Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Phần 42

2024-08-05 11:07:28

Phần 42
Sáng… cái điện thoại kêu ing ỏi kèm thêm tiếng còi xe bên ngoài khiến nó tỉnh dậy.. Vớ tay tắt báo thức.. Từ lúc có điện thoại chả gọi cho ai bao giờ… Số thì toàn người ta tự lưu vô máy.. Phế quá.. Vô vệ sinh cá nhân rồi lên trường ăn sáng.. Học.. Chả có gì.. Tan rồi sang quán luôn.. Vào mới thấy ngạc nhiên vô cùng.. Cổng khu nó nhỏ Chi với nhỏ Ly đang mặc đồng phục nhân viên tiếp khách.. Người thì đông đúc toàn nữ là nữ.. Nỗi nhớ của nó tràn về, nhỏ kia rồi.. Vui quá, vẫn vậy xinh đẹp.. Nụ cười hiền nhìn nó cười cười.. Ngay lúc này chỉ muốn lao vào hỏi rõ những ngày qua nhỏ đi đâu nhưng không dám.. Một sự thật, nó không là gì của nhỏ cả.. Đáp lại nhỏ bằng một nụ cười gượng, nó lướt qua nhỏ vào trong khu.. Nhỏ không còn cười nữa…

Vào càng sợ hơn.. Đông quá, nó không quen với không gian toàn người khác giới như thế này.. Trưa thì nắng nên còn có chút căng thẳng.. Cộng thêm nỗi nhớ con người kia.. Cứ dày vò.. Nửa muốn nửa không.. Nó cũng không cần biết lý do hai nhỏ có mặt ở đây.. Chắc chị kêu đến giúp.. Nhưng tại sao chị lại không chọn người khác nhỉ.. Mỗi lần nghĩ đến nhỏ Ly.. Nó lại thấy xa vời.. Lạ.. Nó vẫn cứ cố với.. Vừa vui đã buồn.. Cảm xúc trong nó thật kì cục.. Không hiểu được.. Đầu óc trống rỗng…

Vào đến quầy.. Ngồi khuất sau hàng ghế.. Đánh mắt đi xung quanh.. Người ta, uống nước chuyện trò vui vẻ.. Dù sao thì cũng là ngày của riêng họ mà.. Lúc đi qua.. Có một số cô gái chỉ trỏ.. Chắc lạ không biết, mọc đâu ra thằng con trai.. Bất giác.. Đôi mắt nó.. Dừng lại ở nhỏ Ly.. Và thấy nhỏ cũng chăm chú nhìn nó.. Ánh mắt buồn rười rượi.. Bối rối.. Nó lập tức quay đi.. Để làm việc, mà không chú tâm tý nào.. Xếp lại một đống cốc mặc dù đã rất ngay ngắn.. Nó muốn đẩy người con gái kia ra khỏi đầu.. Nhỏ như ám ảnh nó vậy.. Bỗng nhiên chị ở đâu ra vỗ vai…

– Hihi.. Nhóc ăn gì chưa?
– Rồi chị.. – Nó nói dối.
– Ừ.. Nhóc đàn luôn đi cho vui nào hihi.. Mong nhóc từ sáng giờ, may mà có bé Ly với bé Chi đến giúp chị đấy.. Đông khách quá.. hihi
– Vâng.

Nhắc đến nhỏ, nó cũng không muốn nghĩ nhiều.. Không nhớ mình đã chơi bản gì.. Chỉ nhớ đó là một bản nhạc tình buồn.. Nó chơi mà không để ý nhiều.. Chỉ biết cái đầu óc hiện giờ chẳng thể làm nó chơi những bản nhạc vui được.. Nó đang buồn.. Nốt nhạc cuối cùng kết thúc.. Không khí im lặng bao trùm.. cả khu.. Mọi người đều hướng hàng loạt ánh nhìn về phía nó.. Trong đó có cả nhỏ Ly…

– Nhóc ơi.. Chơi bài nào vui lên đi nhóc, bài này buồn quá.. – Chị nhăn nhăn xụ mặt xuống..
– Em xin lỗi.. Hay dẫn dây ngoài kia vô mở nhạc lên đi.. Hôm nay em mệt chị ạ.
– Vậy hả nhóc, hay nhóc về nghỉ đi..
– Vâng.. Để mai làm bù… Em về nha chị…

Vừa đến được lúc đã về rồi.. Chán thật, chắc chị sẽ không vui.. Nhưng nó không có tâm trạng nào khi thấy nhỏ Ly ở đây cả.. Vui và giận cảm xúc đan xen với nhau.

Khoác cây đàn lên vai.. Nó lầm lũi bước ra cửa như một kẻ thua cuộc.. Im lặng.. Nhỏ Ly hình như vẫn đang nhìn nó thì phải…

Dắt chiếc cào cào qua đường phố đầy những hàng hoa tươi sắc của Hà Nội.. Trái ngược hẳn với cái tâm trạng u buồn của nó.. Dường như hôm nay con gái ai cũng vui hay sao ấy.. Lướt qua để ý mấy đứa con gái ôm hoa hoét mặc áo dài đi đầy đường.. Chắc học sinh được bạn tặng.. Về phòng với cái tâm trạng không thể chán hơn.. Vô giường nằm lại ngủ…

… Bạn đang đọc truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.pro/mai-mai-yeu-em/

Tỉnh thì thấy trời đã tối, nó ngủ mệt quá.. Vào WC ngắm lại cái thân thể mệt mỏi…. quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù.. Trông tàn tạ thấy gớm.. Tắm luôn cho sạch sẽ nó lại rời căn phòng trọ của mình.. Không đói, đơn giản lúc này nó muốn khuây khỏa và muốn suy nghĩ bởi cái đầu thích đòi hỏi này.. Tối không khí dễ chịu hơn, tuyệt thật.. Từng làn gió thốc vô người nó, độc cái sơ mi cũ.. Đạp xe thấy cũng hơi lạnh ở cái tiết trời này.. Ra đến hồ LĐ nó để dựng xe ngồi một mình ở chiếc ghế đá đôi… Nghĩ, chả có gì ngoài hình ảnh của nhỏ Ly.. Một người con gái nó tự thấy có tình cảm.. Đơn giản tính nó rất dễ rung động, nhưng chưa lần nào khiến nó ảnh hưởng như thế này…

Không thể phủ nhận tình cảm của nó đối với nhỏ Ly.. Lớn lên từng ngày trong nó, từng giọt nước mắt, cái ôm.. Giọng nói.. Sự quan tâm của nhỏ dành cho nó.. Nó vẫn không giải thích được.. Rồi đôi khi lanh lùng.. Lại biến mất.. Giờ đây lại xuất hiện.. Mọi thứ như một sự mâu thuẫn.. Lúc chiều nhìn nhỏ nó thấy vui.. Nhưng rồi lại buồn.. Nhỏ hiểu được không nhỉ? Chắc không… Ngoài nụ cười nhẹ ra thì cũng chỉ nhìn nhau rồi thôi..

Nó trầm ngâm, trong cái không gian yên tĩnh phẳng lặng bên chiếc hồ rộng… Mùi cốm ở đâu phe phẩy quanh đây… Đưa mắt sang bên kia bờ.. Khu biệt thự nằm đấy.. Những ánh đèn kia.. Có thể của nhà ai hoặc cũng có thể của nhà nhỏ cô tiểu thư cao sang.. Chợt thấy mình quá đa sự.. Một người như thế làm sao để ý đến thằng sinh viên quèn như nó được chứ…

Thở dài đặt lưng nằm dài trên chiếc ghế.. Người nó nhỏ nên vừa lắm.. Một tay thõng xuống tay còn lại để lên trán.. Nhìn bầu trời đầy sao qua cành cây thưa thớt.. ” Nếu nhỏ là ngôi sao sáng trưng kia.. Nó chỉ là một ngôi sao nhỏ bé và mờ lặng lẽ nhìn nhỏ qua những đám mây mà thôi.. ” Chợt cười vì cái suy nghĩ của mình, nó ngồi dậy vươn vai một cái rồi ra về…

Loanh quanh chút gần đến phòng.. Xuống xe dắt bộ.. Nó muốn tận hưởng cái không khí ban đêm này thêm chút nữa trước khi đi ngủ.. Khoan khoái thật, trên con đường rộng mà trống hoác.. Chỉ có nó đang chậm rãi đi từng bước với cái bóng của mình.. Cô đơn.. Cảm xúc quen thuộc đến.. Nhưng cũng không buồn.. Đôi khi nó tự thấy sự cô đơn của mình cũng là một may mắn.. Không ồn ào màu sắc.. Đơn giản trầm lặng và tự do.. Vui lắm, Con người là thế mà.. Dù trong hoàn cảnh nào họ cũng có thể thích nghi mà sống được.. Nó chẳng hạn…

Về đến cửa phòng thì nó vô cùng sửng sốt.. Nhỏ Ly đang ngồi thu lu gật gà gật gù trước của phòng trọ nó.. Con người làm nó nhớ mong từng ngày đây rồi.. Nhưng sao gặp giờ cảm xúc nhạt quá.. Chút vui, chút buồn.. Chút giận.. Vẫn là những câu hỏi tại sao nhỏ lại đến đây? Tính làm thiên thần tiếp ư.. Xin đừng. Thời gian qua nó đã khó chịu lắm rồi…. Nghe thấy tiếng xe nó về, nhỏ giật mình.. Ngước lên nhìn nó, cười tươi…

– Hihi.. Anh.. – Nhỏ ngồi dậy ôm một cánh tay nó..
– Ừ…

Đơn giản vậy.. Nó trở về với vẻ sẵn có của tính cách của nó, thờ ơ… Mở cửa bước vô phòng, coi như không có sự hiện hữu của nhỏ.. Chắc nhỏ sẽ hiểu cảm giác này nhanh thôi.. Dắt chiếc xe dựng vô góc.. Vừa đá cái chân chống xuống.. Thì chợt một bàn tay nhỏ bé ôm lấy nó từ đằng sau lưng.. Rất chặt.. Kèm thêm những tiếng nấc nghẹn thổn thức…

– Hức.. huhu.. Anh đừng như vậy với em.. Đừng đối xử với em như vậy nữa mà.. hức huhu.. hức.. – Nhỏ khóc…

Nhỏ khóc làm gì nhỉ? Đối xử với nhỏ như thế là sao.. Vậy nhỏ có để ý nhỏ đã đối xử với nó như nào không? Niềm hi vọng của nó như xụp đổ khi chỉ mới bắt đầu chỉ vì nhỏ.. Trống rỗng vô cảm…

– Ừ…

Nó gỡ tay nhỏ ra.. Nhưng không được, nhỏ càng ôm chặt hơn.. Dụi đầu lia lịa vào lưng nó…

– Đừng.. Như vậy mà. ! Đừng như vậy mà anh.. huhu.. Hức…

Nhỏ khóc to hơn nói dường như hét.. Cảm xúc nó tự dưng thấy tức giận nhỏ ghê gớm.. Nỗi buồn như đang đóng băng thấy nhỏ chợt hiện về.. Nó sẽ nói.. Nói cho nhỏ hiểu hành động của nó như vậy là do đâu.. Tất cả là vì nhỏ là vì nhỏ mà thôi..

Giật mạnh đôi tay nhỏ ra.. Quay lại nhìn nhỏ bằng đôi mắt lạnh băng nhất có thể.. Nhỏ sững sờ nhìn nó, nước mắt vẫn chảy…

– Vậy ư? Đối xử với em.. Đối xử với em có bằng em đối xử với tôi không? Một tuần qua em đã đi đâu.. Đi đâu hả… – Nó hét lên…

Chưa bao giờ nó thấy giận nhiều như vậy, giận người con gái đầu tiên làm cho nó có cảm xúc nhớ nhung.. Rồi hụt hẫng.. Nhỏ vẫn khóc, chợt lao vào ôm nó.. Nó vẫn vậy chỉ biết bất động mà thôi.. Dường như con gái rất biết cách làm cho đối phương bị vô hiệu hóa thì phải.. Nhỏ cất giọng run run khi vẫn trong vòng tay và đang đang ôm chặt của nó…

– Anh.. Anh.. Nghe em nói được không.. ? – Nó cũng muốn biết cái lý do nhỏ không gặp nó cả tuần.. Cơn giận xìu xuống, cái cảm xúc chết tiệt của nó thật kì lạ…

– Ừ…

Chỉ biết vậy rồi nhỏ Ly kể… Bố mẹ nhỏ sang Nhật công tác từ năm nhỏ học lớp 10.. Trong những năm ở đây nhỏ chỉ sống có một mình hoặc sang nhà người thân.. Khi bố mẹ nhỏ về nhỏ rất vui.. Một cô gái yếu đuối thiếu thốn tình cảm gia đình nên lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ.. Tuần vừa rồi là do bố mẹ nhỏ về nên nhỏ không đến được.. Đơn giản là vậy chứ không giống những gì nó nghĩ trong đầu mấy ngày qua.. Giờ chỉ thấy thương nhỏ.. Đây cũng là lý do nhỏ đến ở với nó qua đêm cũng không sao… Nhỏ tủi thân, cô đơn giống nó.. Ít ra nhỏ còn có bạn bè.. Còn nó thì không.. Chỉ có nhỏ và chị.. Nhỏ còn kể những lúc ở một mình trời mưa mà mất điện nhỏ sợ.. Thật sự nó nể phục nhỏ rất nhiều.. Nó hết giận nhỏ.. Im lặng.. Nhỏ nói xong thì khóc to hơn.. Đôi tay của nó đánh bạo ôm nhỏ run run.. Nó là một thằng rất vụng về trong việc an ủi.. Đỡ nhỏ ngồi xuống giường.. Nhỏ tựa hẳn vào người nó…

– Anh.. Ơi.. – Ơn trời, nhỏ hết khóc rồi…
– Sao?
– Em.. Nhớ anh lắm.. – Nhỏ nói bé nhưng nó vẫn nghe được.. Má nhỏ hồng lên.. Chắc ngượng..
– Ừ..
– Ừ.. Gì mà ừ.. Anh nhớ em không? – Nhỏ phụng phịu đấm đấm vô người nó.. Nếu nói không thì là nói dối nhưng nói thật thì ngượng.. Kệ..
– Có..
– Hihi.. Có là nhiều hay ít.. – Nhỏ típ đôi mắt đỏ hoe cười cười.. Ngước lên nhìn nó.
– Thì vừa vừa…
– Hứ, cái đồ ngốc.. – Rồi nhỏ ôm chặt nó hơn.. Khoái ôm dữ vậy bà.. May mà mùa này mát chứ mùa hè thì chịu… Nhỏ thơm thật.
– Ừ..
– Anh này.. Lần sau có chuyện gì cũng nghe em nói trước nha.. Đừng như vậy với em nữa nhé.. Em sợ anh nhìn em như vậy lắm..
– Ừ.. Anh xin lỗi…
– Hihi.. Thôi bỏ em ra để ăn tối nào…

Chợt nhận ra tay nó cũng đã ôm chặt nhỏ từ lúc nào.. Ngượng quá… Nhỏ đứng dậy, tiến ra ngoài xe, đem theo một bọc gì đó, chắc đồ ăn.. Lại trở về với những ngày được nhỏ quan tâm rồi.. Vui dữ.. Mà cũng thương nhỏ.. Chắc vừa tan quán xong sang đây luôn.. Nhìn nhỏ bày biện đồ ăn mà nó chỉ muốn chạy lại ôm nhỏ để thổ lộ tình cảm luôn nhưng.. Nó không đủ dũng cảm.. Trong nó vẫn hình thành một khoảng cách với nhỏ.. Sợ rằng đây chưa phải là tình yêu.. Nó là một thằng tính cách có phần lãng mạn.. Nó muốn tình đầu cũng là tình cuối của nó nên cho đến nay nó vẫn chưa có người yêu.. Hoặc cũng có thể chả ai thèm yêu cũng nên, nó muốn xác định tình cảm của mình với nhỏ.. Đơn giản vậy…

– Anh ơi.. – Nhỏ gọi làm nó tỉnh sau một hồi ngẫm nghĩ..
– Hả?
– Em tắm nha..
– Ừ.. Đổ ở phích ra có nước nóng đấy..
– Nhưng em không có quần áo.. – Nhỏ xụ cái mặt xinh xắn của mình xuống…

Nó ngồi dậy lục tủ kiếm cho nhỏ cái quần ngố với cái áo sơ mi.. May hôm trước nhỏ trả.. Không chắc phải mặc áo mùa đông mất… Cầm bộ quần áo nhỏ bước vô phòng đóng cửa rầm một cái.. Xong thò đầu ra lườm lườm…

– Cấm nhìn trộm..
– Chả thèm…

Tiếng nước chảy ở trong kèm theo tiếng hát nhắng nhít của nhỏ làm nó lắc đầu phì cười.. Cô gái này thật thú vị, lúc thì như trẻ con hồn nhiên thấy gớm, lúc lạnh lùng.. Lúc lại mít ướt thấy sợ luôn.. Nó chắc phải tìm hiểu từ từ thôi.. Ra bàn lấy bát đũa nhìn vô chỗ thức ăn.. Mua nhiều quá.. Ăn không hết lại đổ đi.. Nó cũng chả để ý nữa, được nhỏ quan tâm như thế này là phúc của nó lắm rồi.. Ít ra những ngày vừa qua nó cũng biết nhỏ chiếm một vị trí quan trọng trong tim nó.. Đó mới là mộy tuần.. Nhỡ đó là một tháng, một năm, hoặc cả đời thì sao nhỉ.. Nó sợ nghĩ đến viễn cảnh đó, sợ những ngày tháng như thế này rồi cũng có lúc phải tàn.. Thời gian qua đi nhanh lắm, không biết sau này sẽ như thế nào đây.. Nó không thể tưởng tượng được.. Thôi thì cứ sống vui những ngày này đi đã.. Không nên suy nghĩ nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Số ký tự: 0