Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Phần 134

2024-08-05 11:07:28

Phần 134
Tuần mới đến, chiều nay ở công trường nó bị gạch rơi vào đầu, may mắn ở tầm thấp và có mũ nên không sao. Chỉ choáng váng thôi. Thằng Quang thấy vậy liền bảo nó nghỉ, được dịp lại cùng Khánh đi sửa máy tính. Tuy không biết gì, nhưng cũng được cái chân sai vặt và bưng bê. Tất cả cũng chỉ vì cuộc sống. Điều này khiến những lần lên lớp bài giảng theo đó mà hiểu nhiều hơn.. Chiều đã có nắng, lại vi vu qua shop chỗ em làm, nhưng đóng cửa, không biết em đi đâu, sang nhà chị hỏi cũng không có ở nhà.

– “Alo.. ”

– “Em đang ở đâu vậy?”

Nó sốt sắng hỏi, phần vì nhớ, phần vì lo.

– “Hi. Em đi lấy hàng với chị.. Xin lỗi anh nha. ”

Chẳng ngờ em khách sáo thế, cách nói chuyện của em thay đổi. Nó lặng thinh.

– “Ừ, anh qua định rủ đi chơi mà không có. ”

– “Vậy để hôm khác nhé anh.. Giờ mới đầu năm nên em bận. ”

– “Ừ. ”

Hai từ “em bận” khiến nó thấy lạc lõng, nhói lên. Sau lần đó, nó hầu như không liên lạc được cho em, có liên lạc được em lại nói em bận. Ừ bận, lại cất công qua shop tìm, vậy mà em không có ở đó.

– Ly có ở đây không chị?

– À, nó đi đâu từ hồi chiều đó em. Vô ngồi đợi, nó sắp về rồi á.

– Dạ thôi, em ra đằng này xíu rồi tý em quay lại.

– Ừ.

.. Nó vòng xe đi tìm, em có thể ở đâu được chứ. Điện thoại thì tắt máy. Đến tối. Về phòng trọ trước khi qua shop lần nữa, nó bỏ cuộc vì không thấy em đâu, lòng đau đáu không yên, chỉ thu lu một góc nghe ba thằng kia nói chuyện, thì nhỏ Hằng đi vô mang theo bọc gì đó.

– Ủa, gì vậy? úi đồ ăn kìa, nay trời sập à Hằng ơi?

Thằng Hoàn chống tay vào cửa, mặt nhỏ Hằng hồng nên, ai nhìn cũng biết cu cậu thích nhỏ Hằng ra mặt. Nhỏ ấp úng.

– Cái.. cái này của Minh.. Nãy có con bé.. Cao cao, tóc đỏ hỏi có phải phòng, này có Minh không? Mình bảo đúng thì nó nhờ đưa giùm. Cậu cầm hộ đi, mình về phòng.

Nó nghe giật mình, vội quay lại đến gần nhỏ Hằng.

– Từ từ, ai vậy Hằng, trông như thế nào?

– Mình không biết, thấy đẹp cả cao cao. Tóc thì màu đỏ xõa dài. Thôi mình đi nhé.

– Ơ ơ..

Nó chưa kịp hỏi thêm, nhỏ đã chạy về phòng, ba thằng kia bâu lại.

– Ôi vãi, thịt bò này, các ông ơi.. Thịt bò đấy. Á.. á.. á..

Thằng Hoàn rú lên như được ai cho tiền, hai thằng kia cũng không kém.

– Nấu liền nấu liền.. Mẹ nghệ sĩ sướng vãi ra, đâu cũng có gái.

– Im vô làm đi!

Khánh đến gần lay lay nó đuổi hai thằng kia vô bếp. Cũng phải, sinh viên ăn thịt đã là sang rồi, đây còn là thịt bò. Cải thiện bữa cho cả phòng thấy cũng vui, nhưng lòng đầy thắc mắc.

– Sao thế?

– Không biết ai chuyển nữa.

– Lăn tăn gì, có ăn là phúc rồi ông ạ.

– Ừ, các ông cứ ăn đi.

– Nhìn ông buồn buồn. Dạo này không thấy con bé kia qua nữa. Giận nhau à?

– Không, có gì đâu. Thôi vô làm đi ông.

– Ừ, có gì nói nghe, để trong lòng có ngày vỡ ra đấy. Lạc quan lên, còn cuộc đời phía trước mà.

Khánh vỗ vai rồi đi vào, nghe lời của cậu này làm nó thấm thía nhiều, đúng là già đầu nhất hội. Chẳng giống mác nghiện máy tính tẹo nào. Rất tâm lý đấy. Thảo nào hai thằng kia coi như anh cả trong phòng. Nhưng Khánh đâu hiểu nó đang bị sao chứ. Chính nó còn không hiểu nó đang ra sao cơ mà. Ăn uống xong xuôi cũng muộn, chẳng ngon miệng cũng ráng nuốt vội vàng để qua nhà chị tìm em. Thời gian sinh viên ọp ẹp, nó cứ bòn rút được gặp em giây nào là tốt giây ấy. Nào ngờ, đang nổ máy xe, nhận được tin nhắn của em.

– “Hôm nay em hơi mệt, chắc không gặp anh được rồi, đừng sang, ra đường tối nguy hiểm anh ạ. Hôm khác mình gặp nhau anh nhé. ”

Vậy là lại hôm khác, nó buồn bã trở vào trong. Tình cảm của em dành cho nó giờ còn lại bao nhiêu. Mà có thể em mệt thật, chắc nó cứ suy nghĩ tiêu cực lên vậy thôi.

.. Để chủ nhật, ngày rảnh của cả hai. Nó đến shop đợi em để được đèo em đi chơi như mọi lần. Thái độ vui vẻ tíu tít chẳng còn nơi em, thay vào đó là nụ cười gượng rồi lẳng lặng đi vào để nó ngồi đợi với tâm trạng hụt hẫng. Nhìn em có vẻ mệt, hay ho hen, Nó xót xa. Chỉ tại em tham công việc.

– Em mệt thì nghỉ chứ, đi làm hoài ốm thì sao?

– Cảm xoàng thôi, em khỏe lắm ốm sao được hihi.

– Anh không muốn thấy em như này.

– Anh không phải lo đâu mà. Ra ngồi đi, để tý nữa còn đi chơi.

Yêu em không lo cho em thì cho ai.. Sao em cứ đẩy anh đi bằng sự vô ý vậy?. Cuối cùng cũng được đưa em đi chơi, em phát hiện những vết bầm trên người nó, cũng chỉ hỏi qua loa, không tỏ vẻ lo lắng như mọi lần. Hai đứa ngồi ăn chung ở phố cổ, cũng chẳng còn thái độ hào hứng kể lể mọi chuyện vui buồn của em nữa. Chỉ còn sự gượng gạo và im lặng. Chắc do em vì công việc phải lo nghĩ. Nó quyết định an ủi em bằng cách đưa em lên cây cầu LB nơi yêu của hai đứa. Đổi lại được thái độ trầm ngâm của em. Em ở thành cầu mỏng manh cùng những cơn gió. Muốn ôm em lại để gió đừng mang em đi. Nhưng ngượng ngùng, chỉ bận ngắm em thôi. Kết thúc một ngày bên nhau nhạt nhòa. Liệu em có còn là em không?

Tuần mới lại qua, như một định lý nhàm chán nhất định. Nó rũ rượi nằm một góc ở phòng với nhiều suy nghĩ tiêu cực, phải có thằng Quang với thằng Hoàn kéo dậy đi học mới đi. Cơ sở này không rộng nhưng khá sạch sẽ. Trong khi tụi ở lớp đàn đúm chơi bời dưới sân, nó gọi cho em. Không liên lạc được. Vậy đó, em bận suốt, mọi lý do em viện ra để tránh nó, làm nó buồn. Chỉ thơ thẩn về những lời nói yêu đã lâu không được nghe lại từ em. Đơn giản gặp được nhau em lại vội vã, thời gian đã hạn hẹp. Nhiều khi nó thấy em đi với nó, gần như là nghĩa vụ. Vài nụ cười gượng nói năng. Rồi còn trang điểm đậm lắm. Nó góp ý thì em phản ứng.

– Thời buổi này con gái ra đường ai không trang điểm hả anh, nhìn quê lắm.

– Nhưng em đẹp sẵn rồi mà cần gì trang điểm?

– Thì cho nó đẹp hơn.

Bên cạnh em lúc này mỗi lần đi chơi lại kè kè cái túi xách. Lúc ngồi bên nhau chẳng còn tâm sự, thay vào đó chỉ là việc em soi gương với chỉnh sửa đầu tóc. Ừ, tiểu thư, em đẹp, em cao sang. Vậy giờ em còn yêu anh nữa không nhỉ. Thằng mà giờ đây như nài nỉ em mỗi lần đi chơi, được nửa tiếng đã đòi về với lý do bận. Cáu lên em nói.

– Sao lúc nào anh cũng hỏi dò dẫm thế, chuyện ở shop chứ gì đâu?

– Vì anh là người yêu của em.. Em hiểu không?

– Em biết rồi, nhưng đâu phải quá tò mò như vậy?

Chẳng thèm nhìn nó, em vẫn soi gương để đánh son môi. Dòng kẻ mắt cũng theo đó mà đậm lên. Nó không còn nhận ra em nữa. Đèo em về, cái ôm hờ không đủ để cơn gió lạnh còn xót lại đi qua. Tìm một hơi ấm hay trái tim ngày xưa. Em đã thay đổi rồi ư? Hay anh đã làm gì khiến em không vừa lòng?

.. Ngày hôm ấy, có gì đó vỡ vụn, hình như một mảnh thủy tinh, nó đã cố dán dính lại, nhưng nhìn đến méo mỏ đáng thương. Tay cũng bị cứa đến bật máu. Đêm về nhớ em, dù có đau, Em vẫn là người con gái nó yêu thương nhất. Thế rồi..

– “Alo.. ”

– “Minh hả.. Tôi Quang đây. ”

– “Gọi gì vậy ông?”

Gần tối đang ngủ, nó nhận được điện thoại, chỉ hơi ngạc nhiên chút.

– “Ông ra quán cà phê gần. Công viên Bắc chỗ siêu thị đi, tôi thấy.. Bạn gái ông.. ”

– “Ừ, thì nhà gần đoạn đó mà. ”

– “Không phải.. Nó đang ngồi với một đứa con trai.. ”

– “Hả?”

.. Chẳng cụp máy nó vội phóng như điên trên con đường đông đúc, ánh đèn đường vụt qua cứ nhòe đi. Con trai.. Ai mà quan trọng hơn cả nó, ai mà tối nó hẹn sang gặp em mà em bảo bận. Đừng nói với nó đây là sự thật. Đừng phải là lý do em lạnh nhạt với nó. Xin.. Đừng..
Đến nơi, thằng Quang ngoắc nó lại một bàn gần cửa, thấy người con gái đó. Đúng em rồi.. Bên cạnh em là anh chàng nào rất đẹp trai. Nhìn hai người đẹp duyên, khiến nó chạnh lòng và run rẩy..

– Ông bình tĩnh, đừng làm ầm lên. Thử gọi hỏi nó xem sao?

– Ừ.

Giờ nó chỉ biết nghe lời chứ chẳng nghĩ được gì nữa.

– “Alo”

– ” Em đang làm gì vậy.. ?”

Nhìn em khẽ nhăn mặt chần chừ bàn bên kia. Thái độ này là sao?

– “Em đang đi chơi với bạn mà, anh có chuyện gì không?”

– “Thế em đi với trai hay gái thế?”

Bên kia em khó chịu hẳn lên.

– “Cái này mà anh cũng quản lý em à?”

– “Đâu có.. Anh chỉ muốn nhắc muộn rồi em lên về sớm thôi.. ”

– “Em biết rồi.. !”

Em cụp máy, gương mặt khó chịu kia lại tươi trở lại. Nụ cười này đã từng thuộc về nó, hụt hẫng lắm. Em cũng chẳng nói gì nhiều. Tuy rành rành ra đấy, mà nó vẫn cố chấp tin, phải rồi chỉ là bạn thôi mà. Đâu có bằng chứng gì nữa chứ.

.. Tối hôm nay, nó lại tìm cách làm em vui. Một trò trẻ con nhưng nghĩ là sẽ rất ý nghĩa. Rẽ vào hàng bánh rán ở phố cổ, nơi hai đứa thường đi ăn những lúc em buồn hoặc lỡ chưa nấu nướng. Hương vị ở đây chắc em sẽ không quên. Dù mệt nhưng nó không về phòng luôn mà phi sang nhà chỗ em. Bộ quần áo phụ hồ vẫn dính đôi chút xi măng, đầu tóc bết lại. Chẳng có hề gì, vì viễn cảnh được em chăm sóc lo lắng như ngày xưa khiến nó cứ cười trên đường đi với bọc bánh lủng lẳng ở xe. Đường phố hôm nay vì thế trong mắt nó cũng đẹp hơn nhiều. Vậy mà..

Cổng nhà chị có một đôi trai gái đang rảo bước, anh chàng đó nắm tay người con gái của nó. Họ đi mà cười vang con đường nhỏ, tiếng cười của em rất tự nhiên, thứ mà nhẽ ra là của nó. Lòng nó quặn thắt chiếc bóng dài lê thê run rẩy. Nó đứng lấp sau một cây lớn, bên cạnh thùng rác nhìn trộm người con gái mình yêu thương vui vẻ bên người khác. Cảm giác này ai hiểu. Đau lắm. Nhưng vẫn cứ huyễn hoặc là mình không bị phản bội, thật ra lòng nó đã tan nát. Gắng giữ giọt nước mắt không chảy, vứt bọc bánh đi. Quay xe về trước khi thấy thêm một hành động nào làm nó tổn thương thêm nữa. ” Đêm lặng lẽ mình tôi góc phố quen thuộc, qua một mùa đông dở dang với bao kỷ niệm, giờ em còn nhớ hãy em đã quên.. ”
..

– “Em rảnh không? Mình gặp nhau nhé?”

– “Anh à, giờ em đang đi chọn đồ.. Để hôm khác đi anh?”

– “Ừ. ”

Buồn bã đút chiếc điện thoại vào túi tuần.. Gọi đĩa hướng dương và cốc trà, nó ngồi một mình ngắm thành phố đã dần về đêm ở một quán lề đường. Tiếng ồn ào xe cộ đã thưa thớt, bà chủ quán cũng lẹp bẹp chiếc bếp than để chuẩn bị dọn về. Cảnh vẫn đấy, nhưng người đổi thay. Những toà nhà sừng sững xung quanh, giờ mới biết Hà Nội đáng sợ như thế nào.. Nó phồn hoa quá.. Trời nổi gió, hình như chuẩn bị mưa. Cơn mưa rào đầu tiên chuyển mùa, nó nghĩ vậy, bởi tiếng sấm đã âm ỉ trên bầu trời đen nghịt. Bỗng chợt, chiếc xe máy của ai vụt qua mang theo tiếng nói quen thuộc. Em đang ôm anh chàng đó, cả hai đang rẽ vào… Khách sạn. Chẳng kịp giữ nổi cảm xúc, nó đuổi theo chiếc xe.. Vụt qua chặn lại gần cổng.. Chàng trai kia tỏ vẻ kì lạ, em thì ngạc nhiên..

– Anh.. a.. nh.. ?

– Chuyện này là như thế nào, em có thể nói cho anh biết được không.. ?

Em.. Im lặng, sự im lặng đến rợn người. Em còn nói nghĩa là em còn quan tâm thương yêu, em im lặng khác nào em muốn đặt dấu chấm hết..
Nắm chặt tay em lại.

– Em đi về đi.. Về với anh.. !

Ba người đứng cạnh nhau, nó nhìn trông hệt thằng bán ăn xin.. Người ngợm bẩn thỉu, mặt em thoáng chút bối rối rồi trở lên lạnh lùng.. Giờ thì thật sự, nó đã hiểu..

– Cậu là ai.. Tránh ra cho chúng tôi đi.. !

– Anh về đi.. !

.. Em nói làm nó chết lặng.. Ai đã nói xa mặt đừng cách lòng.. Bao câu hẹn ước giờ đọng lại được ở em không, sự phản bội này quá trắng trợn. Làm sao nó chịu nổi đây? Em độc ác lắm.. Em biết không?

– Cậu kia điếc à?

Nó hốt hoảng chạy lại lay em.. Đôi bờ vai nhỏ nhắn.. Em nhăn mặt..

– Sao lại như thế này? Nói cho anh biết đi.. ? Em đừng thế nữa, anh làm gì sai.. Anh làm gì trái ý em, em nói đi.. Anh sẽ sửa mà.. !!

– Anh chẳng làm gì sai cả.. Chỉ là em chán rồi, em hết yêu anh rồi.. Anh hiểu chưa, về đi, đừng hi vọng nữa.. Mình chia tay!

Giọng lạnh lùng cuốn theo cơn gió đến buốt óc, nó sốc.. Ngồi bệt xuống đất, giữ chân em lại.

– Anh không chấp nhận đâu.. Anh không tin.. !

– Vậy thì để tôi nói cho anh biết.. Từ trước đến nay anh chỉ là trò chơi của tôi thôi.. Chán thì bỏ anh hiểu không?

Giọng em lạnh nhạt, có phần khinh bỉ.

– Bồ công anh.. Cơn gió, tất cả đều là lừa dối ư. Em hãy nói với anh là không phải sự thật đi.. Rồi anh sẽ dẫn em đi chơi, anh vẫn sẽ yêu em như chưa từng có gì xảy ra, anh xin em đấy.. Đừng nhẫn tâm với anh như vậy mà, anh xin em..

Nước mắt khó có thể kiềm nữa.. Trước bao người trong đêm tối, nó cố níu giữ người nó yêu bằng cách nhục nhã nhất.

– Bốp.. !!

Choáng váng vì đau.. Nhưng nó gượng dậy sau cú đấm đó, tụi bảo vệ cũng chạy ra… Điều này châm ngòi máu điên trong nó.. Vớ lấy viên ngói ở hốc cây. Đứng chắn trước em.

– Thằng nào đến gần, tao liều với thằng đó.. !!

Cả bọn sững lại không dám đến gần. Chỉ có em..

– Chát.. !! Cút đi.. ! Anh hiểu không, anh chỉ là thằng sinh viên thôi.. Anh có gì chứ, địa vị, tiền bạc.. ?Trò chơi đến đấy là chấm dứt.. Về đi. Tôi chán ngấy anh rồi. Rác rưởi.. !!

Em cười nhạt, cú tát đau đến tận xương tủy. Em cùng anh chàng kia bỏ vào trong khách sạn. Nó thất thần ở ngoài, viên ngói vỡ nát dưới chân nhanh quá, mọi chuyện kết thúc vậy sao? Vị the mát, tiếng sấm rền vang. Cả ông trời cũng cười nhạo nó. Mưa trắng xóa đường phố, cơn mưa rào trái mùa mang theo bầu tâm sự. Chiếc ghế đá chỉ còn một người trống một bên. Mặt hồ vỡ tan theo mưa. Ngửa người ra ghế đá, mưa rát mặt. Giờ này em đang vui vẻ bên ai kia.. Em có còn là Ly trong nó không? Cô gái mộng mơ, hay cười, hay khóc, tỏ vẻ mạnh mẽ.. Hay giờ là ác quỷ. Không.. Nếu bên trong em có là một ác quỷ thì nó nguyện làm mọi thứ để xin chút lòng trắc ẩn của con quỷ này.. Chỉ mong con quỷ này không phải là em.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Số ký tự: 0