ra sản phẩm. Say vậy mà khi tôi phóng xe đi mọi người vẫn cố phi theo… thật là…
– Đại ca…
Sơn mắt đỏ ngầu ầng ậng nước. Đưa tay quyệt ngang miệng, lảo đảo gạt tay Hằng ra rồi loạng choạng bước lại phía tôi.
– Nhưng lúc cần say thì éo say… đại ca đang nghĩ cái quái gì… – Nó nắm cổ áo tôi lay mạnh.
– Phun hết chưa? – Tôi nhếch mép nhìn nó.
– Đại ca… tất cả mới chỉ là bắt đầu! Đại ca đừng suy sụp như thế… – Nó chẳng trả lời tôi mà vẫn tiếp tục lèm bèm.
– Nhìn tao suy sụp lắm à?
– Em không hiểu đại ca thì ai hiểu!?
– Mày chả hiểu cái mẹ gì hết! – Tôi gạt tay nó ra, rồi ngoắc cái Hằng chạy lại.
– Em đưa nó về đi, ngoài này đang gió!
– Vâng! – Hằng gật đầu rồi kéo tay Sơn đi.
– Bỏ anh ra, anh chưa say! – Sơn giật tay lại làm cái Hằng suýt ngã.
– Nghe tao này, tao ổn! – Tôi đưa hai tay lên ôm đầu rồi cụng trán vào trán nó thì thào.
– Tao đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi, lúc bảo mày đặt vé ý. Thế nên không có gì phải lo lắng hết, chờ mọi chuyện dịu lại, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết. Hiểu không? – Tôi liên tục trấn an nó.
– Vậy thì về nhà ngủ, mai tính! Đại ca cứ lượn lờ chỉ tổ làm các anh em lo lắng! – Nó cầm tay tôi khẩn khoản.
– Được… được… – Tôi gật đầu rồi khoác vai dìu nó lại chỗ anh Hùng, anh Long và chúng bạn đang đứng ngồi lố nhố.
Tôi bảo Lâm lấy xe rồi đỡ Sơn ngồi lên. Kêu Hòa ngồi sau đỡ nó.
– Giờ tất cả sẽ về! OK – Tôi vỗ vỗ vai Sơn.
– Đại ca, cứ ngủ… mai em sẽ… sẽ… – Sơn chưa nói dứt câu mồm đã ngáp ngáp, rồi nó tựa hẳn vào lưng Lâm, mắt nhắm nghiền. Cái thằng cứng đầu nhất cuối cùng cũng xuôi rồi, thuyết phục được tôi về cũng là lúc nó phó mặc cho hơi men phát tác. Đến khổ…
Tôi ra hiệu cho Lâm phóng xe đi trước, rồi bắt tay anh Hùng và anh Long.
– Cảm ơn các anh và mọi người, giờ tất cả có thể về được rồi! – Tôi nhoẻn cười.
– Thế còn chú? – Anh Hùng nhíu mày nhìn tôi.
– Lúc này em chỉ muốn ở một mình, mong các anh hiểu!
– Liệu ổn chứ? – Anh Long vẫn tỏ vẻ nghi hoặc.
– Nhìn em có chỗ nào không ổn đâu anh? Các anh và các bạn cứ về trước. Em chỉ đi dạo một lúc cho thảnh thơi rồi sẽ về sau!
– Thôi được rồi, ở nhà vẫn còn mấy chai đang đợi chú. Lúc nãy chú uống thiếu nhiệt bọn anh không hài lòng lắm đâu!
– Vâng! Em biết rồi!
Anh Long với anh Hùng liền quay lại khoát tay ra hiệu mọi người lấy xe về. Hội bạn mới bạn cũ người thì gật đầu chào, người thì vẫn tỏ thái độ ái ngại nhìn tôi. Rồi tất cả lại ầm ĩ nổ máy phóng đi.
– Anh à! Nhớ về sớm nhé, chị Ngọc mà biết anh như thế này, chị ấy sẽ buồn lắm đó. – Thủy chở Hằng và Hồng ngồi sau, trước khi đi còn cố quay lại nói với tôi.
– Như thế này là thế nào? Các em về lo cho mấy thằng bạn anh đi! – Tôi cười.
– Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà anh! Tình yêu sẽ vượt qua tất cả rào cản, em… xem phim và đọc truyện toàn thấy như vậy! – Hồng cố an ủi.
– Anh về sớm nhé! – Hằng nhìn tôi nhắc nhở thêm. Nó sợ thằng Sơn không thấy tôi sẽ làm loạn hay sao?
– Anh biết rồi! Các em về đi!
– Vâng!
Tôi đứng nhìn theo chúng nó cho đến khi khuất hẳn.
Giờ chỉ còn lại một mình, tôi lại đứng ngẫm nghĩ một hồi, rồi quyết định rút máy ra gọi thử…
“Thuê bao quý khách…”
Thực sự là không liên lạc được, tôi chán nản ngồi bệt xuống tựa vào thành cầu. Châm thêm điếu thuốc. Ngẩng mặt lên trời thả khói.
Bỗng tôi thấy một vệt sáng xẹt ngang qua bầu trời… Chả biết là sao băng hay vệ tinh nữa… nhưng…
“Anh à… Không có sao băng thì có ước được không…”
Sực nhớ lại lời nói của nàng thoang thoảng trong đầu… Giờ này đêm qua chúng tôi còn đang ngồi ôm nhau ngoài lan can ngắm trời đêm cơ mà…
Bất chợt nước mắt tuôn rơi không ngừng, tôi mím chặt môi cố kìm tiếng nức nở. Hai tay bấu chặt vào vai…
Nhưng sự kìm nén là không thể…
Tôi bật khóc ngon lành…
Chẳng còn ai bên cạnh nữa… tôi thả sức cho những tức tưởi bộc phát…
Yếu đuối ơi, sao mày về trễ thế…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro