Phần 7
2024-08-05 11:07:28
Về đến nhà, nhỏ chạy vô luôn không chào hỏi nó câu gì nữa, đúng là con gái, sáng nắng, chiều mưa, trưa dở dở. Bước qua cổng, chào bác Trung một tiếng xong nó phóng thẳng vào phòng trọ. Hình như, mọi người đều đông đủ vì phòng nào cũng sáng đèn.
Về đến phòng thì nó thấy mở sẵn cửa, dắt cái xe vào. Ông Cương đang xào xào cái gì đó trong cái chảo trên cái bếp ga mini thơm thiệt. Thấy nó ông rú :
– THẰNG KIA MÀY ĐI ĐÂU GIỜ MỚI VỀ HẢ!!? – Mặt ông nhăn nhăn.
– Đi với cái Tâm.
– Há? Mày triển nhanh thế cơ à? – Mặt ông xìu lại hiện lên vẻ tò mò.
– Triển cái gì mà triển, nó hành em đi đón nó, bắt chở đi ăn uống lung tung kìa kìa…
– Haha, giỏi! Có khi nó thích mày rồi đấy, tao chưa thấy nó nhờ thằng nào trong khu trọ này đèo đi đâu, mà mày lại mới lên nữa.
– Thôi đi ông nói linh tinh hoài. – Nó khó chịu.
– Rồi mày xem tao nói chỉ có chuẩn thôi, mà đi tắm rồi chuẩn bị ăn cơm mày.
Nó đến lục cái tủ tìm quần áo, quần đùi áo cộc cho mát. Tắm xong nó ra thì thấy anh Cương dọn sẵn bát đũa rồi.
– Sao nay ăn sớm vậy anh?
– Tý có người đến chơi.
– Ai vậy anh?
– Quỳnh.
– À hóa ra là vậy, haha, ông cũng ghê lắm nha.
– Ăn đi. Mà nè, mai đi làm rồi đấy nhé.
– Vâng.
– Mà mày chưa có điện thoại đúng không?
– Vâng, em chưa mua.
– Thôi không phải mua. – Nói xong ông đứng dậy, tiến về phía cái tủ, lôi ra một cái hộp.
– Anh cho mày, lấy mà dùng.
– Gì vậy anh?
– Điện thoại, nokia 2700 còn mới đấy.
– Đâu mà anh có?
– Thằng bạn nó nợ tiền mày không có lên nó trả cái này.
– Thôi em không nhận đâu.
– Mày điên à, anh em với nhau tao không cho mày nổi cái điện thoại chắc. – Ông ý tốt quá.
– Nhưng…
– Cứ cầm mà dùng, không phải ngại, mai mua cái sim lắp vào.
– Dạ vậy em xin. – Dù sao thì nó cũng thích sẵn rồi. Cầm cái điện thoại còn mới trên tay, nó vui vui xúc động.
– Thôi ăn đi, xong rửa bát nhé.
Lúc sau ăn xong nó rửa bát, cũng chỉ có bát canh với đĩa thịt xào, hai bát của anh em nó nên cũng nhanh. Rửa loáng cái là xong, vì nó quá quen với công việc này rồi. Khoảng 7h hơn thì chị Quỳnh sang. Búi tóc, cổ trắng ngần, dáng cao cao. Nó nhìn còn mê nữa là anh nó. Tay chị xách bọc gì đó:
– Anh Cương ơi! M à em. – Không nó thì ai nữa, bà này hỏi lạ.
– Vâng chị sang chơi ạ.
– Anh đây hihi.
Thấy bà, mắt ông sáng rực lên phi đến ngồi cạnh. Hám gái dữ hơn cả nó.
– Xích ra, em nó nhìn kìa.
– Kệ nó. – Ờ ngon, ở đó mà kệ, nó đang nghịch cái điện thoại mới lên không quan tâm, chả có gì ngoài vài cái trò chơi cài sẵn.
– Em mang gì sang vậy?
– À, vài quả táo, hai anh em ăn nha.
– Ui em chu đáo ghê. – Sởn hết da gà.
– Thằng M lấy con dao ra đây. – Ông quay sang nó sai.
Chạy vào lấy dao, kệ.. miễn được ăn là tốt rồi, gì chứ còn đúng là loại quả mà nó thích thì không thể không ăn rồi. Rửa sạch đưa chị Quỳnh, để chị ngồi gọt. Trong lúc ấy, ông Cương mặt cười vênh vênh lên phía nó như muốn nói:
– ” Người yêu tao giỏi chưa “. – Gì chứ cái này nó cũng làm được. Nó nhìn ông mồm bĩu bĩu :
– ” Có gì đâu, tôi cũng làm được. ”
Ăn xong chị Quỳnh dọn dẹp, không để nó dọn nữa, ngồi thêm một lúc thì…
– Anh với chị đi có việc tý, mày ở nhà nha. – Á à, đi đánh lẻ mà bày đặt “công việc” à? được đấy?
– Vâng anh cứ đi đi. – Xong ông dắt cái xe ra, chị Quỳnh leo lên xe.
– Em chào anh chị ạ.
– Uhm, anh chị đi nhé. – Chị cười cười tay vẫy chào nó, rồi ông Cương phóng đi.
Nó quay vào nhà, ngồi được lúc thì chán quá, tính đi bộ chút cho xuôi cơm vậy. Đóng cánh cửa vào, nó bước chậm chậm qua khu trọ, không ai để ý mấy lên nó thôi ý định chào hỏi luôn. Đến căn phòng số 3, nó thấy anh Sơn đang ngồi chỉnh đàn:
– Em chào anh. – anh ấy ra nhìn nhìn.
– A, thằng M hả?
– Vâng anh ăn cơm chưa? Anh Quốc đâu anh?
– Anh ăn rồi, thằng Quốc đi chơi với bạn gái nó.
– Giống ông Cương nhà em.
– Haha, thì trước lúc mày lên hôm nào chả vậy?
– Thật hả anh?
– Ừ.
– Để về em trêu ông ý.
– Haha.
– Anh cho em mượn cây đàn được không. – Nó mượn anh Sơn.
– Đây nè, bộ chú cũng biết chơi Ghitar ak? – Anh đưa đàn cho nó hỏi.
– Dạ cũng biết chút chút ạ.
Chạm tay vào cây, đàn chợt một cảm giác thân quen ùa về trong nó, hình ảnh khoảng sân rộng với một người đàn ông khuyết tật và một thằng nhóc ngồi chơi đàn, hiện đầy tâm chí nó, nhớ quá cái thời cấp 3, bác Vũ. Bất giác, nó đưa tay lên chơi khúc dạo đầu của bản sunflower của paddysun, tâm hồn nó thư thả, quyện theo bản nhạc, vui quá, cảm giác này đã bị nó làm mất đi bao lâu rồi, do mong muốn đỗ đại học, giờ nó trở về mang lại niềm đam mê của nó.
– Ghê nhá, mày hơn anh rồi đấy, bản này khó, anh chưa tập. – Anh Sơn vỗ tay.
– Có gì đâu anh.
– Nghe là biết dân chuyên nghiệp, mày học lâu chưa?
– Lớp 10 anh ạ.
– Thế mà giờ đại học rồi cơ à, mấy năm rồi cơ mà, bảo sao chơi hay thế. Anh mới học thôi á. – Nó biết, vì loại đàn anh dùng là loại dây cước, dành cho những người mới tập.
– Vâng.
– Mày chơi hay thế, sao lại không có đàn?
– Dạ trước kia em toàn đi học nhờ, gia đình cũng không để ý lắm nên không mua.
– Thế bây giờ mày cần mua không anh giúp? Chơi hay thế mà không có đàn phí lắm.
– Được hả anh?
– Được chứ, mày yên tâm, không đắt lắm đâu..
– Vậy anh tìm giùm em, dây kim loại anh nhé.
– Uhm, tìm được anh bảo.
– Vâng, em cảm ơn, thôi em đi dạo chút cho tiêu cơm, vừa ăn no quá anh ạ.
– Ok đi đi em.
Đứng dậy phủi phủi cái quần như thói quen, nó lại đi tiếp. Không thấy bác Trung trong cái phòng gần cổng, chắc bác hay về tầm này, ban ngày trông rồi mà, tối qua nó ngủ sớm nên không biết. Bước qua cánh cổng ra ngoài đường, nó cứ đi như thế thôi, gió lùa vào người, mát quá. Nhìn thấy những ngọn đèn đường sáng vàng toả xuống lòng đường đầu nó nghĩ lung bung về những ngày sắp tới, cuộc sống có ổn không, nó không biết? Dòng suy nghĩ đó được dập tắt bởi từ “kệ” vừa đến trong đầu nó. Nó là thế, đôi chút sống thoáng và bất cần, an phận thoả mãn bởi những gì mình đang có.
Đi đến phía đối diện căn nhà, với giàn hoa giấy, nó để ý có hai người đang đứng ở cổng. Cái dáng kia thì chắc chắn nhỏ Tâm rồi, nhỏ mặc cái bộ đồ trong nhà đứng khoanh tay trước cổng mặt vẻ khó chịu lắm, còn đối diện nhỏ hình như là thằng nào đó, đang ngồi trên xe nhìn nhìn nhỏ, trông dáng vẻ cũng được, đầu tóc dựng đứng, nó không nhìn thấy mặt vì thằng kia quay về phía nhỏ. Đến gần thì.
– Anh về đi, em có người yêu rồi, anh ý mà thấy em đi với anh thì không hay đâu…
– Đi với anh một chút cũng không được à?…
Rồi, hiểu cái vụ này, chắc thằng cu đang cưa nhỏ mà nhỏ không thích, nó chỉ lạ là nhỏ có người yêu rồi mà còn nhờ nó đóng giả. Nghe thấy nhỏ nói thế cũng hơi nhột vì lúc chiều vừa có chút cảm giác với nhỏ xong. Nhưng thôi mặc kệ, chuyện của nhỏ, nhỏ tự giải quyết lấy. Nó không quan tâm làm gì cho mệt não, dù sao thì nhỏ cũng có người yêu rồi. Nó tự nhủ như vậy, rồi lại đi tiếp tục với việc đi dạo của mình, bỗng:
– Người yêu em kìa, anh dịch ra đi.
Nhỏ chạy lại chỗ nó, ôm cái tay, bắp tay nó lại chạm vào cái gì mềm mềm ý, phê thôi rồi. Đang đơ đơ đầu chưa kịp tiếp nhận thông tin thì nhỏ lại tiếp:
– Anh yêu đi đâu vậy? – Thoáng thấy cu kia quay lại, nhăn mặt nhìn nó, đẹp trai phết, nhưng kệ.
– A.. a.. nh đi dạo. – Nó ấp úng, nhỏ bấm bấm vào tay nó.
– Anh này! Đi không rủ em. – Diễn thôi, làm gì như thật thế vậy trời, nhỏ làm nó tưởng bở ghê quá. Kiểu này nhỏ mà thi diễn viên thì chắc chắn sau này thế nào cũng nổi tiếng cho coi.
– À.. uhm, thế giờ rủ nè em đi không? – Nó cũng không muốn nhìn thằng đẹp mã kia chút nào nữa, ai bảo đẹp trai hơn nó làm gì?
– Dạ có hihi. – Lại cái điệu cười đó, nó thích nhất ở nhỏ là ở điệu cười duyên. Xong quay qua mặt lạnh luôn với thằng kia :
– Anh về đi, em đi với người yêu em đây..
Thằng kia cười đểu, đi đến phía nó và nhỏ, thằng này cao thật, lại đô nữa, hay tại do nó lùn nhỉ? Giả sử ăn một đấm của thằng này chắc nó vẹo xương quá:
– Chào bạn, mình là Cường, rất vui khi được gặp bạn. – Thằng đó chìa bàn tay to bành ra, nó bắt tay :
– Uhm mình tên M.
– Bạn làm việc gì vậy?
– Không mình sinh viên tỉnh lẻ lên đây học thôi.
Thằng đó quay qua nhỏ Tâm:
– Người yêu em đây sao?
– Uhm đúng đó, anh về đi..
Thằng đó bỗng nhiên phì cười, rồi quay xe đi để lại một câu :
– Để xem mối tình này được bao lâu, sinh viên tỉnh lẻ haha..
Chắc thằng ý nghĩ nó nghèo, đúng nó nghèo thật, nhưng chỉ về vật chất thôi, còn nó giàu hơn thằng Cường về mọi mặt, loại như nó không có bố mẹ ra ngoài cái xã hội này sống 1 ngày thì năm sau mộ xanh cỏ. Nó khinh cái loại đó.
– Em xin lỗi… – Nhỏ lí nhí.
– Sao?
– Tự nhiên lôi anh vào chuyện này.
– Không có gì? Thế người yêu đâu không gọi nó ra?
– Người yêu nào? Em đã có đâu?
– Sao nãy bảo có?
– Thì lúc ấy không muốn đi với anh Cường lên bịa mà, tự nhiên anh lại đi ra, may thiệt đấy, em cảm ơn nha hihi.
Nghe những lời này nó cảm thấy vui vui, chả nhẽ nó thích nhỏ rồi chăng? Không đời nào, mới gặp được có một ngày thôi mà, chắc cũng chỉ là cảm giác trước bất kì đứa con gái đẹp nào thôi, con trai mà, ai chả vậy.
– Vậy à?
– Uhm, mà anh đi dạo thiệt hả?
– Thế nghĩ đi đâu mà đi bộ rồi ăn mặc như thế này? – quần đùi áo cộc, dép tông, thêm cái mũ đội ngược nữa thì y chang thằng bán vé số.
– Ừ ha hihi, mà nhìn cái chân anh nhẵn ghê ? – Ôi ngại quá, chân nó cứ bé bé không có chút lông nào, mẹ nó còn bảo giống của con gái.
– Thì sao, bộ chân em không nhẵn ak?
– Hỏi kì ghê, nhẵn hơn anh là cái chắc.
– Thế còn thắc mắc gì nữa?
– Nhưng chân con trai thì phải có….
– Thôi nín, thế có đi cùng không?
– Có chứ, em lại đói rồi hihi..
– Ăn cơm chưa?
– Ăn rồi nhưng có chút mà.
– Sao không ăn nhiều vào?..
– Em không thích ăn cơm?
– Thế 2 bác không nói gì à?
– Không bố mẹ em dễ lắm.
– Ừ, à mà nè.
– Sao anh?
– Bỏ tay ra được chưa, nóng quá.
– Úi hihi, em quên. – Nhỏ chắc ngại lên giật ra luôn
– Lợi dụng thì có.
– Xí, chả thèm. – Nhỏ bĩu bĩu cái môi.
– Ờ, thôi đi.
Nó vẫn thế, cứ chầm chậm mà đi. Nhỏ thì khác, nhảy nhót lúc thì đi trước nó cả đoạn dài, lúc thì tụt lại phía sau vì mải ngắm mấy cửa hàng quần áo, đúng là đồ con gái, bị nó bỏ lại thì í ới gọi nó, bảo đứng lại chờ. Chúng nó cứ thế đi thẳng men trên vỉa hè. Tối nay Hà Nội đẹp thật, trời đủ trăng và sao, mát mẻ, những cành cây đung đưa, dưới những ngọn đèn đường, làm cho bóng của chúng in trên đường cũng động đậy theo. Nhiều người cũng để ghế ngồi trước cửa nhà, chắc họ cũng thích cái không khí mát mẻ này như nó. Nó để ý thấy một vài ánh nhìn về phía mình, chẳng sao cả, cũng là con người mà, có gì lạ đâu chứ. Bỗng.
– Nè, anh đang nghĩ gì vậy?
– Kh.. ô. ng, có nghĩ gì đâu.
Nó chợt tỉnh lại bước qua cái cảm xúc vừa rồi của mình. Nhỏ không nói gì nữa, vẻ mặt trầm ngâm. Không hiểu sao, bên cạnh nhỏ nó lại nói nhiều đến như vậy? Cái tính lầm lì im im của nó dường như mất đi khi bên cạnh nhỏ Tâm, thay vào đó là những câu trả lời rút gọn, câu hỏi rút gọn hay đến cả câu bông đùa cũng rút gọn nốt đến từ phía nó. Chả lẽ nhỏ đã làm nó thay đổi ư? Chắc không phải, có lẽ là do đây là người bạn thứ hai của nó sau thằng Long, vì bạn bè sẽ dễ nói chuyện hơn, sở dĩ nó như vậy là vì nó không có bạn thôi.
– Mà em nè.
– Sao anh?
– Em biết cửa hàng nào bán sim gần đây không? – Nó nhớ đến cái điện thoại đang nằm trong túi.
– Dạ biết, để làm gì anh, bộ anh có điện thoại rồi hở?
– Uhm có rồi.
– Đâu đưa em xem nào.
– Nè.
Rút con điện thoại mới ra đưa nhỏ. Nhỏ loay hoay lúc rồi phán:
– Được đấy chứ, có mạng lại còn nghe được nhạc có thẻ nhớ 1Gb đàng hoàng nè.
– Là sao?
– Là anh có thể nghe được nhạc từ cái điện thoại này.
– Hay vậy hả, thế muốn nghe được phải làm sao?
– Thì phải cóp nhạc vào chứ sao?
– Ờ.. ờ rắc rối quá, thôi mai tính sau giờ mua sim đã.
– Vào hàng kia kìa anh. – Nhỏ kéo nó đến một cửa hàng tạp hóa, có ghi đại lý sim thẻ.
– Ờ vào. – Một bác gái đi ra :
– Hai cháu mua gì?
– Lấy cháu cái sim bác.
– Sim gì cháu. – Chưa biết trả lời sao thì nhỏ nói.
– Dạ Viettel.
– Uhm, chờ bác chút.
– Vâng. – Nó trả lời, bác ấy quay vào, sau đó cầm bọc 1 đi ra, lục lục cả tập sim.
– Này cháu.
– Dạ bao nhiêu tiền bác.
– 50 ngàn.
– Cháu gửi ạ. – May mà nó đem ví, thói quen của nó dù ví không có tiền bên trong, nhưng hôm nay có.
– Ừ, bác xin.
Ra khỏi cửa hàng với cái sim mới, nó thấy vui vui, vội lắp vào máy kích hoạt. Được thưởng 65 ngàn trong tài khoản, thế là nó lãi đấy chứ.
– Anh này, nháy vào máy em đi.
– Để làm gì?
– Em lấy số, anh.
– Uhm, tự làm đi. – Nó đưa nhỏ cái điện thoại. Nhỏ lại hí hoáy.
– Xong rồi nè. – Danh bạ, một người đầu tiên ” Tâm kute “.
– Khiếp lưu tên nghe trái với sự thật vậy trời.
– Kệ em nha.
– Ừ thôi về.
– Khoan đã, sang kia đi anh. – Nhỏ chỉ vào một cái quán nướng lề đường nhỏ phía đối diện.
– Gì vậy? Đói thiệt hả?
– Chứ sao. – Nhỏ đẩy đẩy nó qua bên kia đường.
Ngồi vào chiếc ghế ngay bên cạnh nó nhỏ kêu:
– Chị làm em 2 mực nướng với lại 5 cá chỉ vàng nướng nha.
– Có ngay em ơi.
– Bộ ăn từ chiều không thấy chán hả?
– Chiều ăn bò mà, giờ ăn cá không chán hihi.
Chịu thua luôn với nhỏ ham ăn này rồi. Chỉ lạ một điều sao nhỏ không béo nhỉ? Lúc sau đồ ăn được bê ra, nhỏ thì cứ xé xé chấm tương ớt ăn tỳ tỳ, nó lâu lâu mới xé 1 miếng nhai nhai, căn bản vẫn no với lại không thích lắm. Bỗng:
– Anh, chấm cái này ăn mới ngon nè. – Nhỏ chỉ chỉ bát tương ớt.
– Không thích, toàn phẩm màu á. – Mẹ nó bảo thế, nhà nó chả bao giờ mua tương ớt, nhà có cây ớt muốn cay cứ ra bứt. Ăn nhiều thành quen.
– Xì có mà không dám ý, con trai gì không ăn được cay. – Nhỏ Tâm kích đúng huyệt.
– Thế cơ à, em ăn giỏi hen.
– Chứ sao, thi ăn cay không? – Á à, thách thức nó à? Được, đã thế cho nhỏ biết tay.
– Chơi luôn, đây không sợ nhá.
– Chị ơi cho em thêm ít tương…
– Không…
– Sao sợ rồi à anh hihi.
– Chị ơi, có ớt tươi không em xin 2 quả. – Nhìn mặt nhỏ thoáng hốt.
– Đây nè em. – Chị bán hàng đưa cho nó. Nhìn mặt nhỏ nó nói :
– Sao sợ rồi à em.. – Nó trêu, nhại giống nhỏ.
– Không sợ.
– Để xem. – Nó bẻ đôi ra quết ruột vô 2 miếng cá, đưa cho nhỏ.
– Đứa nào kêu trước là thua nhé.
– Ok. – Nhỏ vẫn bình tĩnh được…
Đã thế thì cho nhỏ biết thế nào là ăn cay luôn. Nó bẻ thêm lát ớt để lên miếng cá. Đến lúc này mặt nhỏ hơi biến sắc rồi:
– Ăn thế này có sao không anh?
– Sao là sao?
– Thì đau bụng đó.
– Chứ không phải sợ cay à? – Nó khích, dường như đi với nhỏ, tính nó trẻ con đi thì phải, lạ ghê.
– Xí ai sợ, ăn nào.
– Ừ ăn đi. – Nó cho vào mồm nhai luôn, mặt không đổi sắc, cũng cay nhưng chưa bằng ớt nhà nó, nhỏ Tâm nhìn nó với ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
– Sao thế, hehe, không ăn được thì đưa đây. – Nó cười trêu nhỏ.
– À.. Không.. Em có.. – Nhỏ cho luôn vào mồm nhai nhai..
1s.. Nhăn nhăn.
2s… Mặt đỏ lừ.
3s.. – A.. a… a… a, lấy em cốc nước! Lấy em nước nhanh lên!
Nhỏ suýt xoa tay quơ quơ, nước mắt dàn giụa. Thôi xong nhỏ khóc rồi, nó vừa cười như được mùa giờ nín bặt, dù biết không phải tại nó nhưng nó sợ thấy con gái khóc, rối quá không biết làm gì thì, chị bán hàng đưa nhỏ cốc nước. Mồm cứ nhận nước, mắt lại mất nước. Trông cái khuôn mặt đỏ ửng lên của nhỏ, nó lại thấy thương thương vì cái trò nghịch của nó, mà kệ, ai bảo nhỏ trêu nó làm gì.
– Đỡ cay chưa? – Nó hỏi khi nhỏ đặt cốc nước xuống.
– Hức… Hức.. Xịt.. xịt… Chưa.
Trông nhỏ mếu mếu xịt xịt, nó lại buồn cười, mà phải công nhận nhỏ này khóc cũng đẹp nữa, chỉ mỗi cái mái tóc của nhỏ là cái không đẹp thôi.
– Đã không ăn cay được mà dám thi với anh à?
– Xịt.. Hức.. Hức.. Ai biết anh ăn được đâu.
– Thế chừa chưa?
– Xịt… Xịt rồi.
– Không khóc nữa, thôi đi ăn kem. – Nó đành dỗ nhỏ bằng cách này.
– Hihi, đi liền. – Nhỏ cười típ cả mắt, đúng là đồ ham ăn. Đầu nó vẫn có một câu hỏi cần giải thích: TẠI SAO NHỎ ĂN NHƯ VẦY MÀ KHÔNG BÉO!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro