Phần 74
2024-08-05 11:07:28
Sáng sớm, chẳng còn tiếng chim râm ran hay ánh nắng chiếu vô mặt như mùa hè để đánh thức nữa.. Chỉ còn sáng rét buốt với tiếng gió rít hoặc làn sương mù đặc và phải tự động dậy.. Nó mở mắt ngáp dài ngồi ở giường ngắm em, chán chê rồi mang doremon ra coi.. Đọc nhiều nhưng chưa hết, em thì sưu tầm chọn bộ rồi nên cũng thích hơn là đọc những câu chuyện chả thể biết hồi kết.. Trời tối khiến nó phải bật điện, có vẻ ánh sáng ảnh hưởng đến em..
– Ơ.. òap.. Mấy giờ rồi anh?
– Ừ.. 7 giờ kém..
– Trời ơi… ! muộn vầy sao hông kêu em dậy.. ?
– Bữa nay để em nướng thêm chút, trời rét mà cứ ngủ đi..
– Ủa thế anh đi học thế nào?
– Nay nghỉ.. hì..
Lý do rất đơn giản là lúc này em cần người bên cạnh.. Em đâu phải tuýt người dễ quên một thứ gì đâu.. Tỏ ra vầy nhưng nó biết em rất buồn mà..
– Lý do?
Em nheo mắt nhìn nó soi xét..
– Ừ.. Rét nên ngại, thôi đi ăn sáng đi.. – Trống lảng chút, em mà truy ra thì thế nào cũng bắt đi học mà xem..
– Điêu.. Lo cho em thì nói đại cho rồi, yêu anh lắm hihi.. Nhưng sắp thi rồi thì phải đi học.. Không được bỏ dở..
– Đâu có đâu..
– Thế nghĩa là anh không lo cho em.. ?
Toàn bị bắt thóp đến chán nản, lúc đầu thì nghịch ngợm không sao.. Càng lúc càng khôn, cái gì cũng đoán được.. Có người yêu thông minh chẳng sướng gì cả..
– Thì có mà.. – Nó xìu mặt..
– Thui.. Em biết Minh thương em nhưng giờ phải học để thi.. Qua thi em dành hết thời gian với Minh ha.. hihi.. Rớt môn nào em giết đó..
Nó ỉu xìu vì em chơi đòn này, cái kiểu ăn nói dễ thương lại còn hôn nó một cái nữa thì ai chịu được, gật đầu ngay tắp lự..
– Hihi.. Giờ ăn sáng đã, nay em phải làm nhiều việc lắm..
Cái từ nhiều việc này nhằm che giấu cho nỗi buồn đang hiện hữu trong em, chắc em chẳng muốn nhắc lại nỗi buồn đó tý nào.. Thôi thì xong an ủi em vậy, chính nó còn chẳng thể tin nổi nhỏ Chi đi, nó lại còn có chút gì đó tiếc nuối nữa.. Hajzz..
– Ừ.. Thay đồ đi rồi đi.. Chờ anh chút nhé..
– Vâng..
Cũng chẳng lâu la để một thằng như nó vệ sinh cá nhân, còn em chẳng biết làm gì mà mãi chưa thấy xuống. Đứng ngoài sân đợi lâu quá trời, đi dép rồi chẳng muốn vô lại nhà, tưởng em ra luôn. Nhìn mấy bông lau được trồng ở chỗ rải tường bên của nhà em mà cứ thấy chút gì đó lo lắng. Chúng nghiêng ngả vì gió lạnh. Cửa mở em bước ra. Vẫn luôn sành điệu như bình thường, phong cách của em là như vậy, hợp mốt mà vẫn đủ ấm siêu quá, đúng là chủ shop quần áo có khác. Nhưng nhìn mặt em nó lại nhăn nhó.. Hình như em thấy..
– Anh sao vậy.. ?
– Có sao đâu?
– Em bực rồi đó nha.. Người ta bôi ít xáp nẻ mà cũng nhăn nhó..
– Xáp gì môi đỏ chót thế kia?
– Ngốc ơi là ngốc, nhìn môi ai bị nẻ không đỏ hả?.. Anh soi gương xem anh kia kìa. – Nó ngó vô cái gương xe thì chuẩn thật..
– Ừ.. ừ.
– Đuối lý không cãi được xong toàn ừ là xong đấy..
– Hì thôi đi..
Nhìn em hôm nay đẹp lắm nên nó thấy ái ngại kiểu gì đó mặc dù mọi hôm không sao..
– À, đi xe em được không.. ?
– Không.. Đừng làm em bực, em không nghĩ tại sao anh cứ nghĩ nhỉ.. Anh chưa bỏ được cái bệnh như vậy à.. Anh biết như vậy sẽ làm tổn thương em không.. Anh nghĩ em là đứa con gái như nào.. ? – Em có vẻ bực.. Tất nhiên em đến với nó chẳng vì cái gì, nhưng một người đẹp ăn mặc sành điệu, lại ngồi đằng sau một thằng mặc áo khoác rách thủng ở ngực, chân thì đi dép quai hậu không tất và con xe cà tàng wave bị cạo mất chữ “w” thì thiết nghĩ không hợp lắm.. Nó vẫn ngần ngại..
– Thế giờ anh có muốn đưa em đi hay không?
– Có..
– Thì đi thui..
– Nhưng…
– Mệt anh quá à.. Người đâu hơi một tý lại tự ti thì sao khá hơn được?
Nghĩ em nói cũng có lý, nhưng nó cũng có lý của nó chứ bộ.. Thôi thì im lặng là kim cương.. Tính nó vầy, lạnh lùng thì không phải lạnh lùng toàn tự tỏ ra thế, vì bé anh nó có dặn “… Đã không biết chọc tụi con gái cười thì thui im luôn nghe mày, tự động tụi nó sẽ thích mày, con gái không thích những thằng lắm mồm trừ phi nó nói chuyện có duyên, còn cái dạng như mày thì thôi.. ” Ngẫm lại cũng đúng, chả phải mẫu người lý tưởng gì đó, không đẹp trai, không giỏi, không giàu, ít nói.. Như vậy mà em vẫn yêu nó đấy thui.. Tình yêu là thứ gì đó chẳng đoán trước được.. Ai chứ nó tín lắm nên tin ai có duyên thì tự động đến với nhau thôi..
Nó đèo em ra một hàng phở gần dãy hàng phố cổ, từ lúc lên đây lại cứ khoái đến đó vì thấy cứ thích thích kiểu nhà quê lên tỉnh.. Tiền hết nhưng em đòi ăn thì nó chiều.. Em vẫn cầm ví nó mà.. Đang từ từ nuốt cái món đặc chưng của người VN mình vô bụng thì em gõ nhè nhẹ đôi đũa nó vừa lau cho em vô thành bát..
– Anh.. anh..
– Á hả.. ?
– Tiệc chia tay thì làm gì những gì nhỉ?.. Em muốn cái Chi đỡ phần nào khi đi..
Em có vẻ nghiêm túc lắm vì em buồn thiệt mà..
– Em tính làm bao giờ.. ?
– Dạ.. tối anh ạ..
– Mỗi Chi thôi hả?
– Không.. Mời thêm một vài người bạn em chơi cùng nữa chứ, sợ nó tủi thân lắm anh..
– Ơ Ừ.. Thì làm nhiều món mặn nhưng đơn giản thôi.. Cả làm món gì Chi thích nữa.. Chắc em biết chứ?
– Vâng.. Đành vậy, nhưng nghĩ vẫn buồn quá anh ạ..
– Anh cũng vậy..
…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro