Mai Ngọc – người con gái tôi yêu

Phần 101

2024-08-03 08:35:56

Phần 101
Chúng tôi qua chỗ khu trọ của Hồng thì cũng đã 7 rưỡi sáng. Hôm nay thời tiết thật đẹp, không khí mát mẻ quyện một chút nắng ấm buổi sớm báo hiệu một ngày lý tưởng cho một chuyến đi dài.

– Mọi người ăn sáng chưa? – Nàng bước ra, vừa buộc lại búi tóc ra đằng sau cho gọn vừa hỏi.

– Chưa! Có bánh mỳ rồi mà – Tôi vừa quay xe vừa mỉm cười ngắm nàng. Chiếc quần Jean bó sát với cái áo thun màu đỏ in cờ Việt Nam, đồng phục của chúng tôi đấy. Nom nàng cá tính và năng động chứ không còn vẻ dịu dàng thường thấy nữa. Vẻ nào cũng làm nàng nổi bật giữa bao người, đối với riêng cá nhân tôi thì là như vậy.

– Cái gì thế này? – Hồng tròn mắt nhìn pô xe của Hòa.

– Thịt nướng pô! – Hòa ngoác miệng.

– Anh toàn nghĩ ra mấy trò quái gở thế?

– Cứ bĩu môi đi, lát nữa mở ra thơm lừng thì đừng có mà sờ vào! – Hòa lừ mắt.

– Thôi khởi hành đi! Đến giờ hoàng đạo rồi! – Lâm sốt sắng giục.

– Xem lại bản đồ chưa đấy? – Tôi hỏi lại.

– Cứ đi đi, vừa đi vừa lần mò. Lạc thì hỏi, sao phải nghĩ!

– Nhanh không thằng Sơn nó đợi. – Hòa cũng tỏ vẻ sốt ruột.

– Ok ok! Mộc Châu thẳng tiến nào!

Sau khi mấy nàng đã yên vị chỗ ngồi. Chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình.

Đến cầu Trắng. Chưa thấy Sơn đâu, cả hội đứng đợi một lúc mới thấy nó xuất hiện. Cũng may chúng tôi đã cẩn thận mua thừa 2 chiếc áo đồng phục cho hai đứa nó rồi. Không thỉ cả hội đỏ choe choét mỗi chúng nó lạc lõng thì xấu hết cả đội hình.

– Lâu thế cậu? – Lâm hất hàm hỏi.

– Còn phải thuyết phục mãi người ta mới chịu đi – Sơn vừa liếc lại đằng sau nhìn Hằng vừa cười.

– Trời ạ! Bỏ quách mấy buổi diễn đi, bảo với anh Hùng show này Sơn nó trả hậu hĩnh hơn nhiều – Hòa cũng cười ha hả, bước lại đập tay với Sơn.

Hằng cúi gằm xuống mặt đỏ bừng. Lí nhí chào mọi người.

– Thôi đừng trêu em ý nữa. Đi nào! – Tôi liền giải nguy, bình thường em ý đã ít nói rồi. Mấy cái thằng này chả bao giờ ý tứ gì cả.

Thế là nhân số đã tề tựu đông đủ. Chúng tôi nhằm hướng Quốc lộ 6 thẳng tiến. Thực ra chưa thằng nào biết đường cả, nhưng sáng nay dậy sớm cũng đã nghiên cứu qua sơ đồ hành trình rồi nên cứ thế mà đi thôi.

Vì là mang tính chất phượt nên chúng tôi cho xe đi chầm chậm. Vừa đi vừa nói cười rôm rả, chỉ trỏ ngắm cảnh.

– Ngọc ơi!

– Gì vậy Hòa?

– Cứ phải ôm Hiếu chặt cứng như vậy à?

– Hả… tớ! – Nàng ngại ngùng rụt vòng tay đang ôm eo tôi lại.

– Việc của mày à? – Tôi quay sang lườm nó.

– Không tớ thấy mồ hôi cậu vã ra như tắm, nên quan tâm hỏi vậy thôi!

– Có thằng kém miếng khó chịu rồi! – Lâm phi xe lên đi song song với chúng tôi cũng tham gia vào.

– Sao phải khó chịu! Mình nhỉ? – Hòa tủm tỉm quay lại nhìn Hồng.

– Tập trung nhìn đường đi ông!

– Ái đau! – Hòa suýt xoa khi ăn một cái véo vào eo đau điếng của Hồng.

Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đôi Sơn và Hằng cũng đang vừa đi vừa nói chuyện tíu tít đằng sau. Không khí thật vui vẻ đúng tính chất của một buổi giã ngoại.

– Ở đây là chỗ nào rồi anh? – Nàng bỗng hỏi.

– Anh không biết, nhưng còn khoảng 16km nữa là tới Xuân Mai. – Tôi vừa liếc cột cây số bên đường vừa trả lời.

– Thế mấy giờ nữa thì mình tới nơi?

– Anh chịu, dự tính khoảng đầu giờ chiều, mà cũng chưa biết được.

– Mình ăn trưa ở Cao Phong hay là đến đèo Đá Trắng ăn luôn một thể? – Lâm tiếp tục bàn bạc kế hoạch.

– Đến đèo đi, lên tới đỉnh đèo là thịt chín rồi. – Hòa vội trả lời.

– Của mày tất đấy, tao không thèm! – Tôi bĩu môi.

Chúng tôi tiếp tục cho xe đi chầm chậm, thi thoảng tạt té vào quán nước bên đường cho các nàng giải quyết nhu cầu vệ sinh. Con gái nên lúc nào cũng ngại ngần mấy vấn đề đấy chứ mấy thằng tôi thì cứ theo truyền thống thiên nhiên cho mát mẻ.

Tới khoảng giữa trưa là đến chân đèo Thung Khe, nằm giữa Cao Phong và Mai Châu của Hòa Bình, trên Quốc lộ 6. Con đèo đi qua những vực đá dựng đứng, không quá dài và quá dốc nhưng nổi tiếng nguy hiểm. Đặc thù nơi đây theo như chúng tôi tìm hiểu thì buổi sớm là bầu trời trong trẻo, buổi trưa là nắng gắt trời xanh, buổi chiều dìu dịu với ánh nắng chiều và đêm là sương mù giăng khắp lối.

Mặt trời đã đứng bóng, nhưng cái nắng mùa thu dịu nhẹ cũng khiến chúng tôi đỡ mệt mỏi phần nào.

Sau khi mấy thằng rủ nhau đi “đánh dấu” địa bàn những nơi đã đi qua, tranh thủ xin mấy chai nước để phòng ngừa lúc lên đèo máy nóng quá thì đổ vào cho dịu bớt. Chúng tôi bắt đầu chinh phục chướng ngại khó khăn đầu tiên.

Từ Phú Cường, Tân Lạc, con đèo bắt đầu đi mãi dần lên cùng cảnh sắc Hòa Bình thay đổi không ngừng. Đèo dốc chỉ khoảng 7, 8 và cao nhất tầm 10 độ chạy xuyên qua những dãy núi thấp. Quanh cảnh núi đồi chập chùng với thung lũng xanh mát lạnh. Từ xa, đã thấy đỉnh đèo bên dốc đá trắng, nơi luôn có sẵn vài lán bán ngô, bán cơm lam cho khách dừng chân nghỉ ngơi và ngắm cảnh.

Thung Khe không có những dốc đứng, không có những khúc cua tay áo cháy phanh nhưng lại nguy hiểm bởi những chiếc xe tải ngược xuôi mỗi ngày cùng màn sương mù đặc quánh mỗi chiều xuống và buổi sớm cản trở tầm nhìn. Nghe nói vào mùa đông, những ngày sương mù giăng phủ trên đây, sẽ rất là nguy hiểm cho bất kỳ phương tiện nào đi qua. Cũng may là giờ đang vào mùa thu, trời quang, nên tầm nhìn cũng thuận lời. Tuy nhiên cũng không dám đi nhanh vì một bên là vực thẳm, sơ xẩy tí thì đúng là chẳng biết thế nào mà lần. Ở Thung Khe một ngày như đã nói ở trên là bốn mùa tươi đẹp. Buổi sớm khi mây trời còn bảng lảng là vô vàn giọt nắng xiên qua biển mây bồng bềnh với màu xanh mát mắt. Buổi trưa là nắng vàng rót mật trên mọi ngả đường cùng mây trắng, trời xanh. Buổi chiều là không khí mát mẻ dễ chịu với ánh nắng chiều và mặt trời nhảy nhót sau mỗi khúc cua. Buổi tối là mây luồn xà thấp trên mọi ngả đường, người đi đường nhìn không rõ vật cách mình trong tầm một mét, lạnh cóng đôi bàn tay.

Chúng tôi lên vào tầm trưa nên say xưa thưởng thức ánh nắng vàng, cùng với cảnh sắc núi đồi trùng điệp. Phía dưới là những thị trấn, làng bản đang dần thu nhỏ với những cánh đồng bát ngát trải dài mênh mông bất tận về phía chân trời.

Lên tới đỉnh đèo, thị trấn du lịch Mai Châu đã dần dần hiện ra. Cảnh đẹp tự nhiên này đãi ngộ du khách mỗi khi dừng xe nơi đỉnh dốc. Gió thổi lồng lộng, chúng tôi dựng xe đứng say xưa ngắm nhìn.

– Hú hú hú!! – Hòa đưa tay lên miệng hú váng lên có vẻ rất hứng khởi.

– Sắp thành vượn chưa? – Hồng đứng cạnh phì cười.

– Hôm trước xem trên mấy diễn đàn có ảnh mấy em sơn nữ tắm tiên, không biết ở chỗ nào nhỉ? – Lâm thắc mắc.

– Cái đầu anh lúc nào cũng chỉ nghĩ được đến vậy thôi sao? – Thủy bĩu môi nhìn Lâm.

– Đó cũng là một đặc sản mà, phải thưởng thức chứ.

– Vậy anh đi tìm sơn nữ, tôi đi tìm trai bản!

– Ý kiến hay đấy nhỉ – Hòa toe toét cười.

– Hoa gì vậy, đẹp quá!

Hằng suýt xoa cầm mấy bông hoa dại Sơn vừa hái. Đôi mắt rạng rỡ.

– Anh cũng không biết! – Sơn mỉm cười gãi đầu.

Tôi không tin vào mắt mình nữa, cái thằng khỉ gió này cũng lãng mạn đấy chứ. Mỗi tội là không biết cách nói chuyện, chứ phải tôi mà là nó, sẽ thêm mấy câu lãng mạn bay bổng nữa vào thì bảo đảm cô em kia chết đứ đừ.

– Có mệt không em? – Tôi đứng xoay lại nhìn nàng, rồi đưa tay vén những sợi tóc rối gió đang thổi bay ngang qua đôi má ửng hồng vì nắng.

– Cũng không mệt lắm! – Nàng mỉm cười.

– Cảnh vật hùng vĩ quá anh nhỉ!?

– Uhm, và yên bình nữa! – Tôi đứng tựa vào yên xe, nắm lấy tay nàng. Nhìn ra khung cảnh bao la đất trời Tây Bắc.

Sau khi dừng chân thưởng lãm phong cảnh nơi Thung Khe. Chúng tôi tiếp tục hướng đến đèo Đá Trắng.

Nếu đèo Thung Khe cuốn hút vì tầm nhìn vọng cảnh thì đèo Đá Trắng lại níu chân vì dãy quán lá mới với làn khói bếp lảng vảng bên những triền núi. Chỉ chạy xuôi thêm qua một mỏm núi, sườn núi đang bên tay phải thì giờ ở bên tay trái. Dãy quán lá bán hàng của người Mường chủ yếu bán ngô nếp luộc, cua đá, mấy cành phong lan. Có người thì gọi dãy quán này là chợ đèo vì đủ thứ được bán như chợ nhưng chủ yếu là quán dừng chân cho khách uống bát nước ngô, nhâm nhi bắp ngô nếp luộc, thưởng thức các món đặc sản núi rừng. Đèo có tên gọi là Đá Trắng vì mạn sườn núi phía đông toàn đá trắng đắp lên thành đèo. Phía dưới thung lũng gọi là ‘Bãi Dê’ với lô xô những tảng đá đen lớn nhỏ rải rác giữa đồng cỏ bao la. Từ trên đỉnh đèo nhìn xuống giống như một đàn dê đang thong dong gặm cỏ.

Chúng tôi dừng lại tại một quán nhỏ ven đường trên đỉnh đèo. Làm mỗi người một bát nước ngô ngọt dịu. Sau đó gọi thêm mấy món cơm lam, thịt nướng. Thằng Hòa trưng món thịt ốp pô của nó ra, cũng thơm thật. Nhưng ngoài nó với thằng Lâm thì chẳng ai dám đụng đũa vô.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu

Số ký tự: 0