Phần 177
2024-08-05 11:07:28
Đã nhiều ngày trôi qua, nó với Nhi không còn liên lạc, có lẽ cái tôi của hai đứa quá lớn để có thể tiếp tục cho mối quan hệ này. Nhất là với Nhi, nhỏ là đứa con gái thông minh, giỏi giang nên đi kèm với sự tự trọng khá cao. Nó không nuối tiếc vì hiểu rằng điều này trước sau gì cũng có thể xảy ra, chỉ đôi chút buồn vì nghĩ về lúc mới yêu, cuối cùng cũng chẳng bên nhau. Tất cả là do nó. Còn Tâm, em và nó vẫn gặp nhau nhưng với tần suất ít hơn hẳn, ngoài giờ đi làm nó chỉ ở căn phòng trọ của mình ngủ, nó không giao tiếp nhiều với ai dù cả người thân quen. Nghĩ lại lúc ấy nó còn tự kỷ hơn cả thời học sinh, chỉ ngủ và nghĩ ngợi.
Cho đến hôm trường thông báo đi học, sau giờ đi làm. Nó từ chối lời mời đi ăn của Thanh Hoài để lang thang vài hiệu sách bên Đinh Lễ, dù xa nhưng nó muốn như vậy để giết thời gian. Vào một cửa hàng lớn, nó lựa những giáo trình mới mình cần học cộng thêm một số cuốn sách dạy nấu ăn. Dạo gần đây nó chẳng đi đâu nên nó muốn cải thiện tay nghề của mình, chứ nuốt hoài mấy món luộc cũng ngán. Vậy là chạy vào quầy sách hướng dẫn, lác đác vài người đang chọn, nó để ý thấy có anh chàng hay đi cùng Nhi, anh ta cũng đang tập chung vào một cuốn sách. Sau khi chọn xong, nó ra về. Bỗng dưng anh ta gọi…
– Nhi ơi! Đây nè, có phải cuốn này không?
Nghe vậy nó quay lưng lại đi nhanh ra quầy phía đối, lấp sau chồng sách, nó thấy Nhi. Gầy và có phần xanh xao, mắt thì quầng thâm bên dưới. Tự nhủ rằng không phải do mình, nó ra tính tiền rồi về thật nhanh. Sự trùng hợp này làm nó khó chịu, không phải về việc nhỏ đi cùng anh ta mà về bộ dạng của nhỏ, cũng may nhỏ không thấy nó.
Trường nó đi học trước, bọn năm nhất thậm chí còn chưa rõ điểm số ra sao, nó vẫn lo cho Tâm mặc dù nhỏ cứ đinh ninh đã đỗ. Năm nay nó đăng ký học nhiều môn hơn cho mình bận, cả sáng lẫn chiều. Nó xin anh Tân làm ca nửa tối. Ngồi trong lớp, mấy thằng bạn nó vui vẻ trêu nhau, nó im lặng suy nghĩ về việc không may gặp Nhi, cùng một trường thì làm sao có chuyện cả năm không gặp được.
– Nè sao đấy, mới đi học mà đờ người ra. Vẫn muốn nghỉ hả?
Thằng Tuấn bá vai nó, thằng Hoàn thì đăm chiêu.
– Cũng lạ, dạo này ông nghệ sĩ cứ đi làm xong chạy về một mạch chẳng nói năng gì, lại có chuyện à?
– Kể ra đi xem chúng tôi giải quyết được gì không?
Thằng Khánh ngồi khoanh tay, cả lũ cứ nhìn chòng chọc nó đợi nó nói. Thở dài.
– Chuyện với cái Nhi…
– Kể rõ ra, mập mờ ghét vãi lồn.
Nó đành thú thật với lũ bạn, nói xong thằng Khánh im theo nó Thằng Tuấn thì cười.
– Bảo rồi, ông với nó cũng chẳng ra gì đâu mà, với lại ông đâu có yêu nó.
– Thì cũng…
– Cũng gì, thôi đừng làm trò ngu gì nữa tôi chắc chắn tình yêu thật sự sẽ đến với ông trong năm nay!
– Ai cơ?
– Đếu nói cho tò mò chơi… Đùa chứ của ông chứ của tôi đâu mà tôi biết.
– Vậy mà nói như đúng rồi.
Nó lại im im, lũ bạn khuyên nó làm lành qua chuyện đó thì cả hai đứa đều sai nhưng chúng nó bảo là phái mạnh phải biết nhường nhịn, chỉ có thằng Tùng bảo.
– Sai cái con cặc, con đó sai 100% ông cứ để yên cho tôi, nhường nhiều cái thứ đó để nó ngồi lên đầu ông à? Yên tâm, là con gái nếu nó yêu ông thật sự thì đã xin lỗi rồi. Mấy đứa như cái Nhi giờ xin lỗi nó được thể lấn tới cho xem, ông cứ kể nó, không thì cho next…
Thằng Tuấn cười.
– Thằng Tùng “cóc” lâu lâu nói chuẩn vãi.
– Bố mày mà lại, lúc nào chả chuẩn…
Thằng Tuấn lại lao vào đánh thằng Tùng, cu cậu bị nó ghì cổ đến chảy dãi. Lớn rồi cứ như trẻ con. Không biết bao lần rồi. Đến chiều khi học xong, nó ra quán làm, không thấy có thằng Hoàn, Nhỏ Hoài hôm nay không phải làm đồ uống vì anh Tân mới tuyển thêm nhân viên, hai đứa thay ca nhau làm, nghe đâu thằng này cũng làm pha chế cho quán nào một lần rồi, cu cậu trẻ măng ăn nói lịch sự nên nó có thiện cảm, mỗi tội hiền quá bị nhỏ Hoài trêu suốt.
– Yên cho người ta làm coi?
– Kệ em, anh không được trêu nên ghen à?
Nhỏ lè lưỡi, nó lắc đầu.
– Lùn hâm, ai bảo dạo này em hỏi gì cũng không nói.
– Viêm họng không nói được, giờ khỏi rồi nè. Hỏi gì hỏi đi.
– Giờ ai nhớ được chứ! Ghét lùn quá.
– Lúc nào cũng ghét…
Nhỏ Hoài cười.
– Tại anh đáng ghét quá thì phải ghét thôi… Tối đi ăn hông mới lĩnh lương mình làm bữa lẩu đi?
– Thôi, tối nay anh bận rồi!
Nó từ chối khéo nhỏ Hoài trêu nó lần nữa rồi vô bếp. Khách khứa cũng kéo vào đông hơn, công việc khiến nó không nghĩ thêm được điều gì nữa. Tối hết ca, nó chào mọi người ra về. Hôm nay là một ngày mát mẻ, trời không trăng sao, hết hè rồi. Đến mùa hoa sữa. Tiết thu luôn mang cho người ta cảm giác sảng khoái mặc dù có đi trên đường đông đúc vào những giờ cao điểm. Gần đến phòng nó thấy một đám người đang bàn tán trước cửa phòng nó mà tối quá không biết ai. Tò mò đến xem, đèn xe rọi mới biết. Cả lũ bạn, tay mỗi đứa cầm theo bọc đồ ăn, riêng ông mãnh Tuấn ôm nguyên thùng bia.
– Gì đấy, định làm cái gì thế này? Sao lại đến hết cả đây!!
Chống xe xuống nó gào ầm lên, lờ mờ hiểu được mấy thằng này nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng. Thằng Hiệp chạy lại nhăn nhó.
– Đi đếu đâu mà lâu vãi ra, đợi ông cả chiều giờ mới về!
– Đã thế còn không mở cửa ra mời khách vào còn quát tháo…
Thằng Hoàn chêm vô.
– Ơ thế hóa ra hôm nay nghỉ làm sang đây à?… Mà tính làm gì?
– Dạo này thấy chú buồn nên sang đây mở tiệc chiêu đãi chú hêhê…
– Vậy chứ không phải không có chỗ nhậu nên kéo hết đến đây à?
Nó vừa mở cửa vừa càu nhàu.
– Thì đó, ra quán tôi không thích, thôi mua sang phòng ông.
Cả đám kéo vào, thằng thì kêu phòng chật, thằng thì bảo phòng sạch sẽ gọn gàng mà có phải nó dọn đâu. Chỉ có mỗi thằng Khánh biết điều bày biện đồ ăn, nó chạy lại phụ.
– Phòng ông cũng đầy đủ nhỉ, sao mua bát đĩa với xoong chảo lắm vậy?
– Trước có bà chị mua rồi cho đấy… À đồ ăn mua bao nhiều để tôi góp với.
– Thôi khỏi đáng gì đâu chủ yếu là bia mà lấy nhà thằng Tuấn ai biếu bố nó ý, chứ có chút lạc với con ngan thôi phòng có mì thì tý nữa mang ra ăn.
– Ừ.
Xong xuôi nó lấy miếng bạt dải cho cả đám ngồi ăn uống. Nó không uống bia nhưng vì khát cũng thử chút, đắng ơi là đáng, tý nữa oẹ. Bọn này chén chú chén anh như phụ huynh, được lúc ông nào cũng đỏ gay khuôn mặt, đến thằng điềm đạm như thằng Khánh cũng dô tơi bời.
– Này mày ông uống ít thôi nhé, có nôn thì vô vệ sinh nghe chưa?
– Rồi rồi…!
Hơn tiếng sau, hết con ngan, nửa thùng mì của nó với cả thùng bia, ba thằng say nhất Tùng, Quang, Hoàn nằm ngủ luôn dưới nền phanh bụng. Thằng Hiệp ngồi nói lảm nhảm, thằng Tuấn hình như nghe điện thoại của nhỏ Mi, mặt hơi sợ sệt. Có mỗi nó với Khánh lại dọn dẹp.
– Ê Tuấn, tôi mượn điện thoại!
Dọn xong thằng Khánh bảo muốn cho nó xem cái này.
– Đó vào mạng thì bật dữ liệu lên.
Thằng Tuấn ném cái điện thoại, nó sợ hộ rủi ông mãnh kia không bắt được thì vỡ nát luôn, điện thoại mỏng dính mà to kinh. Thằng Khánh đỡ lấy lướt với chọt màn hình một hồi rồi chìa đưa nó.
– Đây xem đi, chắc viết cho ông đấy…
Ở trong có ghi vài dòng với cái tên Hoàng Nhi, rất nhiều icon mặt cười, thời điểm đó internet với nó là một khó khăn vì ít tiếp cận mà có được tiếp cận cũng chỉ tìm giáo trình đàn hay nghe nhạc thôi, đây là một diễn đàn nào đó, nó ngồi đọc.
“Kể từ khi yêu, anh không trân trọng em như ngày đầu, em nợ anh mạng sống, em không muốn tình đầu tan vỡ nên em phải mạo hiểm để yêu anh con người vô cảm, khó đoán…” kế tiếp, ” Anh đã làm em đau khổ, ở bên anh em không bao giờ thấy một chút an toàn nào điều mà mọi cô gái luôn muốn có được trong tình yêu, hay chỉ bởi em quá kém cỏi và nhạy cảm trong tình yêu này? Anh ơi xin anh hiểu, em đã bao giờ yêu đâu?”…” Nhiều ngày khi mà em tiếp tục, em nhận thấy ANH KHÔNG YÊU EM, em đã tự nhủ với lòng mình rằng đây là mình tưởng tượng vậy thôi. Tại sao anh luôn làm cho cái tưởng tượng đó thành sự thật.”
Còn rất nhiều nó chỉ nhớ rõ toàn những dòng tâm sự tủi hổ của Nhi, lúc yêu nó, có một số dòng là lúc nhỏ vui khi được nó khen. ” Anh, đừng làm khoảng cách của hai đứa xa dần hãy làm nó ngắn lại đi, em cầu xin anh, đừng đẩy em đi!”. “Hôm nay anh đã làm em thất vọng, một lần rồi em tha thứ cho anh, anh vẫn tiếp tục thậm chí còn cáu giận với em khi em chỉ mới tỏ ra vờ ghen tuông để thử thái độ của anh, yêu anh em cứ phải giả ngu ngơ để anh cảm thấy thoải mái, em còn phải như này đến bao giờ. Anh đuổi em chỉ vì một đứa con gái khác… Tại sao em không chia tay anh nhỉ, hay giả vờ rồi thành thật, anh đã biến em thành một con ngốc sao? Anh ác lắm anh ạ!”
Có một dòng làm nó buồn nhất, nhìn số ngày trừ đi vào khoảng thời gian nó hay qua nhà nhỏ ăn cơm ” Em yêu anh chẳng bao giờ thay đổi từ trước đến nay, giống như một cuốn sách mở ra trang lẻ ở trước trang chẵn ở sau, hihi…”, Mới nhất có một dòng “Em nhớ anh, bao giờ anh mới chịu nhận lỗi đây, con gái ai chẳng muốn người yêu là của riêng mình chứ? Chỉ vậy thôi là quá nhiều ư?” nó trầm ngâm.
– Cái này sao ông có vậy?
– Tôi kết bạn với nó, đại khái chỗ này để viết tâm sự ấy mà ít người biết lắm nhưng thành viên ở trường có cái Nhi nên tôi kết bạn. Thấy sao? Đúng viết cho ông còn gì?
– Kệ, hôm nọ thấy đi với thằng cận nào kìa. Chắc viết chơi thôi chứ có gì đâu mà quan tâm.
– Bạn nó thì sao?
– Vậy thì tôi đi với bạn tôi sao nó còn bù lu bù loa lên như mẹ tôi ý.
– Con gái nó thế.
– Ừ, kệ đi, gọi mấy thằng kia về sáng mai có tiết đấy.
Trong khi thằng Khánh hô hào mấy ông mãnh, nó ngồi nghĩ ngợi hoài về Nhi, về những điều nhỏ viết, hết hi vọng rồi thất vọng. Giống như những cô gái khác, nhỏ Nhi cũng ghen, cũng nhường nhịn, vậy mà nó không thể nào giúp nhỏ vui vẻ trọn vẹn với tình yêu đầu. Khó khăn lắm mới yêu được nhỏ, để rồi bỏ ngang chỉ vì những định kiến không đâu.
– Ê bọn tui về đây ra khóa cửa vào nè!
– Biết rồi! Về đi cẩn thận!
Chiếc cửa phòng đóng lại, nó tắt điện tối om nằm nghịch điện thoại. Số điện thoại của Nhi cứ in vào mắt nó mà chẳng muốn gọi, gọi rồi cũng không biết nói gì. Thở dài, trời sinh ra cái thằng nó, thiệt thòi bao thứ, xấu trai còn thiếu duyên nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro