Mai Ngọc – người con gái tôi yêu
Phần 121
2024-08-03 08:35:56
Tuy mệt mỏi và thèm ngủ, nhưng giấc ngủ cứ chập chờn. Thi thoảng lại giật mình bởi những ám ảnh cứ quấy rầy trong giấc mơ. Rõ rệt nhất là khuôn mặt và nụ cười đểu cáng của gã Nhật Huy. Tôi lại uể oải ngồi dậy, với tay lấy điện thoại ra xem giờ, cũng đã gần 5 giờ sáng rồi. Gà nhà ai đang gáy báo hiệu một ngày mới bắt đầu, xen vào đó là tiếng chim hót líu lo cùng với tiếng đập cánh lạch xạch bên ngoài cửa sổ.
– Em đang ở đâu đây?
Tôi mừng rỡ quay lại, nàng đang mở mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn xung quanh.
– Em tỉnh rồi, tốt quá. Biết hôm qua anh lo lắng thế nào không? – Tôi nhào tới ôm ghì lấy nàng.
– Em xin lỗi… em…
– Thôi, đừng nói gì nữa cả, anh hiểu, anh hiểu mà!!
– Vì em mà anh phải chịu nhiều ấm ức như vậy, em đâu có biết, thế mà ngày xưa khi đợi anh ở Hồ Tây, em đã trách anh rất nhiều… – Nàng nghẹn ngào.
– Anh đã bảo không nói mà, chuyện đã qua mình đừng nhắc lại nữa?
– Anh ơi! Có còn đau không? – Nàng ngẩng lên, nước mắt đầm đìa. Rồi đưa tay lên sờ nhẹ đầu tôi.
– Bị trầy chút xíu thôi, có xá gì đâu! Giờ quan trọng nhất vẫn là em! – Tôi lấy tay quệt nước mắt cho nàng.
– Em chẳng biết nữa. Lúc lên xe cứ thấy trời đất quay cuồng, em sợ… em chỉ biết ôm chặt lấy anh… ôm thật chặt… rồi mọi thứ cứ thế tối sầm lại.
– Không sao, không sao. Giờ mọi chuyện đã ổn rồi.
– Chết rồi! Sơn… Sơn… – Bỗng nàng giật mình thảng thốt.
– Đã bảo không sao mà! – Tôi lại ôm chặt lấy nàng.
– Lúc đêm Hòa và Sơn đã điện cho anh rồi, mọi chuyện đã giàn xếp xong. Không ai bị làm sao cả. Anh sẽ nói sau, giờ anh cần em bình tâm lại… được không?
Tôi vừa nói vừa vuốt nhẹ lên tóc nàng.
– Nằm xuống, còn sớm mà! – Tôi nhẹ nhàng dìu nàng nằm xuống, rồi lấy chăn đắp lên.
– Anh à!
– Sao em?
– Em… em không muốn về nữa…
– Sao cơ? – Tôi sửng sốt.
– Em không muốn về, em đang linh cảm một điều gì đó rất xấu… rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa… thêm một lần… em sẽ không thể chịu nổi… anh ơi! – Nàng nắm chặt lấy tay tôi, run rẩy, hai hàng lệ lại tuôn rơi.
– Em đừng nói gở, sẽ không có chuyện đó… không bao giờ! – Tôi cũng cầm chặt tay nàng.
– Mai chúng ta sẽ tính tiếp. Anh cần em bình phục hẳn, công chúa của anh!
– Không mít ướt nữa à? – Nàng nhoẻn cười, đưa gạt nước mắt.
– Không! Mấy ngày qua em đã rất bản lĩnh, em không còn là công chúa mít ướt nữa! – Tôi cũng mỉm cười.
– Lên đây nằm với em! – Nàng vén chăn ra.
Tôi cũng lên chui vào chăn nằm với nàng. Định đỡ đầu cho nàng gối lên tay tôi.
– Không! – Nàng gạt tay tôi ra, rồi kéo tôi xuống, chủ động đỡ đầu tôi… gối lên tay nàng. Rồi nàng âu yếm ôm tôi vào lòng.
– Gì thế? – Tôi thoáng ngạc nhiên.
– Anh mệt rồi, ngủ tiếp đi… – Nàng thỏ thẻ, xoa khẽ lưng tôi rồi hôn nhẹ lên vết thương đang sưng u một cục, máu bết lại trên tóc tôi.
Tôi dũi vào ngực nàng, khuôn ngực đầy đặn phập phồng với hương thơm thoang thoảng khiến tôi cảm thấy thư thái và dễ chịu vô cùng. Giấc ngủ lại kéo đến rất nhanh… lần này là một giấc ngủ ngon thật sự.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensextv.com/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Chẳng biết ngủ thêm được bao lâu nữa. Nhưng tôi lại choàng mở mắt khi thấy sự trống trải… tôi hoảng hồn bật ngồi dậy. Nàng đi đâu mất rồi???
Chợt tôi thấy một vài cái đầu nhô lên phía đuôi giường, mấy đứa trẻ con ngó lên, thấy tôi đang nhìn, chúng nó cười khanh khách rồi ríu rít chạy ra ngoài.
Tôi nhìn ra ngoài cửa, ánh nắng đang hắt vào phòng. Tôi vội với tay lấy điện thoại xem giờ, đã gần 8 giờ sáng rồi.
Nàng đã đi đâu? Tôi hoảng hốt tung vội chăn ra, lúi húi đi giày rồi chạy ra ngoài cửa. Từng tia nắng chiếu dọi khiến tôi lóa mắt, tôi lấy tay che rồi nhìn xung quanh…
Rồi tôi thở phào.
Giữa sân nàng đang đứng chia kẹo và bim bim cho một lũ trẻ con.
– Cô ơi! Chú ấy dậy rồi! – Mấy đứa trẻ vừa chạy từ phòng ra chỉ chỉ về phía tôi. Nàng nhìn lên, mỉm cười. Rồi lại vừa chia kẹo vừa say xưa trò chuyện với bọn trẻ.
Tôi đứng đút tay túi quần, say mê nhìn ngắm nàng. Giữa ánh nắng chan hòa, nàng và lũ trẻ, cùng với khung cảnh cây cối xung quanh. Tất cả đều đẹp như một bức tranh thiên đường vậy.
– Bạn gái hay người yêu vậy em?
Tôi quay lại thấy chị y tá đang khoanh tay đứng cạnh.
– Dạ, bạn… à không! Người yêu chị ạ!
– Xinh quá nhỉ! Nhìn hai em rất đẹp đôi đó! – Chị ấy vừa nói vừa tủm tỉm cười.
– Vâng, em cảm ơn chị ạ!
– Chị đã khám lại lúc sang rồi, em ấy đã bình phục hoàn toàn. Không còn gì phải lo nữa nhé.
– Dạ! Chị cho em thanh toán viện phí!
– Bạn ý thanh toán rồi, giờ hai em đi đâu?
– Giờ tụi em về chị ạ!
– Nhà có ở gần đây không?
– Không, chúng em ở Hà Nội.
– Ừ, thôi đi đi, nhớ sau này đừng có làm gì để bạn ấy phải buồn nhé! Thể chất bạn ấy khá yếu nên khộng chịu được những tổn thương tinh thần lớn đâu.
– Tất nhiên rồi chị!
Chị y tá chào tôi, rồi đẩy xe dụng cụ thuốc men đi.
– Ngọc ơi! – Tôi đưa tay vẫy.
– Xuống đây đi! – Nàng cũng đưa tay vẫy lại.
– Thôi chúng ta đi kẻo muộn… – Tôi sốt sắng giục.
– Uhm! – Nàng quay lại chào lũ trẻ. Rồi bước lại phía tôi, tôi dắt tay nàng bước ra nhà gửi xe. Lũ trẻ vẫn tíu tít chạy theo sau.
– Thích trẻ con đến thế cơ à? – Tôi cười cười.
– Vâng!
– Có muốn sở hữu một đám nhóc quậy như thế này không? – Tôi nháy mắt.
Nàng đỏ bừng mặt ngượng ngùng quay đi, không nói gì. Tôi khoái chí cười ha hả.
– Còn cười, người ta đã không nói rồi… – Nàng bực bội quay sang véo vào hông tôi một cú đau điếng.
– Ái! – Tôi suýt xoa nhảy ra.
Mấy đứa trẻ thấy vậy phá lên cười.
– Thấy chú bị bắt nạt thích lắm hay sao mà cười! – Tôi tiện tay bế một đứa nhỏ nhất lên.
– Cô mua bim bim với kẹo cho tụi cháu, nên tụi cháu không bênh chú đâu! – Một đứa thò lò mũi xanh đang nhai bim bim nhồm nhoàm, nói.
– À! Ra vậy, biết mua chuộc tụi trẻ để đối phó với mình, sợ quá! – Tôi liếc nàng.
– Mấy đứa, chú bắt nạt cô nè! – Nàng ngồi thụp xuống giả vờ mếu máo, đưa tay lên dụi dụi mắt.
Lũ trẻ thấy thế xông vào tẩn tôi luôn. Cả đứa tôi đang bế cũng đấm đấm tôi tay nhỏ xíu vào vai tôi.
– Ối ôi! Tha cho chú… – Tôi vừa chạy vừa làm ra vẻ nhăn nhó khổ sở.
– Thế đã ngoan chưa? – Nàng vừa cười khúc khích vừa nói.
– Ngoan rồi, ngoan rồi! – Tôi rối rít.
– Chú ý ngoan rồi! Các con đừng đánh nữa nha, yêu nhắm!
Nàng nói vậy bọn trẻ mới dừng, cũng vừa ra đến chỗ để xe. Tôi dắt xe ra cổng, chào bác bảo vệ.
– Chào lũ nhóc nhé, cô chú đi đây! – Tôi xoa đầu lũ trẻ.
– Cô ơi, cô có quay lại đây nữa không?
– À… có chứ! Các con phải ngoan nghe lời bố mẹ thì lần sau cô lại mua nhiều kẹo và bim bim nữa nha! – Nàng âu yếm nhìn lũ trẻ.
Lũ trẻ nhảy cẫng, reo lên thích thú.
– Chú mà còn bắt nạt cô thì cứ bảo với bọn cháu nhé!
– Tất nhiên, có mấy vệ sĩ đáng yêu thế này thì ai dám bắt nạt cô chứ! – Nàng vừa nói vừa liếc tôi thách thức.
Tôi bĩu môi, rồi ngồi lên xe. Nàng cũng ngồi lên, chúng tôi vẫy tay chào lũ trẻ một lần nữa rồi rời khỏi bệnh xá. Tâm trạng của cả hai đều rất thoải mái như chưa hề xảy ra những sóng gió tối qua, mọi lo nghĩ đều vụt tan biến hết.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensextv.com/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Chúng tôi đi giữa cánh đồng, gió man mác thổi, nắng dịu nhẹ thật khoan khoái và dễ chịu.
– Em à!
– Dạ…
– Trễ giờ bay mất rồi!
– Thì sao anh?
– Giờ mình đi đâu?
– Anh đi đâu em theo đó…
– Thật chứ?
– Đừng hỏi lại! – Nàng ôm lấy tôi, rồi áp má vào lưng tôi.
– Đừng có ‘ngủ’ như tối qua nhé… anh bế em nặng lắm đó, mệt gần chết!
– Không nói trước được đâu? – Nàng bật cười.
– Vậy giờ công chúa thích đi đâu! Tại hạ sẽ thực thi mệnh lệnh!
Nàng dướn người lên thì thầm vào tai tôi.
– Nơi nào có chàng hoàng tử bị muỗi đốt đứng dưới trăng…
Nàng cứ nói mông lung như vậy tôi cũng chẳng biết đâu mà lần, nhưng lời nói của nàng khiến tôi nhớ lại một kỷ niệm luôn hằn sâu trong ký ức có lẽ sẽ theo tôi đi suốt cuộc đời.
Hoàng tử bị muối đốt dưới trăng? Chẳng phải là cái lần tôi đứng đợi nàng ở công viên trong ngày sinh nhật nàng đó sao…
Dĩ vãng đã xa mà ám ảnh thì vẫn luôn hiện hữu…
Tôi trầm ngâm lái xe… những dòng hoài niệm lại ùa về trong đầu, đọng lại cuối cùng là đôi mắt buồn sâu thẳm của nàng đang nhìn ra phía hồ… trong đêm trăng ấy…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro