Mai Ngọc – người con gái tôi yêu

Phần 118

2024-08-03 08:35:56

Phần 118
– Đã bảo uống ít thôi! Không thấy anh vào bác cứ hỏi!

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Tôi mở bừng mắt ra. Thấy nàng đang lấy chiếc khăn dấp nước lạnh chấm chấm lên trán tôi.

– Anh mơ gì mà cứ gào lên vậy? Làm em hết cả hồn! – Nàng thở dài.

Tôi vội vùng dậy chạy ra ngoài phòng khách. Thấy giường chiếu chăn màn vẫn xếp gọn gàng.

– Hồng với Thủy đâu rồi? – Tôi sững sờ khi thấy quang cảnh giống như trong giấc mơ vừa nãy.

– Tất cả đều xuống Hà Nội lúc chập tối rồi! Cả Sơn cũng đi cùng. Lúc mọi người vào tạm biệt mẹ anh, bác cứ hỏi anh đâu? Sơn phải nói anh uống chút rượu, lại mệt mỏi mấy ngày nay nên ngủ rồi thì bác mới yên tâm.

Tôi lại bước ra mở cửa, trời cũng đang đổ mưa! Xung quanh tối đen như mực.

Tôi đứng bần thần, chẳng biết đâu mới là hiện thực, đâu mới là giấc mơ nữa???

– Đừng nghĩ nhiều nữa anh, mọi chuyện đã qua rồi mà! – Nàng nhẹ nhàng bước tới ôm tôi từ phía sau.

Tôi xoay người lại rồi ôm chặt lấy nàng…

– Anh…

– Đừng nói gì nữa cả! – Tôi thì thầm, cắt ngang lời nàng.

– Tim anh đập mạnh quá…

– Đừng nói mà…

Trong ánh chớp nhập nhằng là tiếng mưa rơi tí tách, nó như xoáy vào tâm can tôi một dự cảm không lành. Vẫn rất mơ hồ để cắt nghĩa được điều đó là gì?

Tôi chỉ biết ôm nàng, và mong sao đó chỉ là dự cảm mà thôi…

Nhưng sao tiếng còi tàu… nó vẫn cứ văng vẳng từ đâu vọng lại…

… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://bimdep.pro/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/

Tôi tâm niệm dù cuộc sống phía trước có như thế nào đi chăng nữa. Cũng chẳng nên bận tâm mà làm gì, đơn giản là những điều tôi cần trong đời vẫn đang ở bên tôi. Tạm nghĩ vậy cho qua đi những âu lo không đáng có…

Sáng hôm sau chúng tôi dậy sớm ra viện để làm thủ tục rồi đón mẹ về nhà, bác sĩ bảo sức khỏe mẹ đã ổn định nhiều, các vết thương đã khô miệng, tinh thần thì đã hoàn toàn bình phục. Thậm trí tĩnh dưỡng vài ngày là có thể đi làm được, buổi trưa thêm cả cậu Cảnh, cậu út nhà tôi thu xếp công việc xuống chơi ít hôm.

… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://bimdep.pro/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/

– Em sao vậy?

Từ sáng đến giờ thấy tâm trạng nàng có vẻ là lạ. Nhìn tôi vô tư cười đùa với cậu, mẹ và dì với đôi mắt hạnh phúc, nhưng ẩn sâu trong đó có một chút gì buồn bã xen lẫn với tiếc nuối. Nên tranh thủ lúc nàng xuống bếp nấu cơm trưa, tôi lẻn xuống, ôm nàng từ phía sau hỏi dò.

– Sáng mai 7h là em bay rồi! – Nàng không ngoảnh lại nhìn tôi mà vẫn cắm cúi thái rau.

– Sáng mai!? – Tôi hơi sững người, nhưng chợt nhớ ra là thời điểm 1 tuần đã cận kề, mấy ngày với bao nhiêu mớ cảm xúc lẫn lộn đan xen trong đầu mà tôi quên khuấy đi mất. Mà cũng có thể là tôi cố tình không muốn nghĩ đến.

Nhưng thời gian vô tình đâu có hiểu cho những trăn trở của nhân sinh. Thấm thoắt đã qua một tuần… một tuần… Điều gì phải đến cũng đã đến…

Tôi lặng người. Nghĩ đến chuyện lại sắp sửa xa cách nhau cả nghìn cây số mà lòng nôn nao.

– Em… đặt vé rồi à? – Tôi trầm ngâm.

– Thì vé khứ hồi mà anh!

– Nhanh quá!

– Vâng! Úi… – Bỗng nàng khẽ suýt xoa. Hình như nàng cũng đang mải chạy theo những dòng suy nghĩ như tôi nên vô tình thái trượt qua tay.

– Có sao không em? Phải để ý chứ! – Tôi cuống cuồng xoay người nàng lại, cầm ngón tay đang rỉ máu của nàng đưa lên miệng mút. Mùi hành sống với tỏi xộc lên mũi cay xè…

– Đau lắm không? – Tôi suýt xoa thổi phù phù. Mắt tôi hơi rưng rưng.

– Mùi vị hành tỏi sống dễ chịu quá! Anh…

Tôi định nói thêm một câu pha trò gì đó để xua tan bầu không khí nặng nề đang bao trùm. Nhưng chợt khựng lại khi thấy những giọt lệ trào ra từ đôi mắt nàng đang mở to nhìn tôi.

– Kìa!! Sao thế!! – Tôi cuống đưa tay quệt nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng.

– Sao những niềm vui lại qua nhanh vậy anh? – Nàng hơi nghẹn ngào.

– Thôi mà, những ngày qua, và cả những kỷ niệm xa xôi khi xưa nữa, nó sẽ không bao giờ trôi đi trong cuộc đời chúng ta! Mà nó sẽ mãi ở lại… ở đây này… – Tôi cầm tay nàng áp vào ngực mình.

– Sẽ ở lại, và sẽ vun đắp cho tình yêu của chúng ta, em hiểu không? Hãy tin vào nhưng điều tốt đẹp ấy, thì thời gian sẽ chẳng là gì! – Tôi bồi hồi nói tiếp.

– Em hiểu, nhưng sao vẫn không thể không cảm thấy buồn? – Nàng ngả đầu vào vai tôi.

– Sẽ còn gặp lại, nhiều… nhiều nữa… rồi sẽ đến một ngày không điều gì có thể chia cắt được chúng ta! Em à! – Tôi dịu dàng vuốt nhẹ lên mái tóc nàng.

– Hai đứa kia nấu cái gì mà lâu thế? Tao sắp chết đói đến nơi rồi!! – Bỗng giọng cậu Cảnh oang oang từ nhà trên nói vọng xuống.

Hai chúng tôi giật bắn người, rời nhau ra.

– Đây đây! Cháu xào nốt thịt bò là xong rồi cậu ạ! – Tôi vội trả lời cậu.

– Tưởng chúng mày đang xào ‘mầm đá’ dưới đó chứ?

– Không ạ… cậu có làm tí cay cay không?

– Đương nhiên rồi, tao cũng muốn xem tửu lượng của thanh niên phố nó ra làm sao! – Cậu Cảnh khoái chí cười khà khà.

– Ok cậu!

– Em đi rửa tay đi, để anh làm nốt cho! – Tôi quay sang nàng mỉm cười.

– Thôi để em làm, anh xào cái gì cũng mặn chát, em nghe Hòa kể rồi! – Nàng tỏ vẻ không đồng tình lắm.

– Nãy giờ có muối đã mặn sẵn rồi mà, anh không dám cho thêm gì nữa đâu! – Tôi nháy mắt trêu nàng.

– Nào! Rửa tay và dọn bát đũa đi! – Thấy nàng còn ngần ngừ tôi liền giục.

Nàng hơi lườm tôi, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi rửa tay và dọn mâm.

Không khí u ám bất chợt ùa đến lúc nãy đã vụt tan biến. Cứ bình thường như thế này có phải hay hơn không? Tôi vừa thái hành vừa ngẫm nghĩ…

… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://bimdep.pro/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/

Cũng may có mẹ nên ông cậu ruột không bắt uống nhiều, chỉ thấy hơi tây tấy thôi. Chứ quá chén tí lại lăn quay ra ngủ như hôm qua thì…

Sau khi ăn cơm xong, đầu giờ chiều tôi chở nàng đi loanh quanh thị trấn cho thoải mái đầu óc.

Chúng tôi đi qua những con đường quen thuộc khi xưa, đi qua mái trường cũ. Thả hồn vào những kỷ niệm thân thương của một thời học sinh với mối tình đầu ngọt ngào dấu yêu.

Lòng vòng chán rồi lại theo những bản năng hoài niệm dẫn lối, chúng tôi lại đi thẳng ra hồ nước.

Hai đứa nằm dài trên bãi cỏ, ngắm những bông mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh ngắt.

– Nếu không có gì thay đổi thì lần sau sẽ đến lượt anh! – Tôi thủ thỉ.

– Đến lượt anh làm sao? – Nàng chống cằm xoay sang nhìn tôi.

– Đến lượt anh làm người nói dối chứ sao? – Tôi tủm tỉm.

– Anh cứ khơi gợi những mặc cảm tội lỗi trong lòng em vậy, thì anh cứ làm kẻ nói dối suốt đời đi. – Nàng đưa tay véo má tôi. `

– Cũng chẳng sao cả, anh không ở gần mẹ. Nên chắc cũng chẳng phải tìm lý do như em đâu! – Tôi nháy mắt.

– Vậy thì bao giờ???

– Anh cũng chưa biết, nếu lịch học không nhiều thì có thể là trước tết, nếu không thì sau tết, chậm nữa thì hè cho thoải mái!

– Hè thì lâu lắm! Trước hoặc sau tết đi, bao giờ trời trở lạnh thì vào đó trốn rét… với em! – Nàng nhoẻn cười.

– Biết vậy đã! – Tôi vừa nói vừa quay sang đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi kéo nàng đứng dậy.

– Thôi về nhà chơi với mẹ chút rồi lát anh đưa em xuống Hà Nội.

Bỗng nàng kéo giật tôi lại khiến tôi mất đà lại ngã ngửa ra thảm cỏ. Nàng vùng dậy ngồi luôn lên bụng tôi.

Tôi ngơ ngần nhìn đôi mắt nàng đang nhìn mình đắm đuối, hai má hơi ửng hồng, gió thổi một vài lọn tóc bay ngang khuôn mặt kiều diễm nổi bật trên nền trời xanh…

– Em…

Xúc cảm từ đâu lại ùa về, tôi gượng dậy định ôm lấy nàng thì bỗng nàng chống tay lên ngực tôi ghì lại.

– Gì vậy… – Tôi đang định hỏi thì nàng đưa ngón trỏ dán miếng ugo ở chỗ đứt tay lúc trưa chặn miệng tôi lại. Sau đó nàng khẽ vén những lợn tóc mây trên đôi má hồng, rồi chầm chậm cúi xuống… môi anh đào hơi hé mở…

– “Ôi trời đất ơi!” – Tôi thầm than thở trong… cái sự mừng mừng tủi tủi. Rồi cũng vội nhắm mắt lại, chu mỏ lên chuẩn bị đón nhận nụ hôn hứa hẹn sẽ rất cháy bỏng của nàng.

Nhưng mãi chẳng thấy gì? Quái lạ… chỉ cảm nhận mùi hương trên tóc nàng đang xõa xuống trán mình. Tôi vội ti hí mắt ra…

Thấy khuôn mặt nàng đang áp sát gương mặt mình, đôi mắt trìu mến lúng liếng khi nãy lại chuyển đổi sang chút tinh nghịch.

Chưa kịp hiểu thì bỗng nàng cúi hẳn xuống, nàng hôn thật. Nhưng cũng chưa kịp sướng thì nàng lại cắn mạnh vào môi tôi, sự ngọt ngào phút chốc biến thành đau điếng.

– Ái!! – Tôi la lên. Hành động đáng yêu này thì dĩ nhiên chẳng thể giận nổi, nhưng cũng phải đáp trả chứ. Tôi vội đưa cả hai tay lên định ôm nàng ghì xuống, nhưng nàng nhanh như sóc vụt đứng dậy rồi chạy đi khiến tôi chụp hụt vào khoảng không.

– Sao lại đối xử với anh vậy? – Tôi cũng ngồi dậy đưa tay chấm chấm lên môi vừa suýt xoa vừa phụng phịu ra vẻ hờn dỗi.

– Em “đánh dấu địa bàn” để khi vào Nam sẽ yên tâm là không có cô nào có thể đặt môi lên đó được! – Nàng vừa chạy vừa ngoảnh lại lè lười trêu.

– Đâu cần phải làm thế chứ! Đứng lại anh bảo đã! – Tôi vùng dậy đuổi theo nàng.

– Còn lâu!

– Đằng nào anh chả bắt được, em có chạy đến cùng trời cuối đất cũng không thoát được đâu!

– Thử xem!

… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://bimdep.pro/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/

– Đùa, chạy gì mà nhanh thế, đợi anh với!

– Không!!!

Chúng tôi đuổi nhau chạy vào rừng tràm ven hồ, tiếng cười khúc khích của nàng lảnh lót giữa những tiếc chim hót, lẫn vào tiếng lá thu bay xào xạc…

Ôi… đã hai mươi tuổi mà có cần trẻ con thế không? Nhưng mà quả thật là yêu… yêu không chịu nổi…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu

Số ký tự: 0