Phần 137
2024-08-05 11:07:28
Công viên Linh Đàm vắng tanh, nhưng có một bóng người lặng lẽ, cứ run lên từng chập. Cảm xúc hiện giờ là gì, đau, buồn… Nhiều lắm, đôi khi còn chìm trong hồi tưởng bởi một kỷ niệm nào đó với em, về nụ cười rạng rỡ, tiếng hát của em trong ngày sinh nhật nó. Nhớ lắm, vậy mà giờ đây xa quá. Xa thật rồi, không còn gì nữa. Rốt cục chỉ là dĩ vãng mà thôi. Đêm nay, tất cả, sau hai tháng mọi thứ nó biết từ chị Hà sự thật là khá nghiệt ngã. Nó muốn nằm ở chiếc ghế đá này qua đêm lần nữa. Để mặc luồng khí lạnh về đêm có thể làm cho cơ thể nó yếu hơn, nhưng nếu về phòng, nó sợ suy nghĩ sẽ làm cho tâm hồn nó yếu đi chẳng kém. Dù sao chiếc khăn len và chú doremon bằng bông này đủ ấm rồi. Nằm ngả xuống chiếc ghế lạnh lẽo kế bên mặt hồ, nó ngước lên nhìn bầu trời. Sáng vì rất nhiều sao, chợt cảm giác mình đang cười nó nghĩ, em có thể là một trong số những ngôi sao kia và dõi theo nó. Lạ ở chỗ miệng cười mà thấy nước ở đâu cứ lăn man mát hai bên mai. Nó nằm vậy khá lâu, mồm lảm nhảm gì đó chỉ mình nó biết nghĩa. Lúc ấy, nó thấy mình không tỉnh táo. Giờ mới để ý điện thoại ở túi rung liên hồi, nó sống một mình, đâu có ai biết nó ra đây đâu nhỉ, nên nó mặc kệ chỉ thấy khó chịu thôi.
– Minh…!!
Giọng nói quen quen vang lên từ bờ rào, nó nhổm dậy. Thằng Tuấn và nhỏ P.Anh đang tiến đến gần. Hai bên thái dương nó giật lên. Chưa bao giờ nó điên đến mức độ này.
– Thằng chó..!! Mày là thằng chó..!
Nó kéo áo thằng Tuấn lại đấm túi bụi, hết sức tàn của mình vào thằng bạn thân. Thằng này thoáng ngạc nhiên nhưng cứ ôm đầu chịu trận khom người xuống không kêu ca gì. Nhỏ P.Anh hốt hoảng can nó ra, nó vùng vằng như không để ý.
– Mày có còn là bạn tao không..!! Thằng chó!! Tại sao mày giấu tao? Tại sao, tao làm gì sai? Tại sao Ly làm vậy mày lại hùa theo để giấu tao? Chúng mày… Khốn kiếp!!
Nó càng hung hăng hơn điên cuồng lao vào thằng Tuấn mặt mũi đang tím bầm, nó đánh thằng bạn thân, vừa đánh vừa khóc. Bỗng nhỏ P.Anh đẩy mạnh nó gục vào gốc cây. Thấm mệt nó để yên thở dài, đối diện thi thoảng có chiếc taxi đi đêm vụt qua, nhưng rồi không gian lại vắng lặng.
– Thảm hại!
Giọng nhỏ P.Anh lạnh lùng mang chút đanh thép. Nhỏ đứng chắn trước mặt nó trong bộ đồ trẻ trung nhưng vẫn một gam màu đen đặc trưng. Chỉ có điều qua ánh đèn đường nó thấy tóc của nhỏ mang một màu sậm, không phải Bạch Kim nữa. Hơi ngạc nhiên, nó cười khẩy.
– Đúng rồi, tôi thế đấy, còn hơn cô tỏ vẻ ra vẻ huyền bí. Đây không cần cô quan tâm, tránh ra một bên!
Mặt nhỏ sững sờ, ánh mắt buồn tủi giận dữ, không đáp lời nó, nhỏ đi sang bên đỡ thằng Tuấn dậy. Điều này khiến nó áy láy vì đánh thằng bạn ra nông nỗi này. Đến gần nó, thằng Tuấn gượng cười ở khuôn mặt bầm tím, vỗ vai.
– Tôi xin lỗi, ông hả giận chút về đi.
Nó ương bướng lắc đầu, quay mặt sang một hướng để tránh ánh mắt của con nhỏ P.Anh.
– Về đi tôi sẽ giải thích, muộn rồi ông.
– Giờ giải thích có giúp Ly sống không hả Tuấn? Giờ mày giải thích có giúp người yêu tao sống lại không?
Nó khóc thành tiếng, chưa bao giờ nó cảm thấy bất lực và mất mát như thế này. Nó thương em. Mắt thằng Tuấn cũng hoe đỏ.
– Tôi xin ông, đi về, tôi sẽ nói mọi chuyện cho ông biết, ông sẽ hiểu thôi.
Nó lắc đầu, cơn gió lạnh ở đâu tràn vào người khiến nó co rúm lại. Nhỏ P.Anh đưa tay bảo thằng Tuấn lùi ra. Nhỏ cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nó.
– Giờ anh có về không?
– Cô chẳng là cái gì mà tôi phải nghe cô cả, tránh ra đi!
Nó quát lên. Với cái giọng trịnh thượng của nhỏ cộng thêm cơn giận dữ của nó. Nó từ chối dù nhỏ có nói gì. Vậy mà không như nó nghĩ, nhỏ P.Anh nắm hai bên áo nó giằng.
– Anh có về không thì bảo thằng khốn…! Anh có về không… Huhu. Đồ vô tâm, đồ độc ác…!! Huhu.
Nhỏ khóc nức nở cứ giằng mạnh rồi đập đầu vào ngực nó. Vẻ yếu đuối này thật khó thấy được ở nhỏ P.Anh. Nó cứ im lặng. Nhỏ rời ra, mắt giận dữ chạy gần mép hồ.
– Anh mà không về là tôi nhảy xuống đây chết cho anh xem…!!
Nó tẩn ngẩn. Dọa kiểu này chỉ có mấy cô tiểu thư thích gì được lấy. Chắc nhỏ không dám đâu. Thằng Tuấn cũng sợ, lại kéo nhưng nhỏ đẩy ra.
– Có mà dám…
Nó nói đểu để trêu tức nhỏ. Sao tự thấy mình khốn kiếp hơn lúc có em.
– Anh sẽ hối hận Minh ạ…
Nhỏ lấy đà tiến lại gần, nó giật mình nhảy chồm lên kéo nhỏ lại.
– Không!
… Bạn đang đọc truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/mai-mai-yeu-em/
Đường về nhỏ ôm nó thật chặt mà thút thít khóc. Dẫu vậy sao cảm xúc nó trống rỗng vô hồn, bức tường ngăn cách của em trong nó quá dày, đủ để nó không thể nào rung động nổi với ai. Hai tháng qua nó mệt mỏi lắm vì cứ phải mang chiếc mặt nạ tươi cười, nó muốn gặp lại em. Mặc dù biết không thể nào. Thằng Tuấn đi song song với nó, con đường giờ đây ngoài đèn đường cộng một chút hàng ăn đêm thì hoàn toàn chả có người. Tiếng gió lạnh ù ù bên tai, vậy mà tiếng khóc đằng sau của tảng băng xinh đẹp kia cứ rõ mồn một. Nhỏ P.Anh thật khó hiểu, lúc nào nó bị sao nhỏ đều gần nó bằng một cách nào đó, xoa dịu bớt đi rồi lại biến mất. Vẻ huyền bí dễ thương này khiến nó không khỏi băn khoăn. Tiếng động cơ xe máy nhỏ dần rồi dừng hẳn lại. May sao thằng Tuấn chạy giùm nó cái xe bỏ quên ở quán. Chiếc cửa phòng được nó uể oải mở ra.
– Cạch…! Bịch…!
Điện phòng sáng lên, nó đổ xuống giường úp mặt vào gối.
– Muộn rồi, ông ngủ đi, mai tôi sang. Xin lỗi nhé…
Chả biết từ lúc nào thằng nóng tính này lại khiêm nhường như vậy, chắc biết nó buồn, đúng là bạn thân. Nó không nhìn, không trả lời. Thấy day dứt. Thấy giường lún xuống chút cộng mùi thơm nhẹ quen thuộc của nhỏ P.Anh.
– Tuấn…!
Nó quay ngược lên. Cu cậu đang lúc húi ở cửa nhìn sang bằng khuôn mặt tím bầm.
– Tôi… Xin lỗi nhé!
– Hèhè, không sao đâu.
– Ừ.
– Về đi kìa!
Nó nói với nhỏ P.Anh, nhỏ lắc đầu cương quyết mặt lạnh lùng ra hiệu thằng Tuấn về trước. Nó cũng không quan tâm nữa.Cửa đóng lại, nó nằm ở tư thế cũ mà quên mất nhỏ P.Anh đang ngồi ngay bên cạnh nhưng nó không để ý lắm. Giờ nó thấy mình bất cần hơn chút.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro