Phần 38
2024-08-05 11:07:28
Sáng, nó vẫn là đứa dậy sớm.. Một phần do mỏi vì cái tư thế này.. Phần nữa là vì quen giấc.. Nhỏ vẫn vậy, vẫn thu lu trong vòng tay của nó ngủ ngon lành.. Nó rút tay mình lại thì thấy đôi bàn tay trắng nõn của nhỏ cũng đang ôm chặt nó.. Gỡ tay nhỏ ra thì nó thắc mắc.. Quái.. Tay gì mà mềm như không có xương thế này.
Xong nó ngồi ngắm khuôn mặt thiên thần của nhỏ.. Đẹp lắm, cơ mà tóc che nửa mắt rồi còn đâu.. Cái nó thích nhất là đôi môi căng mọng hồng nhạt của nhỏ.. Giá như.. Nhỏ bỗng mở mắt ra.. Nở một nụ cười nhìn nó…
– Anh lại nhìn trộm… hihi – Ngại quá, nó vào WC luôn, không thèm trả lời nhỏ.. Vào thì thấy mất cái bàn chải mới rồi.. Thế tối qua nhỏ xài cái nào nhỉ?
– Bàn chải của em đâu.. !
– Em vứt rồi.. Em thích dùng cái của anh cơ.. – Ôi má ơi, con nhỏ khùng.. nhưng nó kệ nhỏ.. Ăn chung thìa không sao thì chắc dùng chung bàn chải cũng vậy.. Nó xong rồi nhỏ bước vô.. Khi ra lại cầm theo một bọc có vẻ quần áo.. Nó sắp xếp đồ để đi học thì nhỏ dắt xe ra..
– Anh ra em bảo.. – Nhỏ gọi nó.
– Gì? – Nó đi ra..
– Cảm ơn anh, đêm qua ấm lắm.. hihi em về đây.. – Xong nhỏ thơm vào má nó… rồi phóng xe đi thẳng.. Để một thằng là nó đang đứng ngẩn ngơ như thằng mất sổ gạo ở bên ngoài.. Nhưng ngược lại nó thấy một cảm giác lạ lắm. Nhìn theo nhỏ khuất đến lúc xa xa thì nó vào lại phòng dắt xe đạp đi học.
Đi trên đường nó mới định thần lại… Cái cảm giác mềm mềm ướt ướt trên má nó lúc nãy làm nó vừa đạp xe vừa cười như thằng điên.. Khéo ở cạnh nhỏ này khùng lây rồi cũng nên… Đường Hà Nội sau một đêm mưa thật kinh khủng.. Trũng hay sao mà hầu hết bị ngập.. Ngoài đường thì vắng.. Lâu lâu một luồng gió thổi qua làm nó sởn gai ốc.. Có lúc còn dính ổ gà suýt ngã chứ.. Căn bản toàn nước là nước làm nó không biết được… phố quái gì chả bằng quê… Quê nó đường đất nhưng cũng chả bị ngập vì nước chảy xuống ruộng hết rồi còn đâu.. Mà cũng may mà phòng nó cao, không ngộ nhỡ mà nước vô phòng thì chết dở..
Đạp mãi mới đến được trường vì lực cản của nước… Mệt. Được cái ông mãnh Tuấn hôm nay chán làm sinh viên nghiêm túc rồi nên rủ nó xuống cantin ăn.. Không thèm học nữa.. Biết ngay thằng hâm này được mấy ngày đâu mà.. Ngồi nhai cái bánh mì mà thằng này cứ chỉ trỏ con này con kia, mồm nói ông ổng làm nó cứ cúi gầm mặt xuống mà ăn cho nhanh.. Để còn lên lớp, ngại không chịu được.. Cái thằng hám gái..
… Bạn đang đọc truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.pro/mai-mai-yeu-em/
Tan học lại qua quán.. Hôm nay nhỏ Mi bình thường.. Không lạnh cũng chả cười cười với nó nữa.. Ờ thì thôi, mua hộp cơm ăn xong ngủ chiều dậy làm..
Lúc làm thì khách vô nhiều ơi là nhiều, toàn học sinh cấp ba mới ghê.. Tụi này tổ chức liên hoan ăn uống gì ở quán nó nhưng không làm ngoài mà làm ở trong nên nó với hai nhỏ kia cứ phải chạy xô hoài.. Để ý thấy có mấy con bé hay đến nhìn nhìn nó.. Lúc ổn định rồi đang ngồi thở thì nhỏ Ly với hai nhỏ Chi cùng Phương Anh bước vô.. Lâu không gặp nhỏ Chi nhìn vẫn xinh giản dị với mái tóc đen mượt.. Còn nhỏ Phương Anh thì vẫn vậy.. Phong thái lạnh lùng quyến rũ mê hoặc làm nó hơi ngẩn ngơ… Nhỏ này dường như là tâm điểm chú ý của quán nó.. Ngoài bọn đực ra thì đám con gái cũng nhìn.. Chắc vì mái tóc bạch kim nổi bật của nhỏ.. Nó còn đang loay hoay lau cái bàn vì không muốn chú ý đến mấy nhỏ này thì nhỏ Ly nhảy vô khoác tay nó một cách tự nhiên..
– Hihi.. Anh.. – Giật cả mình.. Nhỏ này nhiễm tính của chị hay sao ý…
– Bỏ ra đi.. đang trong quán đấy..
– Hihi.. Em quên.. – nhỏ tháo tay ra ngồi xuống.. Nhỏ quên gì mà quên.. Nó có phải người yêu hay gì của nhỏ đâu mà nhỏ như thế nhỉ..
– Mấy chị dùng gì.. ? – Nó thấy nhỏ Ly thoáng nhăn mặt nhưng chịu thôi.. Một mình nhỏ thì còn xưng hô theo ý nhỏ được chứ.. Dù sao đây cũng là khách mà..
– M cho mình ly cà phê sữa nha.. hihi – Nhỏ Chi đáp bằng nụ cười có phần nhẹ nhàng xã giao.. Ờ thì nó với nhỏ đơn giản quen biết thôi mà.
– Như cũ.. – hai tiếng từ giọng nói trong trẻo mà lạnh băng của nhỏ Phương Anh.
– Thế còn e.. m? – Nó quay qua nhỏ Ly hỏi.. Hơi lúng túng chút vì có thêm hai người kia ở đây.. Nhỏ Chi nghe thì cũng chỉ hơi ngước lên ngạc nhiên chút rồi quay xuống.. Còn nhỏ Phương Anh vẫn vậy.. Cắm cúi vô cái điện thoại.. Chắc hôm nào mượn cái xem có gì hay quá…
– Anh biết rồi còn gì nữa hihi..
– Bánh không?
– Thôi..
Nó vô quầy lấy đồ rồi bê ra, xong ngồi im lặng nhìn khu của nó.. Đông đúc hơn mọi ngày.. Bàn của nhỏ Ly thì có vẻ đang nói gì đó.. Ba nhỏ nói rôm rả lắm.. Đến cả nhỏ Phương Anh cũng nói chuyện.. Chưa bao giờ thấy nhỏ hé đôi môi nhỏ nhắn lên nhiều như vậy.. Vì ngồi xa nó cũng không biết mấy nhỏ nói gì.. Lúc sau chị cũng ra tham chiến… Cười cười cợt cợt.. Đúng là chị trẻ con có khác.. Bỗng cả bốn người nhìn về phía nó, Gì đây trời.. Chị vẫy nó ra..
– Gì vậy chị?
– Nhóc tồ lên đàn đi.. hihi
– Thôi.. Ầm nghe thấy gì mà đàn.. – Nó từ chối bừa, vì ngại.. Toàn mấy đứa học sinh thì nghe gì cái này chứ..
– Ầm đâu mà ầm.. Anh đàn đi mà.. – Nhỏ Ly lên tiếng..
– Ừ.. M đàn đi cho vui.. hihi – Nhỏ Chi nữa…
– Được rồi… – Đành đồng ý.
Vào trong quầy, mở cây đàn ra, một số đứa nhìn nó lạ lùng.. Chắc chưa thấy đàn bao giờ.. Riêng Chị nhỏ Ly với Chi nhìn nó cười típ mắt.. Còn Nhỏ Phương Anh vẫn trung thành với chiếc điện thoại…
Nó chọn path of the wind.. Hơi buồn nhưng nó thích.. Đây là bản nhạc ngắn mà nó thích nhất của Nhật.. Nghe rất hợp tai với những người tính cách trầm lắng giống nó.. Bản nhạc này giúp nó gợi nhớ đến nhiều kỷ niệm trong quá khứ.. Lạ kì, không gian trong quán bỗng nhiên yên lặng.. Như để nhường chỗ cho nó vậy.. Và nó vẫn cứ thế đàn.. Trong người nhóm lên một nỗi buồn.. Nản thật.. Mong khách không như vậy…
Kết thúc bản nhạc ngắn.. Cái khu của nó chìm vào không gian im lặng mặc dù toàn người là người.. Bỗng.. Bọn học sinh cấp ba kia hú hét ing ỏi lên..
– Hay quá anh ơi.. !!
– Nữa đi anh ơi hihi.. !
Hơ.. Mấy con nhỏ này cũng nghe guitar chắc mà thấy hay nhỉ.. Cảm giác như lúc đầu chơi đàn được khích lệ vậy.. Thật vui sướng, nó để đàn xuống và tiếp tục với công việc của mình.. Cũng thờ ơ không để ý đến bàn của chị cùng mấy nhỏ nữa..
– Anh ơi.. Cho em chụp hình chung được không hihi.. – Tự nhiên đâu ra một con nhỏ mặc áo trắng học sinh đến kéo tay nó..
Nhỏ này trông bé bé con con, Xinh phết.. Còn thấp hơn nó nữa chứ.. Mỗi tội có trang điểm.. Nó không thích..
– Ơ nhưng.. Nhưng.. – Nó lúng túng.. Chưa biết giải quyết sao vì nhỏ là khách, nó lại không thích..
– Đi mà anh.. Hôm nay sinh nhật em.. Coi như chiều em đi.. – Ăn nói kiểu gì vậy trời… Nó vẫn không ra mặc sức nhỏ lay lay..
– Anh gì ơi.. Hôm nay sinh nhật nó mà hihi.. Đồng ý đi anh.. hihi!
– Anh đàn hay ơi ra chụp hình với tụi em đi hihi..
Lại thêm mấy con này nữa.. Bất giác nó quay sang nhìn chị bằng ánh mắt cầu cứu.. Chị thì đang nhìn nó cười típ mắt, nhỏ Chi cũng vậy.. Nó nhận ra có hai ánh mắt kế bên đang nhìn nó.. Nhỏ Ly thì lườm lườm vẻ khó chịu, ai làm gì nhỏ đâu chứ… Còn Nhỏ Phương Anh thì.. Khó diễn tả thật.. Một chút buồn.. Một chút tiếc.. Một chút thân quen nó thấy từ nhỏ.. Lạ lắm, nhưng tuyệt nhiên vẫn lạnh lùng.. Đó chỉ là nhưng gì ẩn chứa bên trong mà nó thấy từ mắt nhỏ… Vì thật tình mắt nhỏ khá đẹp.. Với cái ánh nhìn này nhỏ có thể đánh gục bất kì đứa con trai nào.. Kể cả nó có ác cảm, với nhỏ cũng như bị hút vào.. Tỉnh lại bởi tiếng nói..
– Hihi… Không sao đâu, sinh nhật người ta mà nhóc ra có sao.. – Chị của nó đấy… Nối giáo cho giặc vậy bà, kiểu này không biết còn nguyên xác với mấy con nhện này không nữa hix.. Sau câu nói của chị.. Tụi kia hú ầm lên xong ra kéo nó ngồi xuống giữa một đống đứa con gái.. Ngại quá đi thôi..
– Anh chơi đàn lâu chưa hihi.. – Con bé sinh nhật hỏi nó.
– Cũng lâu rồi bạn..
– Anh chơi giỏi ghê hihi..
– Dạy em với anh ơi hihi..
– Anh chơi bài gì lúc nãy mà hay thế hihi..
Tụi này nhao nhao lên hỏi.. Còn nó thì im lặng.. Phần vì ngại, phần vì ngồi giữa hai con nhỏ xinh nhất.. Còn mặc áo cấp ba chứ.. Thành ra cũng không dám nhúc nhích..
– Thôi thôi.. Chụp ảnh đi tụi mày.. Sinh nhật tao mà..
Xong tụi nhện này tạo dáng đủ kiểu xung quanh nó, đứa chu mỏ.. Đứa thì híp mắt, đứa thì giơ tay chữ V loạn lên.. Nhưng ảnh nào cũng có mặt nó mới chết.. Vì tụi này cứ ngằm nó chụp nên mấy con cứ sán sán hix.. Sợ quá.. Bé giờ chụp hình mấy đâu.. Cũng chả biết thế nào.. Chỉ ngồi im khoanh tay nhếch mép cho tụi nó chụp vì cười hở răng vô duyên mà… Chụp xong thì mấy con bé cũng tha rồi về.. Có mấy con còn vẫy vẫy nó mới sợ… hix.. Cũng gần tối.. Suốt nãy không làm gì nên nó tự động đi dọn dẹp các bàn nhanh chóng hơn.. Bàn chị cũng đứng dậy hàng loạt..
– Chị ra đây chút nha nhóc.. Có gì về trước nha hihi.. – Chị dặn nó.
– Vâng..
– Đào hoa gớm.. – Nhỏ Ly lạnh băng lườm lườm nó rồi đi luôn.. Con hâm ai làm gì nhỏ nhỉ?
Cả bốn người đi cùng nhau luôn.. Chắc lại đi chơi rồi.. Mấy người này thì chỗ nào ở Hà Nội chả biết.. Lạ gì nữa, nhất là chị nó.. Chắc thạo luôn mọi chỗ vui chơi giải trí ở Hà Nội rồi.
Được lúc nữa nó cũng đeo cây đàn lên lưng để về. Nhỏ Mi cũng chuẩn bị.. Chào nhỏ tiếng thì nhỏ chả thèm đáp.. Lừ lừ đi ra khu luôn.. Haiz.. Lại đâu vào đấy rồi.. Kệ, chả quan tâm làm gì cho mệt..
Đạp xe trong cái tiết trời em dịu của tối thu Hà Nội.. Luôn đem cho người ta một cảm giác sảng khoái và tươi mát.. Khác hẳn với mùa hè nóng bức vừa qua.. Tối nên dòng người cũng có vẻ vắng hơn.. Ánh đèn đường vàng nhẹ chiếu bóng nó trên con đường nhựa.. Làm nó cảm giác như cô độc giữa một lần đường vậy.. Người nó dễ suy nghĩ và hay hiện hữu những cảm xúc tồi tệ mà.. Nhưng thật sự thì lúc này không tồi tệ cho lắm.. Không hiểu sao nó nghĩ đến nhỏ Ly cùng cái thái độ của nhỏ.. Tự nhiên lườm người ta… Về đến phòng thì nó trở về với khuôn phép hàng ngày.. Nhìn mì mà nó chán ngấy rồi.. Thôi chắc hôm nào mua đồ về tự nấu nướng mà ăn.. Cứ thế này dù tiết kiệm được.. Nhưng khéo chết sớm mà không được hưởng cái tiết kiệm đó mất… Tính nhịn đói để ngủ thì tiếng xe ở đâu dừng lại… cửa phòng nó chợt mở tung ra.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro