Phần 93
2024-08-05 11:07:28
Biết làm sao để cho em hiểu, biết làm sao để diễn giải nổi cái nỗi đau trong nó, khi em giết chết trái tim nó đây.. Bệnh viện là nơi để chữa bệnh, nhưng với nó vào để trốn tránh sự thật, lời nói của em cứ văng vẳng.. Nó thất thần khóc ngay cả lúc được đẩy vào phòng cấp cứu.. Nước mắt cứ chảy nhưng mắt vẫn nhắm.. Miên man hình ảnh em hiện về, con mắt hận thù dành cho nó.. Ngờ đâu lại là của em..
…
Loáng thoáng nghe được lời nói chuyện lúc còn nửa tỉnh nửa mê..
– Bệnh nhân do thể trạng yếu, có tiền sử về suy hô hấp.. Giờ nhiễm lạnh dẫn đến viêm phổi..
Nhẹ quá.. Nó muốn chết cơ.. Chết không phải là hết, chết là để ta sống nhưng không ai nhìn thấy mình.. Có lẽ vậy nên khi thất tình người ta muốn chết.. Nó đau khổ lắm, nó mệt mỏi lắm.. Cố gắng để rồi làm gì, yêu để rồi làm gì.. Khi nhận lại chỉ toàn sự bất hạnh.. Nó biết em cả nó sai khi không chịu tìm hiểu hay giải thích.. Hai đứa cứng đầu.. Hợp nhau được chăng.. Giờ nó chán lắm.. Chia tay giải thoát cho em thôi.. Em ” Ghê tởm ” nó cơ mà..
…
Mắt mở ra thấy chị ta với thằng Tuấn đứng cạnh bác sĩ.. Gương mặt lo lắng..
– Nhưng cô yên tâm để cậu ta điều trị ở đây sẽ nhanh bình phục hơn.. Viêm phổi cũng mới bị thôi…
– Dạ cảm ơn bác sĩ..
– Ừ.. Để cho cậu ta ngủ nhé..
– Vâng..
Ông bác sĩ đi ra cửa.. Nó run rẩy ngồi dậy sức lực không còn bao nhiêu, người với mặt toàn băng với thuốc.. Khó thở với đau ở ngực quá..
– Ông dậy rồi à… ?
– Ừ..
Thằng Tuấn đánh mắt sang vẻ mặt mệt mỏi xen chút vui mừng..
– Số đen vãi.. Toàn bị đánh là sao.. ?
– Ừ..
– Anh còn đau nhiều không.. ?
Chị ta hỏi nó, đến ngồi cạnh giường, mặt chị ta như hết phấn son rồi.. Thiệt tình như này trông chị ta hiền hơn nhiều..
– Tôi cảm ơn.. Phiền chị quá..
– Ừ không sao.. Anh nghỉ đi tôi về đây.. Mà cảm ơn anh nhiều nhé.. Chắc sau lần này tôi không đi xe ôm nữa đâu.. hihi..
Vậy là xong.. Vị khách cuối cùng, vị khách đầu tiên.. Nghề xe ôm kết thúc… Nó gật gật.. Giờ nó chẳng quan trọng điều gì.. Cảm xúc ư, vô hồn.. Trống rỗng.. Cái tính bất cần lại đến.. Gì cũng được sao cũng được.. Chẳng quan tâm nữa.. Chỉ một từ.. Nhớ..
– À.. Con đó không xứng đáng đâu.. Thật đấy..
– Chị về đi.. !!
– Anh ngu lắm..
…
Tiếng guốc xa dần.. Nó ngồi khóc.. Thằng Tuấn đi mua đồ ăn.. Ai hiểu được nó chứ, nó có mạnh mẽ đâu.. Nó yêu và chỉ biết yêu thôi.. Mọi điều xảy ra quá sức chịu đựng với nó rồi.. Điều bất ngờ đây.. Nó mệt mỏi, và muốn chia tay nhưng.. Điện thoại vẫn đấy.. Sao không dám.. Tại sao em luôn làm nó đau khổ khi nó lại muốn làm em vui.. Nó cứ thất thần.. Thở.. Khó chịu quá.. Khóc cũng không làm được nữa..
…
– Em à.. ! Anh xin lỗi.. Nhưng mình chia tay được không em.. ?
Buổi chiều thứ 2, ngày hôm sau.. Tuy rằng, vẫn đau vẫn mệt.. Nhưng nó trốn viện đi sang nhà em.. Cái gì cũng phải dứt khoát, nó dù yêu nhiều lắm nhưng sức chịu đựng của nó có giới hạn thôi.. Gọi em ra ngoài cổng, nhìn con mắt thâm quầng, người em tiều tụy mà lòng nó đau nhói.. Em khóc nhiều lắm.. Mắt em cứ đỏ… Chỉ khóc thôi.. Nó cũng khóc, nhưng miệng cười..
– Kìa.. Đừng khóc nữa.. Hôm nay là sinh nhật của em mà.. Vui lên.. Em được giải thoát bởi thằng em kinh tởm thì em phải vui lên chứ..
Em càng òa khóc to hơn.. Nó đưa con doremon to bằng hộp quà đã tỉ mỉ bọc.. Trông méo mó và tồi tàn như đồ vứt đi.. Nhưng tấm lòng của nó chỉ được thế thôi..
– Chúc em sinh nhật vui vẻ.. !
Mặt em hoảng loạn thất thần.. Nó đứng lại để nói lời cuối cùng, tình yêu của nó.. Em khóc nhiều quá.. Rồi bỗng ôm nó chặt.. Chặt lắm… Nhưng giờ cảm xúc yêu thương được nó kìm nén rồi.. Giỏi chưa.. ? Máu lạnh thì mãi mãi là máu lạnh..
– Huhu.. Tại sao anh lại như thế.. Huhu.. Tại sao anh không nói?.. huhu..
– Anh có cơ hội không.. ?
– Huhu.. Em xin anh đừng vậy mà.. Em yêu anh.. đừng như vậy.. huhu.. !
Yếu lòng ư.. Có đấy, nhưng hôm nay thì không..
– Em.. Mình chia tay nhé.. Anh nói lần hai thôi..
– Không.. Em không muốn.. Em nhận lỗi, anh.. Ơi em sai rồi.. hức.. Em sai rồi.. hức.. Em không muốn…
Nó cứ thế lững thững bước đi.. Tập tễnh từng bước một… Mặc kệ.. Hà Nội.. Mày dẫn tao vào vòng xoáy này.. Nhưng lại bắt tao kết thúc nó.. Vậy, sao tao vẫn nói mày yên bình.. Em đứng thẫn thờ ở cửa mặt vô hồn đau khổ.. Nó ngoái đầu nhìn lại.. Khóc.. Người bỗng hết sạch sức lực, loạng choạng rồi ngã nhào xuống giữa đường… Chỉ kịp thấy đau, mắt mờ dần.. Và tiếng em chạy lại hấp tấp.. Lay lay nó. khóc òa lên…
– Huhu.. Anh ơi.. !! Có ai không giúp.. Với.. huhu.. !!
Mùi đất tanh tưởi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro