Phần 87
2024-08-05 11:07:28
Dắt chiếc xe vô sân thì thấy một hình ảnh.. Đẹp lắm.. Cô gái ngồi trên chiếc xích đu đang khẽ đung đưa, những vệt nắng cuối trời phản chiếc vào đôi gò má trắng bóc hồng hào.. Mái tóc ngắn nhẹ nhàng đùa với cơn gió đông.. Đôi mắt nhìn nó đầy yêu thương.. Miệng vẫn hát một bản tình ca nhẹ nhàng nào đó.. Tự nhiên thấy bình yên lạ thường..
– Sao hôm nay nàng lại có nhã hứng thế này.. Trời rất rét mà..
Em bật cười trước cách xưng hô của nó nhưng cũng hùa theo..
– Thiếp đợi chàng về.. Phu quân yêu dấu.. hihi..
Tiến lại ngồi cạnh em.. Em nép vào người nó..
– Rét ngồi đây chi.. Sao không vào nhà.. ?
– Giờ em có thấy rét đâu.. ?hihi.. Đã bảo đợi anh mà lại..
Bầu trời nổi màu của hoàng hôn.. Nó hạnh phúc trọn vẹn một ngày với em.. Cảm giác vui lắm.. Em vẫn khe khẽ hát.. Chân đung đưa.. Hôm nay em mặc chiếc đầm màu trắng.. Trông thanh thoát, đẹp nhẹ nhàng..
– Em này..
– Dạ..
– Sao trồng nhiều bông lau thế.. ?
– Vì nó giống một loại hoa em thích nhất.. hihi, không tìm được nên em lấy nó thay thế..
– Hoa gì vậy.. ?
– Bồ Công Anh.. hihi, anh nghe qua chưa.. ?
– Nghe rồi nhưng chưa thấy bao giờ..
– Hihi.. Nó là một loại hoa không có màu sắc nhưng lại là loài hoa hạnh phúc nhất anh ạ.. Em cũng vậy..
– Ừ..
– Anh có muốn nghe chuyện về nó không.. ?
– Em kể đi.. Xem có gì hay nào..
Trông em có vẻ hào hứng.. Đôi mắt trong veo của em ngẩng lên nhìn nó, nhoẻn miệng cười.. Như đang chuẩn bị dẫn tâm hồn nó đi sâu vào thế giới của em.. Nó sắp chậm được vào tâm hồn em rồi.. Giọng em nhẹ nhàng theo tiếng gió..
– Trên một cánh đồng nọ, có rất nhiều loài hoa đẹp đẽ.. Nhưng trong đó có một loài hoa dại nhỏ bé không sắc, không hương.. lại còn có nhưng chiếc lá nhọn hoắt.. Nó bị những loài hoa khác tránh xa vì xấu xí.. Nhưng chỉ sau khi đến đúng thời tiết ưa thích.. Đóa hoa vươn mình lên kiêu hãnh với từng sợi bông trắng muốt.. sự đẹp đẽ này làm những loài cây khác mê mẩn và cây của hoa tự hào vì mang đứa con duyên dáng.. Nhưng rồi một ngày, từ miền đất xa xôi nào đó.. Thổi một người con trai có tên là gió.. Gió cầm trên tay cây sáo, thổi về những bài ca từ cánh đồng, từ mọi miền đất gió đã đi qua.. gió kiêu hãnh, gió lạnh lùng, gió cũng vô tâm.. Gió lướt qua cánh đồng khiến mọi loài hoa phải ngước mình theo.. Trong đó có bồ công anh.. Nàng choáng ngợp trước vẻ phong lưu bất cần.. Nên đã vươn mình đi theo gió, nàng muốn gió nhẹ nhàng vuốt từng sợi bông trắng.. Nàng yêu gió trong sáng trọn vẹn.. Nhưng gió là đứa con của ngao du.. Cánh đồng đó không phải là nơi cư ngụ.. Gió cứ thổi, bồ công anh vẫn vươn mình đi theo gió để níu giữ nhưng gió vẫn cứ thổi lạnh lùng.. Gió mang bồ công anh đi khắp nơi.. Để mọc lên những chồi non mới.. Những đứa con của hai người.. Cây có hoa nhưng không giữ nổi hoa.. Hoa chỉ muốn vươn mình đi theo gió..
Nó vẫn để đầu óc theo từng lời kể của em.. Câu chuyện buồn ngọt ngào.. Em là một bông bồ công anh như em nói ư..
– Buồn anh nhỉ.. Anh là gió.. Và gió sẽ đưa em đi.. Sẽ đưa bồ công anh đi.. Dù có chuyện gì xảy ra.. Bồ công anh vẫn theo gió.. Em yêu anh..
– Không.. Anh là anh, em là em.. Không gió, không hoa.. Em không phải theo anh đi đâu cả..
– Anh ngốc.. hihi – rồi em ngân nga..
“Khi nào bồ công anh bay không cần gió..
Thì khi đó em hết yêu anh…”
– Đọc mấy cái thứ linh tinh ở đâu vậy..
– Trên mạng.. Không được nói linh tinh.. Hoa bồ công anh là em..
– Ừ.. Nhưng anh sẽ không là gió.. Anh sẽ là người nâng em lên nhẹ nhàng vuốt từng sợi bông trắng đó.. Anh yêu em.
Tình yêu vốn dĩ chỉ cần như vậy.. Không cao sang gì.. Nó càng yêu, càng khám phá được nhiều điều thú vị về em.. Về cô gái bồ công anh đẹp lộng lẫy của nó.. Cô ấy nghiễm nhiên nó là gió và mong muốn sự tự do.. Giá như mọi chuyện sẽ khác đi.. Nhưng có lúc gió không đủ sức đưa cánh hoa đi theo, cũng có lúc hoa không chịu rời cây bỏ mặc gió tự ngao du một mình…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro