Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Phần 97

2024-08-05 11:07:28

Phần 97

– Anh vô trong đi em trông cho..

Chiều nay đi làm, chả hiểu sao nó lại không muốn đi trà trong cái khu vườn ấm cúng của mình.. Chỉ ra ngồi ngoài cùng anh Vinh.. Đàn cũng ném ở trong cho chị nghịch..

– Mày hâm à.. Rét này việc anh, anh làm chứ.. Vào đi.. !

– Thôi cho em đi.. Em không muốn vào..

Giọng nó trùng xuống, anh Vinh cũng biết em đi.. Nên nó cứ lè nhè tý là anh cũng đi vô, chắc sợ phật ý nó buồn.. Chiều Hà Nội, phương tiện đi lại cứ lối đuôi nhau trên con đường xám màu bê tông.. Tiếng người, tiếng xe cộ ồn ào.. Quán nằm ngay gần chỗ vạch sang đường nên có đèn giao thông.. Nó cứ ngẩn ngơ nhìn cái cột đèn chuyển màu.. Lòng buồn man mác.. Em giờ có nhớ đến nó như nó nhớ đến em không.. Em bảo mấy tuần sau sẽ về nhưng sao không thấy.. Nó sợ.. Sợ nhiều lắm.. Nhưng bất lực.. Vì bàn tay này “trắng”.. Giờ đây chỉ một điều ước.. Nó ước mình có điều kiện để sang đón em về.. Ôm em vào lòng, nói ba từ “Anh xin lỗi.. ”

Chiếc lá vàng ố đung đưa theo cơn gió khắp vỉa hè.. Cành cây khẳng khiu tĩnh lặng.. Trời Hà Nội chiều đông ngả vàng màu xanh đậm.. Ánh sáng yếu ớt cũng đủ làm nó thấy cô ấy.. Nhỏ P. Anh đứng bên kia đường nhìn nó nhoẻn miệng cười.. Người đẹp và thằng trông xe.. Chênh lệch quá.. Nó vẫn thái độ bình thường, chỉ gật đầu đáp lại.. Nhỏ chắc chừng hửng.. Miệng không cười nữa, mặt lại lạnh băng.. Hình như định qua đường.. Tai nhỏ đeo tai nghe màu trắng.. Cứ hồn nhiên đi.. Nguy hiểm quá.. Nhỏ chán sống chăng?.. Tưởng đẹp mà không ai dám đâm nhỏ chắc.. Nó ngồi nhìn mà lòng cứ thấp thỏm..

Bỗng nhiên.. Chiếc xe máy lao đến.. Dù cũng nghĩ vậy nhưng không ngờ nó lại xảy ra thật.. Tiếng còi rú ầm ỹ.. Nhưng tai nghe làm nhỏ vẫn khoanh tay bước..

Cũng chẳng biết sao.. Cũng chẳng suy nghĩ.. Nó lao ra bằng tất cả sức lực gào lên..

– Cẩn thận.. !!!

Nhỏ giật mình ngơ ngác, đứng im nhìn nó.. phút chiếc xe gần tới.. Nó đẩy nhỏ ngã ngồi vào đống cát.. Còn nó lãnh trọn cái bánh xe.. Ngã nằm xuống đường.. Đau quá trời..

– Điếc à.. !!

Nó hét vào mặt nhỏ.. Rồi lồm cồm đứng lên khập khiễng ra đỡ nhỏ dậy.. Cũng may người đi xe đó giảm tốc được không thì chắc vào viện phát nữa quá.. Vài người tò mò dừng xe nhìn nhìn, có người tiến lại hỏi thăm..

– Dạ.. dạ.. không sao.. Không sao ạ..

– Đâu xem coi.. Có đau chỗ nào không.. ?.. Bẩn hết áo rồi nè..

Sau khi xin lỗi người ta, nó cà nhắc dắt nhỏ qua chỗ nó ngồi.. Người chi đâu mà chẳng để ý gì hết.. Cái điện thoại nãy bung ra nó cũng nhặt lại trả nhỏ kèm theo cái tai nghe..

– Đi đứng.. Không chú ý gì hết, còn nghe nhạc nữa.. !

Rồi nó tự nhiên phủi phủi chân cho nhỏ.. Cũng không để ý nhiều.. Nhỏ mặt cứ tái vào ngơ ngơ..

– Nè.. Nè.. Sợ quá đơ rồi à.. ?

– Hức… hức..

– Ơ điên.. Điên.. Ai làm chi khóc vậy trời.. Đau chỗ nào à?

Nhỏ dụi dụi mắt.. Lắc đầu..

– Thôi đi uống cà phê thì vô giùm cái.. Ở ngoài người ta còn làm việc..

Nhỏ lại lắc đầu rồi nhìn nó.. Rưng.. rưng..

– Anh ơi.. Máu kìa..

Nhỏ chỉ vô ống quần nó.. Quên mất tiêu, nãy giờ mải nhìn nhỏ P. Anh mà chả để ý.. Ống quần nó ướt đẫm máu rách.. Thảo nào nãy thấy lạnh lạnh đau đau.. Có ba cái quần giờ còn hai.. Ôi sao mà đau mà khổ.. hix.. Nó còn chưa biết làm thế nào thì nhỏ lại chạy vèo sang bên kia.. Chưa chừa sao trời..

– Ngồi yên em băng cho..

Thì ra chạy đi mua đồ y tế, cũng biết điều dữ.. Nhỏ lúi húi với bông băng với ôxi già dưới chân.. Xót cứng cả người lên.. Nhưng vẫn cắn răng chịu..

– Xong rồi đó.. Em xin lỗi – .. Lí nhí..

– Cảm ơn..

Rồi chả biết kiếm đâu cái ghế, nhỏ ngồi cạnh nó luôn.. Cũng không quan tâm, nó lại thơ thẩn nhìn đường phố ngã màu hoàng hôn..
Nhanh thật, mới đó đã chuẩn bị tối rồi.. Đèn đường cũng sắp được bật got đông cứ ào ạt thổi, rét ghê.. Nó không cựa quậy hay nói năng gì, chỉ khi nào có khách mới chạy lại dắt xe hộ.. Nhỏ P. Anh vẫn ngồi bên cạnh quan sát.. Nhưng nó coi như vô hình.. Chân đau vẫn cố làm như không đau..

– Nè.. Không sao chứ?

– Sao là sao?

– Chân rách vậy không đau à?

– Không.. Thấy ống quần rách mới đau thui..

– Tại sao?

– Ừm.. Thì hết đồ mặc rồi.. Không biết may..

– Để mai em may cho..

– Làm được hả?

– Sao lại không.. Chắc tự trước đến nay, anh coi em là con tiểu thư vô công rồi nghề hả.. ?

– Đâu.. Có đâu..

Nó lúng túng.. Nhỏ P. Anh cứ chắc mẩm là vậy nên thở dài thườn thượt vẻ thất vọng.. Bỗng tựa vô vai nó..

– Cho em thuê vài ngày nha..

– Thuê gì?

– Anh..

Giọng nhỏ nhẹ nhàng, nó bối rối im lặng.. Cũng không hiểu được nhỏ nữa.. Thái độ khác nhau.. Nhưng chung qui nó vẫn thấy được lạnh và buồn.. Nhỏ P. Anh như sinh ra để làm người khác tê tái vì cái tính khí của nhỏ.. Rất lạ lùng, có thể nói.. Ấm áp trong tảng băng vậy.. Nó đã cố gắng để thờ ơ nhưng vẫn bị cuốn hút.. Thành ra im lặng là cách nó chọn..

– À.. Anh nghe cái này không?

Nhỏ chìa nó một bên tai nghe.. Cái thứ làm nhỏ suýt bị đâm..

– Nhạc hả.. Đâu xem có gì hay nào..

Nhỏ gật gật đút vào tai trái nó một bên.. Lúc đầu là ầm ầm.. Tiếng nói chuyện.. Rè rè.. Nó ngạc nhiên chả hiểu thể loại gì nữa.. Bỗng nghe thêm một lúc thì.. Giật mình.. Tiếng đàn guitar bài Path of the wind của nó cứ vang vang.. Kèm thêm một số tiếng tạp âm khác.. Nhưng chung qui vẫn nghe ra.. Tiếng nhạc cứ trầm rồi thanh.. Buồn.. Nó sững sờ.. Không dám quay sang nhìn nhỏ.. Cái hành động để điện thoại trên bàn rồi vuốt vuốt mà nó từng tò mò đây.. Cái thứ làm nhỏ suýt bị đâm đây.. Tác phẩm của nó đây.. Không đủ can đảm để nghe tiếp.. Không đủ dũng cảm nói gì với nhỏ.. Nó im lặng gỡ chiếc tai nghe ra.. Nhỏ vẫn tựa vào vai nó.. Khẽ nói..

– Buồn nhỉ.. ?

– Ừm.. Bài này anh hay chơi lúc buồn..

– Em thì hay nghe lúc buồn..

– Ừ..

Trời ngả màu tối.. Đèn đường thắp sáng góc phố.. Nhỏ vẫn ngồi đấy chưa có vẻ gì là muốn về.. Nó thì bận lấy xe cho khách nên kệ nhỏ ra sao thì ra.. Tầm này khách họ kéo nhau về hết rồi mà.. Xong xuôi.. Tê dại cả bàn chân vì đau và rét.. Nó mom mem đến gần..

– Bộ đi đâu thì đi đi.. Ngồi đây lâu thế?

– Thích thì ngồi..

– Ừm.. Vậy ngồi tiếp ha.. Anh về đây..

Nó bỏ vào quán tìm chị để lấy đàn cả kêu anh Vinh.. Nhỏ cũng chạy theo.. Hết nói nổi.. Chân nó đi cà nhắc, nhỏ P. Anh cứ cắn môi nhìn chắc áy láy lắm.. Vào thấy anh Vinh đang nói chuyện với nhỏ Yến, con nhỏ Mi thì hổng thấy đâu.. Ờ quên, thằng Tuấn bảo nay cho nó đi đâu mà..

– Anh Vinh thấy chị Huyền đâu hông?

– Nó hả.. Lại đang nướng trong kho đó.. Quản lí gì, toàn trốn việc nhờ anh trông giùm nè..

Nó đi vô.. Nghĩ ngợi.. Ảnh cũng trốn việc ngồi với nhỏ Yến đó chứ..

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Số ký tự: 0